Bán Tiên ( Dịch )

Chương 388 - Chương 388: Ánh Mắt

Chương 388: Ánh mắt

Tình huống gì chứ? Đám người Dữu Khánh nghe nói mà cái hiểu cái không.

Lại nghe lão nam nhân nói ra: "Ngươi ta lúc mộng lúc tỉnh đã mấy nghìn năm, đã biết không quản là kẻ nào hoành hành độc đoán thì đều không thể lâu dài, sớm muộn đều có báo ứng, chúng sinh đều có quyền được lựa chọn.

Ngươi ta đều từng là một thành viên trong số phàm nhân ngoại giới, đã biết rõ sự đau khổ khi không được lựa chọn, Một khi ngươi lợi dụng đồ vật ở bên trong để can dự vào, chúng sinh sẽ trọn đời không được xoay người.

Chức trách của chúng ta là không để cho thứ ở bên trong khuếch tán ra ngoài, nếu không sẽ là một trận thảm họa cho Nhân gian, ta há có thể để cho ngươi vì ham muốn của bản thân mà muốn làm gì thì làm!"Ngô lão thái gia cười ha hả, thậm chí là có chút dở khóc dở cười, "Ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào? Bên ngoài đó là thế giới người ăn người, mưu lợi bất chính tham lam thối nát, ích kỷ vô hạn, bao nhiêu người chết đói chết khát, nhân tính hiểm ác, không có thiên lý, ngươi nhưng vậy mà lại cảm thấy đồng cảm với những nguồn cội của vạn ác kia sao?"Lão nam nhân lớn tiếng đáp lại: "Huynh, ngươi sai rồi, sở dĩ mịt mù tăm tối, không có thiên lý, là bởi vì loại người có năng lực như ngươi, có năng lực nhưng không giữ thiện nâng chính, tự xưng thông hiểu nhân tính, kì thực là dùng ô che mình, mượn lực phóng túng tư dục, đem nước đục quấy càng thêm đục, khiến cho thế nhân phân không rõ trắng đen.

Huynh, thân tại trong hắc ám, dù sao cũng phải có nhân tâm hướng về quang minh, nếu không như thế, bên trong nhân thế há có thể kéo dài đến nay, lại há có thể có ngươi ta xuất thế? Nếu như ngươi tự cao với năng lực của mình, muốn làm mưa làm gió tại Nhân gian, ta không đồng ý!"Ngô lão thái gia hắc hắc nở nụ cười gằn, "Tốt tốt tốt, huynh đệ ngươi ta đã tranh luận mấy nghìn năm, ai cũng không thuyết phục được ai, cũng không cần phải vừa tỉnh dậy liền tranh, còn là hỏi một chút hiện thực trước mắt đi, con trai và cháu trai của ngươi tại trên tay ta, ngươi là đem tính mạng bọn nó cho ta, hay là đem song kích trên tay ngươi đưa ta?"Sau khi im ắng nghe một trận tranh luận, đám người Dữu Khánh đều nhìn chăm chú về phía lão nam nhân, không biết ông ta sẽ lựa chọn như thế nào.

Đại trang chủ Ngô Đao chợt tiến sát vào Ngô lão thái gia, chỉ tới cây Hoàng Kim kích trong tay Nam Trúc, lại chỉ chỉ vào trong tay lão nam nhân, hiển nhiên là đang nhắc nhở, tại nào sẽ có hai cây Hoàng Kim kích.

Những người khác cũng quay đầu lại nhìn tới, Dữu Khánh lập tức hết chỗ nói rồi, khuỷu tay thúc Nam Trúc một cái, hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi có bệnh đi, khiêng theo thứ này tiến vào đây làm gì?"Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Nam Trúc cũng rịn mồ hôi, rất xấu hổ, cảm thấy mình có khả năng đã để lại ấn tượng cho người khác là mình rất tham tài.

Suy nghĩ lại cũng cảm thấy mình có bệnh, đây chính là Kim Khư, có vô số hoàng kim, chỉ hận mình không đủ tay để lấy đem đi mà thôi, cần gì phải đem theo thứ này tiến vào chứ? Lúc này không nói hai lời, xoay người liền đem Hoàng Kim kích vù một tiếng ném mạnh vào trong sóng hư không ở phía sau, biến mất không thấy nữa, tống ra bên ngoài rồi.

