Lời này nói có lý, không quản là cầu tài hay là cầu trường sinh, nếu bị giam lại tại nơi này không đi ra ngoài được thì bất kỳ thu hoạch gì cũng không có ý nghĩa.
Còn chưa đợi mọi người biểu thị tán đồng, Dữu Khánh vừa định trách cứ thì Nam Trúc đã thuận thế cười hớn hở vui tươi nói: "Vui đùa, chỉ là đùa vui một chút, mọi người không nên cho là thật."
Dứt lời, hai tay khoanh tại trước bụng, hết nhìn đông tới nhìn tây, làm như chưa từng nói qua lời gì.
Nếu như gã đã nói như vậy, lời oán trách của mọi người đã đến bên miệng cũng liền không thể nói ra rồi.
Nói chung, dù cho có muốn phát tài như thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai dám tiếp tục có ý nghĩ đối với cái hoàng kim đài này.
Tiếp đó, mọi người quay nhìn xung quanh, thế nhưng nhìn không được bao xa, xung quanh có cây cối cao to che chắn tầm mắt mọi người nhìn ra xa.
Dữu Khánh đành phải hướng về phía Ngô Hắc xin giúp đỡ, "Ngô huynh, có hơi tục một chút, ta cũng không khách khí với ngươi, chúng ta muốn phát tài một chút, theo ngươi thì ở xung quanh đây nên chạy đi nơi nào sẽ có thể tìm được vàng nhanh nhất?"Đang tại sát cạnh đài kéo cắt dây leo rất nhanh đan bện ra vật phẩm đơn giản, Ngô Hắc hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy cha ta sẽ kể loại chuyện này cho ta biết hay sao?""Ách..."
Dữu Khánh suy nghĩ cũng đúng, người ta cũng là lần đầu tiến đến đây, với tính cách khác thường của lão nam nhân kia, hẳn sẽ không nói cho con trai biết những việc kiểu như vào Kim Khư thì nơi nào có vàng.
Nhưng mà Ngô Hắc lại bổ sung một câu, "Trong nơi này không thiếu những thứ đó, các ngươi có thể tìm kiếm ở xung quanh thử xem, hẳn là rất dễ dàng tìm được."
Dữu Khánh thấy y dùng dây leo đan bện thành cái ba lô đơn giản, đặt Tiểu Hắc vào trong đó, cõng tại phía sau lưng, đã giải phóng được hai tay, có vẻ đang định rời đi, lập tức hỏi: "Ngươi chạy đi đâu?"Ngô Hắc lắc đầu: "Tùy tiện, đi tới đâu tính tới đó."
Dữu Khánh ngạc nhiên: "Ngươi không phải muốn tìm 'Tam Sinh tuyền' sao? Phụ thân ngươi không nói cho ngươi biết ở đâu sao?"Ngô Hắc: "Nói cho biết cũng vô dụng, 'Tam Sinh tuyền' cũng không cố định tại một vị trí, nó sống động, có khi trên mặt đất, có khi ở trên trời, có khi cũng sẽ tại trên nước."
Sống động? Tất cả mọi người ở đây nghe nói vậy thì sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
Dữu Khánh kinh nghi hỏi: "Tam Sinh tuyền là vật còn sống?"Ngô Hắc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nói cho bọn họ biết, "Tại đây, Huyền kim thượng tiên có một tòa tiên cung, thoạt nhìn bề ngoài giống như là một ngọn Kim Sơn, có thể di chuyển khắp nơi, có khi tại đất, có khi tại trên đám mây phiêu miểu, mà 'Tam Sinh tuyền' thì tại bên trong tiên cung."
Mọi người nghe nói vậy liền hiểu rồi, đã biết rồi.
Dữu Khánh: "Vậy ngươi làm sao tìm được, chẳng phải là nhờ vào vận khí?"Ngô Hắc gật gật đầu, lại đối với mọi người đưa ra một câu nhắc nhở sau cùng, "Nơi đây không giống với ngoại giới, có rất nhiều quái vật vượt quá sự tưởng tượng của các ngươi, sẽ tấn công các người, các ngươi cẩn thận một chút."
Sau đó liền nhảy xuống hoàng kim đài, một đường bắt đầu truy tìm dần rời xa.
Đang tra xét tìm kiếm trong rừng cây, đi chưa được bao lâu, phía sau đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Dữu Khánh đang thành quần kết đội đi theo tới đây.
