Cơ bắp vạm vỡ nơi lồng ngực, cơ bụng nổi lên từng khối như cục đá, thân thể chậm rãi nổi trên mặt nước, không quan tâm tuổi tác, chính là một nam nhân rất cường tráng, tràn đầy nam tính.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thật sự bị sốc, đây chính là cái thây khô vừa rồi kia sao? Muốn phủ nhận cũng không được, đã tận mắt nhìn thấy.
Một cái thây khô theo lý thuyết là đã chết ngắc không thể chết lại lần nữa, ngâm ngâm một hồi ở trong nước thì lập tức có thể khôi phục trở thành một người sống sờ sờ, thực sự là quá sốc đối với sự nhận thức của hai người.
Dữu Khánh vô ý thức mà xoa xoa một chút "Lam sắc yêu cơ" lên trên mí mắt, sợ mình nhìn trông nhầm, kết quả nhìn thấy rõ ràng chính là nhân khí, hơn nữa nhân khí còn rất thịnh vượng, quả thực chính là một người sống thực sự.
Lão nam nhân gần như trần truồng, chỉ có nơi eo còn quấn lấy một ít vải bố mục nát, trên mặt nước còn có nổi lềnh bềnh một chút vải bố rách nát rơi ra từ trên người ông ta.
Ông ta nhấc đôi chân trần từng bước một đi lên bờ, đứng ở trước mặt hắc y nhân, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết vô ý thức thối lui một ít, tay làm ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng rút kiếm.
Tâm tình Hắc y nhân rõ ràng có chút kích động, phù phù quỳ gối trước mặt lão nam nhân, gọi to, "Phụ thân."
Phụ thân? Hai người Dữu, Mục lại là ngẩn ra, cái người thây khô tóc tai dính bệt này là phụ thân của tên gia hỏa này? Trên thân lão nam nhân còn đang giọt nước tí tách, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu hắc y nhân, phát ra thanh âm trầm thấp và nồng ấm, "Vì sao lại thức tỉnh ta ngay trước mặt người ở bên ngoài?"Hiển nhiên, mặc dù không có đưa mắt nhìn tới hai người Dữu, Mục, không có nghĩa là không đặt nặng, thậm chí dẫn đến việc trong giọng nói lâu ngày gặp lại có giấu giếm sự âm trầm."
Phụ thân chờ chút."
Hắc y nhân nói một câu, bò đứng dậy, sau đó lập tức chạy nhanh đi, hướng lên trên vách núi, nhanh như chớp xông lên trên rồi.
Vì vậy tại hiện trường chỉ còn lại có hai sư huynh đệ đối diện với một người không hiểu ra sao ở trước mắt.
Mục Ngạo Thiết vốn rất ít mở miệng nói chuyện, không có hy vọng y chủ động đứng ra làm sinh động bầu không khí.
Dữu Khánh vốn định không có chuyện gì tìm lời nói để dò xét, nhưng mà phát hiện mình hoàn toàn không biết hắc y nhân tên gọi là gì, ngay cả muốn tìm cái đề tài để bắt chuyện cũng rất không dễ, cũng không biết quái nhân này tính khí như thế nào, liền cũng nghẹn lời, chỉ tại trong lòng nói thầm không ngừng.
Lão nam nhân cũng không quan tâm tới hai người bọn họ, càng giống như là không có đặt hai người vào trong mắt, hoặc là nói giống như đang nhìn hai cái người chết, tự mình hoạt động thân thể.
Xoay xoay đầu, khớp xương cổ phát ra âm thanh răng rắc.
Lại hoạt động thắt lưng và tứ chi, khớp xương không ngừng răng rắc kêu vang, có thể thấy quả thực là cứng ngắc quá lâu rồi.
Đợi một hồi, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, nện xuống mặt hồ.
Trong âm thanh bọt nước tung tóe lên kia truyền đến âm thanh cười ha ha vui vẻ, phấn khích của một nam hài, giọng cười rất vui vẻ.
Bọt nước rơi xuống, chỉ thấy hắc y nhân đứng trong hồ nước đang ôm một tiểu nam hài trong mắt tràn linh tính, đi lên bờ.
Dữu Khánh từng gặp qua tiểu nam hài này, biết là con trai của hắc y nhân, Mục Ngạo Thiết mặc dù từng chưa thấy qua, nhưng có nghe nói qua.