Kỳ thực, gã cũng không phải cố tình, lúc trước đã cầm sẵn nó tại trên tay, cũng không thể tiện tay ném bật đi, vì vậy vẫn luôn luôn cầm tại trên tay, tâm tư cũng không có đặt tại trên cây Hoàng Kim kích này, vì vậy mới trong lúc không đề ý mà mang theo vào đây.

Ngô lão thái gia hừ một tiếng, đáp lại một câu, "Đó là giả, trên tay hắn mới là thật."

Ra hiệu về phía trên tay lão nam nhân.

Lão nam nhân cười ha hả nói: "Còn không có rõ ràng sao? Vị lão tổ tông này của các ngươi căn bản không có nói sự thật cho các ngươi biết, Hoàng kích giấu tại pho tượng bên trong sơn trang cho tới bây giờ đều là hàng giả, hắn làm ra một cây kích giả, cố ý để cho các ngươi một mực thủ nó.

Chỉ có ba người các ngươi biết được đồ vật ở đâu, vừa là vì đề phòng ngoại nhân cũng là vì đề phòng các ngươi, một khi đồ vật bị mất rồi, không quản là ăn trộm hay ngoài tặc, khẳng định không thoát được có liên quan với ba người các ngươi.

Các ngươi thật sự cho rằng khi các ngươi gặp phải nguy hiểm liền nói ra đồ vật giấu ở đâu, là vì hắn suy nghĩ cho sự an toàn của các ngươi sao? Đó chỉ một cái thủ pháp để hắn dò xét xem thử mà thôi.

Bởi vì hắn biết rõ, người thực sự từng cầm qua cây kích, trên đời hiện nay chỉ có ta và hắn, một khi người lấy được cây kích không phân biệt được thật giả, vậy thì khẳng định không có quan hệ gì với ta, tự sẽ có biện pháp ứng đối.

Nếu có thể phân biệt ra được thật giả, vậy có liên quan với ta, lúc đó hắn sẽ có một bộ biện pháp khác."

Đã đấu mấy nghìn năm với huynh trưởng của mình, ông ta quá lý giải đối phương, từ trong miệng con trai và Dữu Khánh liền lý giải được đại khái tình huống, Ngô Đao tại hiện trường vừa lộ ra chút manh mối ông ta liền là xảy ra chuyện gì.

Ông ta quay đầu lại nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, "Ngươi thật sự cho rằng là ngươi thông minh hơn người nên phát hiện được địa điểm giấu kích sao? Ngươi đã suy nghĩ nhiều, nhất định là trước đó hắn đã nhận ra ngươi có khả năng có vấn đề, vì đề phòng ngươi là do ta phái tới, nên cố ý lộ ra chút điểm đáng ngờ, một khi phát hiện cây kích không thích hợp liền sẽ dụ dỗ ngươi liên tưởng, suy nghĩ tới trên người hắn, mục đích chính là vì không để cho ta sinh nghi, nhằm dễ dàng khiến ta hiện thân mở ra nhập khẩu."

Chuyện cho tới bây giờ, dù cho không được giải thích, Dữu Khánh cũng biết mình đã bị lừa, nhưng vẫn có điểm không hiểu được, "Không phải ông ta cần ngủ say sao? Vì sao không chỉ không cần ngủ say, còn tại trong thôn đi lại?"Lão nam nhân: "Sở dĩ cần ngủ say là bởi vì nhục thân vĩnh sinh mà ta cùng hắn thu được có thiếu sót, một khi tiêu hao quá độ, nhục thân sớm muộn sẽ có ngày nào đó tan rã, cho nên phải tận lực giảm thiểu hoạt động, cũng không đại biểu là không thể hoạt động.

Hắn đã tìm được biện pháp hao phí thấp, giả làm một lão già thường xuyên ngồi xổm bất động."

Ông ta thừa dịp nghiêng đầu nói chuyện, liền tận dụng cơ hội thỉnh thoảng nháy nháy mắt với Dữu Khánh, làm cho Dữu Khánh nhìn sửng sốt, không biết đang ám chỉ điều gì, hoài nghi có liên quan đến việc giải cứu cha con Ngô Hắc, ngoại trừ việc này ra phỏng chừng cũng sẽ không ám chỉ việc gì khác, thảo nào không việc gì cũng cố ý tìm lời nói.

