Bán Tiên ( Dịch )

Chương 381 - Chương 381: Chính Phẩm

Chương 381: Chính phẩm

Tình huống gì đây? Đẩy cửa ra, nhìn thấy, Ninh Triêu Ất có điểm bị làm cho giật mình, ánh mắt trước tiên là nhìn chằm chằm Hoàng Kim kích, tiếp đó thì nhìn chằm chằm người nằm trên giường, sau đó lại nhìn chăm chú vào Hoàng Kim kích, sau cùng lại quay sang đề phòng người nằm trên giường.

Cửa chưa có mở rộng hoàn toàn, đẩy mở ra hết hai cánh tay thì dừng lại.

Mấy người kinh ngạc đứng tại ngoài cửa đá, kinh nghi bất định mà nhìn tình hình bên trong, cũng không nhìn thấy được rõ ràng quá nhiều tình hình, dễ thấy nhất vẫn là cây Hoàng Kim kích phản quang kia.

Thật sự còn có một cây Hoàng Kim kích khác!Lẽ nào cây kích này mới là Hoàng Kim kích chân chính? Ba người Ninh Triêu Ất đã không còn biết trong lòng mình là tâm tình gì nữa, cao hứng, kích động, kinh nghi, khẩn trương, cảnh giác, rất nhiều loại tâm tình đan xen nhau.

Ba người di chuyển ánh mắt quan sát tỉ mỉ, chí ít hiện nay xem ra cây Hoàng Kim kích tựa hồ giống y như đúc với cây kích trong bức tượng tại sơn trang, nó cũng lấp lánh tỏa sáng rực rỡ dưới ánh lửa.

Duy độc Ngô lão thái gia thì trong mũi vẫn còn đang phát ra tiếng hừ hừ để phản đối.

Đối diện với cây Hoàng Kim kích chói mắt bên trong phòng, sự vui mừng của ba người Ninh Triêu Ất tới nhanh, đi cũng nhanh, sự chú ý rất nhanh chuyển hết toàn bộ sang tập trung vào người nằm trên giường, Ninh Triêu Ất giơ Huỳnh thạch trong tay lên cao để gia tăng khả tăng chiếu sáng, muốn nhìn rõ người nằm trên giường.

Là một nam nhân, là một lão nhân tuổi già, tóc trắng xóa, da dẻ nhăn nheo, thoạt nhìn tựa hồ rất già.

Then chốt là dáng vẻ không nhiễm một hạt bụi kia, không giống như người chết, trông rất sống động.

Là một người sống, dưới ánh sáng chiếu rọi, mấy người đã chú ý thấy, bộ ngực lão già nằm yên tĩnh kia đang phập phồng có tiết tấu, lão ta đang hô hấp!Sau khi nhận thấy được một điểm này, ba người lập tức rợn tóc gáy, càng có cảm giác lông tơ cả người dựng thẳng lên.

Ba người vô ý thức mà nghĩ đến ba cái thi thể vừa mới chết đi không bao lâu ở bên ngoài.

Cũng lần nữa nhớ tới lời Dữu Khánh nhắc nhở, Hoàng Kim kích có khả năng có cao thủ bảo vệ!Đứng ở cửa vào, dưới chân ba người nặng như vạn cân, chậm chạp khó mà hoạt động, không dám liều lĩnh, cũng không biết nên lui hay không, có thể nói là đột nhiên được nếm đến một loại cảm giác giày vò khó thể nói rõ.

Tại thời điểm tiến thoái lưỡng nan, Ninh Triêu Ất chợt chắp tay cất cao giọng nói: "Tiền bối, bọn ta mạo muội quấy nhiễu, quả thật là sự tình bất đắc dĩ, mong rằng tiền bối bao dung!"Chắp tay khom người cung kính như vậy một hồi, nhưng chậm chạp không thấy người nằm trên giường có phản ứng gì, y liền thử gọi liên tục mấy tiếng, "Tiền bối, tiền bối, tiền bối..."

Người nằm trên giường một mực không có phản ứng gì, giống như là đã chết rồi vậy, nhưng dựa vào nhãn lực của bọn họ thì có thể nhìn thấy rõ ràng người nằm trên giường chưa chết, hơi thở kéo dài.

Tình huống gì vậy chứ? Ba người quay mặt nhìn nhau, đều nghi hoặc không lý giải được, lại quay nhìn phản ứng của Ngô lão thái gia, thần sắc của lão gia hỏa này ngoại trừ sự phản đối thì nhìn không ra kết quả gì khác."