Không quản là tiểu nam hài hay là hắc y nhân, hoặc là lão nam nhân, khuôn mặt ba người đều có mấy phần tương tự, nhất là mái tóc đen thui phủ vai kia.
Lão nam nhân ngơ ngẩn nhìn tiểu nam hài ngây thơ tươi tắn cười to, đại khái đã đoán được quan hệ giữa mình và tiểu nam hài.
Tiểu nam hài cũng nhìn thấy được mấy người trên bờ, cắn cắn đầu ngón tay, sau đó đột nhiên chỉ về phía Dữu Khánh, "Hắn!"Dữu Khánh mỉm cười, xem ra tiểu gia hỏa này còn nhớ rõ mình, hắn khẽ gật đầu thể hiện, đồng thời ánh mắt nhìn vào chân tiểu nam hài, vừa nhìn thấy hắn tức thì sửng sốt.
Hắn vốn định nhìn xem vết thương trên chân tiểu nam hài như thế nào rồi, kết quả phát hiện trên chân tiểu nam hài ngay cả một chút dấu vết cũng không có, tình huống gì chứ? Tiểu nam hài lên bờ, vừa rơi xuống đất thì lập tức lại muốn quay đầu lại đi nghịch nước, nhưng bị hắc y nhân bóp sau cổ kéo trở về, trực tiếp đem nó đà xuống quỳ gối trước mặt lão nam nhân, cũng nhắc nhở: "Đây là gia gia của ngươi, mau gọi gia gia đi."
Thần sắc lão nam nhân rung động, ánh mắt nhìn về phía tiểu nam hài tức thì hiện lên vẻ hiền lành.
Tiểu nam hài mặc dù bị cưỡng ép đè quỳ xuống, nhưng không có mở miệng, dùng ánh mắt rất xa lạ, cảnh giác nhìn lão nam nhân, thấy đối phương có ý đồ chạm vào mình thì trái lại hướng về phía đối phương rất hung dữ mà kêu lên một tiếng "Gừ".
Nếu đã là như thế, lão nam nhân cũng không có miễn cưỡng, ra hiệu cho nhi tử để cho cháu trai đứng dậy, rất cảm khái hỏi: "Ngươi đã có hài tử rồi, lần này ta đã ngủ say bao nhiêu năm?""Ba trăm bảy mươi bảy năm."
Hắc y nhân trả lời xong lại chỉ vào tiểu nam hài sau khi đứng dậy thì trốn ở phía sau mình, nói: "Nó gọi là Tiểu Hắc, năm nay sáu tuổi rồi, bình thường không có người nào để nói chuyện, ăn nói vụng về, năng lực giao lưu ngôn ngữ rất kém cỏi, ngài không nên trách nó."
Nghe được lời ấy, trong ánh mắt lão nam nhân nhìn về phía tiểu nam hài lộ ra nét thương cảm, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục hùng phong, hỏi tiếp vấn đề lúc trước, "Vì sao thức tỉnh ta ngay trước mặt người ở bên ngoài?""Phụ thân, ngài trước hãy thay đổi y phục đi đã."
Hắc y nhân rung mở ra y phục vắt trên cánh tay mang đến đây, hai tay dâng lên cho lão nam nhân.
Lão nam nhân tại ngay trước mặt mọi người kéo bỏ phần khố rách nát còn lại trên người, đổi y phục ngay trước mặt mọi người.
Việc này có thì điểm bối rối, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết lập tức xoay người nhìn về phía một bên, tránh đi.
Đợi cho lão nam nhân mặc xong y phục, hắc y nhân lại chậm rãi quỳ gối trước mặt lão nam nhân, "Phụ thân, bá phụ đã chết rồi, Hoàng kích của ông ấy đã rơi vào trên tay bọn họ."
Chỉ tới sư huynh đệ hai người ở bên kia.
Bá phụ? Sư huynh đệ hai người lại bị cách xưng hô này của hắn ta làm cho kinh ngạc, là chỉ người nào? Là Người ngủ say trong thạch thất kia sao? Lão nam nhân ngẩn ra, không lý giải được: "Chết như thế nào? Vực ngoại cường giả xuất thủ sao?"Hắc y nhân: "Không có, bị bọn họ trong lúc đánh bậy đánh bạ mà giết chết rồi."