Nhưng vấn đề là, hắn và vị này không quen thuộc, không thể nhìn ánh mắt liền hiểu ý ông ta, nhìn cũng không hiểu làm như thế nào để phối hợp.

Ở một bên, Nam Trúc và đám người Ninh Triêu Ất cũng nhìn ra được ý đó, nhưng cũng đều nhìn không hiểu.

Ngay sau đó, lão nam nhân lại quay đầu nhìn về phía ba vị trang chủ, "Vì để che giấu thân phận, hắn không có khả năng một mực dùng dáng vẻ của lão nhân này, trong thôn trang các ngươi đại khái một đời lại một đời luôn xuất hiện một lão già co đầu rụt cổ rất ít nhúc nhích như thế đi.

Còn có, các ngươi thật sự cho rằng hắn là lão tổ tông gì đó của các ngươi sao? Ta nói cho các ngươi biết, nhục thân của hắn dị biến, đã đánh mất năng lực sinh dục từ lâu, tổ tiên của các ngươi đều là các tiểu hài tử hắn bắt về từ các nơi.

Các ngươi không chỉ cần làm yểm hộ cho hắn, còn là huyết thực mà hắn nhốt nuôi.

Hắn sẽ định kỳ móc tim các ngươi, dùng ăn trái tim mới mẻ mới có thể lấy tà thuật duy trì nhục thân của mình không hỏng.

Đương nhiên, ba người các ngươi chính là con dê đầu lĩnh do chính tay hắn chế tạo ra để duy trì trật tự.

Những con dê đầu lĩnh như các ngươi vậy, hắn chế tạo một đời tiếp một đời, trừ phi thực sự tìm không được huyết thực, còn không thì tạm thời sẽ không móc tim các ngươi.

Nhưng mà chuyện tương lai thì ai nói rõ ràng được chứ, nói không chừng ngày đó các ngươi sẽ trở thành thức ăn của hắn."

Ba vị trang chủ nghe nói mà kinh nghi bất định, có cảm giác vô cùng lo sợ.

Ngô lão thái gia hừ hừ cười nhạt, "Đệ, miệng lưỡi của ngươi thực sự là biết ăn nói, không cần phải gây xích mích ly gián quan hệ giữa chúng ta, ta đã dẫn bọn hắn tiến vào đây rồi, bọn họ theo ta liền có thể được đến chân chính vĩnh sinh, mà ngươi là người ngăn cản bọn họ có được vĩnh sinh."

Nói xong, quay đầu lại liếc nhìn ba người, "Ta có phải là tổ tiên của các ngươi có còn trọng yếu hay không?"Ba vị trang chủ nhìn nhau, sau đó chợt đồng thời chắp tay hành lễ với lão, Ngô Đao đại biểu nói: "Nhờ ân lão tổ tông dưỡng dục dạy bảo, ngài vẫn là lão tổ tông của chúng ta!"Ngô lão thái gia lập tức cười ha hả, hất hất cằm về phía lão nam nhân như khiêu khích, ra vẻ đang để cho ông ta nhìn xem cái gì gọi là nhân tâm ủng hộ, đồng thời khinh thường nói: "Ngươi là càng sống càng trở về lúc trước, khi nào thì biến thành nhiều chuyện rồi.

Ta hỏi tiếp ngươi một lần nữa, là giao tính mạng con trai và cháu của ngươi cho ta, hay là đưa song kích cho ta!""Vậy thì phải nhìn xem ngươi lựa chọn thế nào!"Lão nam nhân một tiếng gầm lên, xoay thân vung tay, song kích tức thì như sấm sét chiếu nghiêng về phía chân trời, tách ra một cái góc độ nhất định, mỗi cái vọt theo một phương hướng.

Ngô lão thái gia cả kinh, không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên làm ra chiêu thức này, nhưng mà lão phản ứng cũng nhanh, đột nhiên cầm hai con tin trong tay đẩy bay ra ngoài xa xa.

Lão không có giết con tin, cũng không có giao lại cho ba vị trang chủ, bởi vì biết rõ với thực lực đối phương như vậy, ba vị trang chủ cầm giữ con tin cũng không nhất định có thể giữ được, cũng uy hiếp không được đối phương, trừ phi ôm giữ quyết tâm có thể đồng thời cùng nhau hủy diệt với con tin.