Tiền bối!" Nhiếp Phẩm Lan lại cất lên tiếng gọi giọng nữ nhân để thử nhìn xem phản ứng.

Vô dụng, lão già trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Việc này đến tột cùng là chuyện gì chứ? Ba người ở trong tình thế khó xử một hồi, Ninh Triêu Ất bỗng nghiêng đầu hỏi hai người bên cạnh, "Chúng ta còn có lựa chọn sao?"Phu phụ Tặc uyên ương đáp lại bằng sự trầm mặc, đó cũng là một loại trả lời.

Nói lời nói đó tựa hồ cũng là vì để khuyến khích chính mình, Ninh Triêu Ất nhấc một tay, ngón giữa vuốt qua ria mép trên môi, sau khi buông tay thì đem cây Tam huyền cầm vác ở sau lưng chuyển ra trước người, ngón tay gảy lên cầm huyền một cái, phát ra một loạt âm thanh đương đương dễ nghe, lão già trên giường vẫn không có phản ứng, tay y chụp vào đầu cây cầm, đột nhiên keng một tiếng, từ trong cây cầm rút ra một cây bảo kiếm sáng như tuyết.

Phu phụ Tặc uyên ương kinh ngạc, thảo nào vị này đi đâu cũng mang theo cây cầm kia, lúc trước còn tưởng rằng là đam mê của y, thì ra là trong cầm giấu kiếm, mang theo phòng thân.

Cầm vứt ra sau lưng, xoay người lại, Ninh Triêu Ất nâng kiếm tại phía trước, bước ra bước đầu tiên là tiến vào bên trong phòng, chậm rãi phòng bị bốn phía.

Phu phụ Tặc uyên ương muốn cùng theo vào, Ninh Triêu Ất đưa tay cầm Huỳnh thạch làm cái thủ thế báo hiệu ngừng lại, không cho cùng tiến vào, thể hiện rằng không nên dồn hết trứng vào một rổ.

Răng ngà của Nhiếp Phẩm Lan cắn cắn môi, nâng kiếm chuẩn bị sẵn sàng cứu viện.

Chu Khoan Trấn thì túm gáy áo của Ngô lão thái gia, lưỡi kiếm đặt sát tại trên cổ lão, ý tứ rất rõ ràng, nếu có chuyện gì thì lão già nhà ngươi trước tiên đừng hòng sống.

Theo ánh sáng Huỳnh thạch trong tay Ninh Triêu Ất tiến vào bên trong phòng, cảnh tượng bên trong toàn bộ thạch thất lập tức hiện ra tại trong mắt y, chính là một gian thạch thất xem như rộng rãi, không gian cũng không tính quá lớn, mái vòm đá tảng, nhìn không thấy bất cứ hoa văn hay vật trang trí gì, gần như là trống không.

Hoàn cảnh trong toàn bộ thạch thất, giống như chính là chuẩn bị cho một chiếc giường và một người ngủ say kia vậy, nói là mộ thất trong lòng đất cũng không quá đáng.

Không nhìn thấy có nguy hiểm gì khác, Ninh Triêu Ất tiếp tục tiến về phía trước, đi về phía cây Hoàng Kim kích kia.

Không còn cách nào, giống như chính y đã nói, y không có lựa chọn, thứ gì y đều có thể không cần, nhưng cây Hoàng Kim kích này thì y cần phải mang đi, liều mạng cũng phải mang đi!Theo khoảng cách càng ngày càng gần, y càng thêm dần dần thấy rõ ràng được khuôn mặt của lão già ngủ say, một cái khuôn mặt trắng bệch, da dẻ trên khuôn mặt già nua nhăn nheo nứt nẻ như vỏ cây, dung mạo này là phải già đến bao nhiêu tuổi mới mới có thể già thành tình trạng như vậy? Y chuyền Huỳnh thạch cầm trong tay lên ngậm nơi miệng để chiếu sáng, nín thở ngưng thần, kiếm trong tay cao độ cảnh giác, một tay trống không chậm rãi chộp tới Hoàng Kim kích.

Giờ này khắc này, thấy tận mắt tình cảnh này, nỗi lòng Phu phụ Tặc uyên ương đứng tại cửa vào cũng trở nân căng thằng theo.