Lão nam nhân lạnh nhạt hỏi: "Bá phụ của ngươi là người có thể bị người khác nhờ vận khí giết chết được sao?"Hắc y nhân quay đầu lại nhìn về phía sư huynh đệ hai người, "Các ngươi làm thế nào lấy được Hoàng kích, làm phiền đem tiền căn hậu quả giải thích cho cha ta một lần."
Dữu Khánh nhịn không được gãi gãi chút râu mép của mình, "Cái này, ta nói bắt đầu từ đâu?"Hắc y nhân: "Nếu là ngươi cảm thấy lai lịch của mình không thuận tiện nói ra thì không cần nói, nếu ngươi như cảm thấy thuận lợi thì có thể kể lại từ lúc chúng ta bắt đầu quen biết với nhau."
"Được!" Dữu Khánh gật đầu tán thành, chỉnh lý suy nghĩ, sau khi chuẩn bị xong một cái lí do thoái thác liền chỉ về phía tiểu nam hài, "Lão tiền bối, quen biết con trai của ngài là bắt đầu từ cháu của ngài.
Ngày đó khi ta mới đến Liệt Cốc sơn trang, mới đến đây du lịch, khi tham quan mương nước ngầm của đồng nho thì trong lúc vô ý phát hiện thấy cháu của ngài bị trúng cạm bẫy..."
Hắn đem một phen trải qua, bắt đầu từ khi cứu tiểu nam hài cho đến hắc y nhân tới nói lời cảm tạ, đến tiếp đó phát hiện đám người Ninh Triêu Ất không hiểu ra sao mà đến đây, Liệt Cốc sơn trang liên tiếp có người chết, mãi cho đến chuyện bên trong thạch thất trong lòng đất lấy được Hoàng Kim kích, sau đó chém giết Người ngủ say bên trong thạch thất, rồi đến nơi đây, xem như đại khái những gì trải qua đều từ đầu tới đuôi nói ra rồi.
Toàn bộ câu chuyện, lão nam nhân đều chỉ là lẳng lặng nghe, không dao động, không kinh ngạc, sau khi nghe xong, ông ta nhìn chăm chú về phía hắc y nhân quỳ dưới đất, một lời nói thẳng vào then chốt, "Nốt Ruồi Đen, ngươi muốn tiến vào Kim Khư?"Nghe được lời ấy, mắt Dữu Khánh như muốn trợn trắng, từ khi giao lưu cùng bên này tới nay, nhìn chung đã nghe được hai chữ "Kim Khư", cũng cuối cùng đã nghe được có người dám nói thẳng ra hai chữ "Kim Khư".
Hắc y nhân quay đầu lại đưa tay, kéo nhi tử núp tại phía sau đến phía trước, kéo giữ, trịnh trọng nói, "Phụ thân, ta muốn mang Tiểu Hắc cùng nhau đi vào."
Lão nam nhân: "Đi vào làm gì?"Hắc y nhân buồn bã nói: "Chúng ta không muốn vĩnh sinh kiểu như thế này, chúng ta muốn tẩy thân trở thành người bình thường giống như bọn họ."
Vĩnh sinh? Cái từ này lại khiến cho sư huynh đệ hai người ở một bên dự thính bị chấn kinh, lẽ nào truyền thuyết từ trong Kim Khư trong có thể được vĩnh sinh là sự thật? Lão nam nhân cuối cùng nhíu mày, "Bao nhiêu người muốn trường sinh, các ngươi vậy mà lại muốn buông tha?"Hắc y nhân thương cảm nói: "Phụ thân, ngài cảm thấy trường sinh như vậy đối với ta, đối với Tiểu Hắc thật sự có ý nghĩa sao? Ngài có sứ mệnh thủ hộ Kim Khư, nhưng chúng ta không có, chúng ta cũng không muốn tiếp tục kéo dài cái sứ mệnh khó giải thích này."
"Làm càn!" Lão nam nhân gầm lên một tiếng như tiếng sét nổ vang, âm thanh chấn động sơn cốc, trợn mắt nhìn, tóc dài không gió tự lay động, khí thế toát ra kia thật dọa người."
Ôi!" Giật nảy mình, tiểu nam hài lập tức kịch liệt đáp lại, dáng vẻ nhe răng nhếch miệng, dương nanh múa vuốt.