Đẩy bay hai con tin đi ra xa, ở mức độ nào đó cũng là vì để đảm bảo tính mạng cho ba vị trang chủ, bởi vì lão đã quản không nổi việc lưu lại bảo vệ ba vị trang chủ, đã lắc mình đuổi theo cây kích bắn ra rồi.

Lão nam nhân cho Ngô lão thái gia có cơ hội đoạt được song kích.

Ngô lão thái gia cũng cho lão nam nhân có cơ hội cứu về con cháu của mình.

Hai cây kích tách ra một góc độ rồi bay đi, hai người cũng tách ra bay đi với tốc độ nhất định.

Nhưng mà lão nam nhân hoàn toàn không quản tới việc con cháu chết sống, gần như là cùng lúc chân trước chân sau bay đi theo Ngô lão thái gia, đuổi theo đoạt lấy hai cây kích kia.

Ba vị trang chủ thoáng sửng sốt một cái, đã minh bạch được dụng ý của lão tổ tông, lập tức muốn động thân đuổi theo bắt lấy hai vị con tin.

Nhưng mà có người phản ứng nhanh hơn bọn họ.

Keng! Dữu Khánh là người đầu tiên rút kiếm, đột nhiên lắc mình ngăn cản ở trước người ba vị trang chủ, quát lên, "Cứu người!"Lúc trước hắn vẫn luôn không hiểu lão nam nhân kia nháy mắt đến tột cùng là muốn hắn phối hợp như thế nào, thẳng đến khi lão nam nhân xuất thủ, hắn lập tức kịp phản ứng lại, không cần hắn phải phối hợp như thế nào, trực tiếp nắm lấy cơ hội cứu người là được.

Người bên này đều nhìn thấy ánh mắt lão nam nhân, huống hồ có Dữu Khánh nhắc nhở như thế, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết phối hợp ăn ý, lập tức dùng tốc độ cao nhất bay đi, phân biệt truy theo phía hai cha con Ngô Hắc.

Kiều Thư Nhi và đám người Ninh Triêu Ất cũng lập tức sắp thành hàng tản ra chắn trước mặt ba vị trang chủ.

Thấy ba người rục rịch muốn động, khóe mắt Dữu Khánh ẩn chứa sát khí, nói: "Không sợ chết thì động thủ thử xem!"Đối diện với bảy người, khóe mắt ba vị trang chủ thoáng giao lưu với nhau, hơi có kiêng kỵ, cũng biết cơ hội vừa lóe liền lướt qua, muốn cướp người lại thì đã muộn rồi.

Trong không trung, Ngô lão thái gia ngửa mặt lên trời "Ô" một tiếng huýt dài, có thể nói nuốt hận.

Trong tay lão ta chỉ bắt được một cây Băng Lam kích, bởi vì góc độ bay của hai cây kích mà tạo ra khoảng cách giữa chúng, lão ta chỉ kịp bắt được một cây, vô lực bận tâm tới một cây kích khác ở xa xa, mắt mở trừng trừng mà nhìn Hoàng Kim kích rơi vào trong tay lão nam nhân.

Tiếp đó nổi giận, ánh mắt khóa chặt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã phân biệt cướp được cha con Ngô Hắc, vù một tiếng phá không, bắn chéo về phía mặt đất.

Nhưng mà, ở bên kia, lão nam nhân cũng không phải để bày biện, đồng dạng cúi người đuổi theo, tại trong không trung đã chặn lại được lão ta rồi, ầm ầm ầm, hai người tại giữa không trung bắt đầu chém giết lẫn nhau, song kích tại trong không trung liên tục va chạm mãnh liệt giống như sấm sét, dư uy tranh đấu sinh ra gió mạnh kịch liệt quét qua mặt đất, đại thụ lắc lư, cây cỏ tung bay.

Người trên mặt đất nhìn thấy mà kinh hãi không thôi.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã đem theo người trở lại bên cạnh đám người Dữu Khánh, cấm chế trên người Ngô Hắc đã được giải trừ.

Thực lực hai người đang đối chiến trong không trung rõ ràng tương đương nhau, ai cũng không làm gì được ai, sau một lúc chém giết, âm thanh Ngô lão thái gia gầm lên truyền đến, "Ba tên phế vật vô dụng, lưu giữ đám người các ngươi lại để mời uống rượu sao? Còn không mau đi, đi về phía đông!"

Bình Luận (0)
Comment