Tại trong chớp mắt lúc ngón tay sắp chạm vào Hoàng Kim kích, Ninh Triêu Ất hít sâu một hơi, đột nhiên một tay cầm lấy Hoàng Kim kích, muốn nhổ Hoàng Kim kích lên, nhưng mà ngay vào lúc này, cả người y bỗng nhiên run lên, khẩn cấp buông tay, Huỳnh thạch ngậm trong miệng cũng lạch cạch rơi xuống.

Kinh biến như thế khiến cho Phu phụ Tặc uyên ương ở bên ngoài giật nảy mình, nhưng không nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng sự việc có thể khiến cho vị người chăn dê này thất thố thì khẳng định không phải tầm thường.

Chu Khoan Trấn thiếu một chút thì đã cắt đứt cổ của Ngô lão thái gia, Nhiếp Phẩm Lan thiếu một chút thì nâng kiếm xông vào.

Hơi cúi người, Ninh Triêu Ất lại nhanh chóng hướng ra phía sau làm một cái thủ thế ra hiệu ngừng lại, khoát tay áo, thể hiện không có việc gì, sau đó y lại đem Huỳnh thạch hút trở về, thổi sạch sẽ, lần nữa ngậm vào trong miệng, sau đó đưa tay vươn tới Hoàng Kim kích, lần này sau khi chụp được thì vững vàng giữ chặt.

Ngoại nhân nhìn không ra kết quả gì, chỉ có Ninh Triêu Ất biết rõ lúc này trong cơ thể mình có cảm giác gì.

Tại chớp mắt nắm chặt lấy Hoàng Kim kích, lập tức nhiệt huyết xông lên đầu, thân thể giống như muốn nổ vậy, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn giống như kinh đào hãi lãng, trước mắt có ảo giác tựa như dung nham núi lửa bùng lên, trong tai còn có âm thanh kim loại rung động ong ong.

Hoàng Kim kích tựa như có linh hồn, giống như vật sống, dường như đang đối thoại cùng y, xác thực hơn mà nói, tựa như là đang trách y mạo phạm!Một kiện vũ khí kim loại, vì sao lại sản sinh ra loại cảm giác này, thực sự là làm cho y khó có thể tin.

Y cưỡng ép vận công thi pháp mới ngăn chặn được cảm giác xao động, bồn chồn mạnh mẽ trong cơ thể, mới nắm chắc được cây Hoàng Kim kích này.

Sau khi ngăn chặn được cảm giác khác thường do Hoàng Kim kích mang đến, y mới ý thức được, cây Hoàng Kim kích này không phải chuyện đùa, người có tu vi chưa phá Huyền sợ rằng ngay cả tư cách cầm lấy nó cũng không có, nếu dám cưỡng ép cầm lấy, sợ là sẽ bị tàn phá tới khi bạo thể mà chết.

Điều này cũng là nguyên nhân vì sao lúc nãy y vừa mới đụng vào một cái liền sẽ thất thố như vậy, mà ngay cả viên Huỳnh thạch ngậm trong miệng cũng giữ không nổi.

Y càng thêm ý thức được, bí mật chứa đựng trong cây kích chân chính này sẽ không đơn giản chỉ là phát tài như vậy.

Nói chung không quản như thế nào, không quản bản thân cây kích này có phải không muốn đi cùng y hay không, y đều phải cưỡng ép mang đi, bởi vì y không được lựa chọn.

Sau khi nắm vững Hoàng Kim kích, y dùng lực nhổ lên, trực tiếp rút cây kích ra khỏi mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm vào lão già ngủ say trên giường đồng thời chậm rãi lui về phía sau.

Y từng có ý nghĩ muốn điều tra một chút xem thử lão già này là chuyện gì xảy ra, nhưng mà rất nhanh liền bỏ đi ý nghĩ này, có thể lấy được cây kích này thì y đã rất thỏa mãn rồi, không thể tiếp tục làm phức tạp tình hình, vạn nhất thật sự làm cho đối phương giật mình tỉnh lại, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Lão già ngủ say cũng không có phản ứng gì, để cho y có thể từng bước một thối lui đến ngoài cửa."

Không có việc gì đi?" Nhiếp Phẩm Lan nhỏ giọng quan tâm một câu, đưa tay bắt lấy viên Huỳnh thạch y ngậm trong miệng, chiếu sáng giúp y."

Không có việc gì."

Ninh Triêu Ất lắc đầu, lại ra dấu vế phía cây Hoàng Kim kích trong tay, "Gia hỏa thực sự quả nhiên là trốn ở chỗ này."