Trông thấy phản ứng của cháu trai mình, vẻ giận dữ của lão nam nhân hình như có chút bối rối, dần dần thu hồi.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì như giống như hai con chim ngốc, ngơ ngác ngây ngốc, hai người lại bị chấn kinh rồi, cái thây khô lão đầu dùng nước ngâm nở ra này vậy mà là người thủ hộ Kim Khư, lẽ nào đây là Cầm kích thủ vệ mà trên ngọc trang trong Tiểu Vân gian nhắc tới? Hắc y nhân kéo nhi tử lại, không để cho con trai làm càn, nhưng mình thì quật cường đáp lại, "Phụ thân, ngài biết rõ ta được sinh ra đối với mẫu thân có ý nghĩa như thế nào, để dựng dục ra ta đã hao hết sinh mệnh của mẫu thân, thời điểm ta sinh ra chính là mẫu thân tử vong, khi người nhìn thấy Tiểu Hắc, ngài cũng hẳn là biết rõ mẫu thân của Tiểu Hắc đã trải qua chuyện gì.
Ngài chỉ là mất đi một người vợ, ngài có biết một mẫu thân có ý nghĩa như thế nào đối với nhi tử không? Ta không chỉ bởi vì mình mất đi một thê tử thương yêu, còn bởi vì mình mà mất đi một mẫu thân, sự đau khổ của ta là gấp đôi so với ngài, sự đau khổ của ta là ngài không thể lý giải được.
Phụ thân, đến trên thân chúng ta thì kết thúc đi, không nên tiếp tục để cho Tiểu Hắc mất đi thê tử hắn yêu thương, nếu không, tương lai hắn sẽ hận chúng ta, ngài dám cam đoan hậu nhân của chúng ta sẽ không bởi vì hận mà làm ra chuyện gì sao? Phụ thân, kết thúc đi, để cho loại vận mệnh bi kịch này kết thúc vào lúc này đi!"Một nam nhân tràn đầy dã tính, vào lúc này quỳ tại đó đã là rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.
Tiểu nam hài theo bản năng ý thức được phụ thân khóc là do lão nam nhân trước mắt này gây ra, có thể nói hướng về phía lão nam nhân "gừ gừ" hù dọa không ngừng.
Lồng ngực Lão nam nhân đang phập phồng, hô hấp hơi có phần gấp gáp, khóe môi căng thẳng, nhưng vẫn là nói ra một câu, "Nốt Ruồi Đen, sứ mệnh chính là sứ mệnh, nếu như người cũng không có trách nhiệm và đảm đương, đều buông tha sự trung thành tối thiểu, tất cả đều sẽ rơi vào hỗn loạn.
Ta không miễn cưỡng phụ tử các ngươi, các ngươi có thể xa chạy cao bay, nhưng không nên làm khó ta!"Hắc y nhân lớn tiếng nói: "Phụ thân, bí mật của Kim Khư đã tiết ra ngoài rồi, thủ không được nữa rồi!" Một ngón tay chỉ về phía hai người Dữu Khánh, "Bọn họ, còn có một nhóm người khác nữa đều đã biết rõ bí mật của Kim Khư.
Phụ thân, cửa ra vào Tiểu Vân gian đã bị người ta tìm ra rồi, đã mở ra rồi, bọn họ đã từ Tiểu Vân gian biết được bí mật của Kim Khư, vì vậy mà tìm tới đây.
Phụ thân, nếu như không thừa dịp bây giờ, ngài hẳn là biết rõ đợi cho những kẻ cường hào kia bức tới thì sẽ có hậu quả gì, thực lực của ngài và bá phụ tiêu hao đã nhiều năm như vậy, đã tiêu hao quá nhiều, từ lâu đã không bằng năm đó, là thủ không được, kết quả chỉ có thể là không làm tròn chức trách!"Lão nam nhân nghe vậy động dung, nhìn chăm chú về phía hai người Dữu Khánh, trầm giọng hỏi: "Các ngươi từng tiến vào Tiểu Vân gian?""Đúng."
Hai người gật đầu.
Lão nam nhân: "Tình cảnh bên trong Tiểu Vân gian như thế nào?"Lời này rõ ràng là đang thăm dò hai người có thật sự tiến vào Tiểu Vân gian hay không.