Nhiếp Phẩm Lan hơi chút suy nghĩ, "Có thể có một món đồ dỏm, liền khó đảm bảo sẽ không có cái thứ hai, ta xem tình huống bên trong có chút không thích hợp, chỉ mong thứ này là thật đi."

Ninh Triêu Ất: "Không, cái này khẳng định là thật."

Phu phụ hai người đều bất ngờ, Nhiếp Phẩm Lan: "Làm sao biết được?"Ninh Triêu Ất y nguyên nhìn chằm chằm vào người trên giường ở bên trong, "Ngươi cầm thử liền biết."

Nhiếp Phẩm Lan nghi hoặc, nhưng vẫn là đưa tay đi cầm lấy thử xem, nào ngờ tay vừa cầm vào, cả người liền run rẩy đồng thời buông tay ra, thậm chí là lảo đảo lui về phía sau một bước, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm cây Hoàng Kim kích kia, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ và sự khó thể tin tưởng, môi nhếch nhếch một hồi, rồi mới chậm rãi gật đầu nói: "Chính phẩm quả nhiên trốn ở chỗ này, quả thực là chính phẩm không thể nghi ngờ!"Trong mắt Chu Khoan Trấn cũng có nét kinh nghi, không biết là nguyên nhân gì, không biết vì sao cầm một cái liền biết là thật, dù sao cũng chưa có ai thấy qua chính phẩm.

Tuy rằng trong lòng ông ta có sự nghi ngờ nhưng không có hỏi ra.

Nhiếp Phẩm Lan nhìn ra được sự nghi hoặc trong lòng trượng phu, chủ động giải thích một câu, "Thứ này là vật không phải phàm nhân có thể đụng vào, đụng vào liền biết thật giả."

Ánh mắt Chu Khoan Trấn nhìn chăm chú vào Hoàng Kim kích, trên tay thì vững vàng khống chế Ngô lão thái gia đang phát ra âm thanh hừ hừ càng lúc càng mãnh liệt."

Mạo phạm tiền bối đúng là bất đắc dĩ!" Ninh Triêu Ất lại hướng người nằm trên giường bên trong phòng cung kính cất tiếng, ngay lập tức lại nghiêng đầu ra hiệu cho Nhiếp Phẩm Lan, "Giúp tiền bối đóng kỹ cửa."

Nhiếp Phẩm Lan lúc này đi đến lôi kéo hai chiếc vòng cửa hai bên cửa đá dùng sức đóng lại.

Hành động hơi có vẻ làm điều thừa, cũng đã chứng minh bọn họ chột dạ, e sợ, vì vậy phải cẩn thận đa lễ.

Cửa đóng lại, ba người lập tức rời đi.

Đi ra khỏi hầm, chui vào bên trong phòng Ngô lão thái gia, trực tiếp đem Ngô lão thái gia ném lên trên giường của lão, liền không quản tới nữa.

Ninh Triêu Ất lục tung xé rách chăn mền đem Hoàng Kim kích bao bọc lại, không để trực tiếp đem đi ra ngoài nhìn quá bắt mắt.

Trước khi đi, Nhiếp Phẩm Lan hướng vào không trung bắn ra một viên Huỳnh thạch, phát ra tín hiệu trước đó đã ước định sẵn, chụp lấy Huỳnh thạch rơi xuống xong liền lập tức rời đi.

Lúc này sắc trời xem như đã là hừng đông, đi lại nhìn vật đã có thể nhìn rất rõ ràng rồi, ba người nhảy ra khỏi tường bao, trốn trốn tránh tránh thoát thân, tận lực tránh khỏi bị người nhìn thấy, bởi vì không muốn làm cho phức tạp.

Đám người Dữu Khánh ẩn núp trong đồng nho nhìn thấy tín hiệu trên không trung thì không khỏi quay mặt nhìn nhau, đây là tín hiệu ước định sẵn báo hiệu bình an.

Nếu đã là kết thúc bình an, vậy thì đương nhiên là phải đi về gặp mặt.

Không bao lâu sau, bốn người liền chui ra khỏi đồng nho, nhanh như chớp chạy về hang động trong núi, rẽ ngang rẽ dọc mà trở lại nơi mẹ con Lục Tinh Vân ẩn thân, lại phát hiện ba vị vào trong thôn làm việc vẫn còn chưa có trở về.

Bình Luận (0)
Comment