Dữu Khánh nhảy vượt qua một thân cây đổ chắn ngang, đi đến bên cạnh y, vui cười hớn hở nói: "Dù sao chúng ta tìm vàng xong cũng sẽ đi ra ngoài, vừa vặn đi cùng với ngươi một đoạn đường."
Ngô Hắc cũng không để tâm, mọi người liền cùng nhau một đường đồng hành.
Trên đường, Nam Trúc nhặt lấy một cây gậy cầm trong tay đùa giỡn với đứa trẻ được Ngô Hắc cõng phía sau lưng, Tiểu Hắc đùa vui thỉnh thoảng cất tiếng cười, hai người chơi đùa với nhau dần dần trở nên quen thuộc.
Mục Ngạo Thiết thì tại trong hoàn cảnh xa lạ này thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác với xung quanh.
Dọc trên đường đi, Dữu Khánh thỉnh thoảng làm ra vài chuyện như nhổ một ít cỏ, hái chút lá cây, bẻ gãy cành cây, vân vân, hắn không ngừng quan sát vết đứt gãy của những thực vật này.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ chuyện xảy ra tại trong Tiểu Vân gian, tất cả thực vật đều bị tà khí cấp xâm nhiễm.
Nhưng mà trải qua một loạt quan sát, hắn bất ngờ phát hiện thấy thực vật nơi đây không có bị bất cứ ảnh hưởng gì.
Lúc trước, hắn phát hiện thấy Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn và trên thân người chết trong mật thất đều toát ra lượng lớn tà khí, hắn cho rằng là bị Kim Khư ảnh hưởng, cho rằng tình huống bên trong Kim Khư có khả năng sẽ giống như trong Tiểu Vân gian vậy, kết quả lại phát hiện mình đã đoán sai.
Đồng thời, hắn không ngừng quay đầu lại nhìn về phía đám người phía sau, phát hiện thần sắc đám người Ninh Triêu Ất tựa hồ rất nghiêm trọng, ngay cả Kiều Thư Nhi hình như cũng có phần tinh thần hoảng hốt.
Dữu Khánh thả chậm bước tiến, đợi đến khi sóng vai với Kiều Thư Nhi, thì hỏi: "Thiếu Quân, sao rồi?"Tại trước mặt mọi người, hắn vẫn xưng hô nàng bằng tên giả.
Tựa hồ là vì không để cho hắn lo lắng, Kiều Thư Nhi rõ ràng là miễn cưỡng lộ ra nét tươi cười, ôn nhu nói: "Không có gì."
Dữu Khánh nghi hoặc: "Phải không? Ta thấy ngươi giống như tâm thần không yên."
Kiều Thư Nhi: "Là bởi vì không nghĩ tới có thể tới được Kim Khư, quá mức chấn động, có cảm giác như đang nằm mơ."
Là như vậy sao? Dữu Khánh không khỏi ngẫm nghĩ lại, sư huynh đệ ba người mình là ngay từ đầu liền đã có chuẩn bị tâm lý, sau khi tiến vào thì có khả năng cũng không có cảm giác gì, đối với người không có chuẩn bị sẵn sàng chút tâm lý nào thì có khả năng quả thực là như thế.
Hắn phát hiện thấy ngoại trừ sư huynh đệ ba người bọn họ và cha con Ngô Hắc ra, những người không biết tình hình khác đều có tình trạng tương tự, đều có chút tinh thần không yên.
Hắn thử giải thích: "Không nói cho ngươi biết ngay từ đầu, không phải vì muốn gạt ngươi..."
Kiều Thư Nhi lắc đầu cắt đứt, "Không sao."
Ngay vào lúc này, Nhiếp Phẩm Lan đột nhiên kêu "Ôi" một tiếng, làm cho mọi người dồn dập dừng lại, quay đầu nhìn tới, chỉ thấy bà ta xòe bàn tay ra đặt tại trước mắt mình, hình như là đang nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng nổi nên trừng lớn mắt nhìn chằm chằm, không biết chuyện gì xảy ra."
Gì vậy?" Ninh Triêu Ất cất lời hỏi.
Nhiếp Phẩm Lan ngẩn ngơ đáp: "Muỗi...
Hình như là muỗi...
Kim văn."
Kim văn? Mọi người kinh ngạc, ngoại trừ cha con Ngô Hắc ra, những người khác đều lắc mình đi đến vây quanh quan sát.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Nhiếp Phẩm Lan có chảy máu, trong lòng bàn tay có cuộn một chút vụn kim loại vàng, nếu không phải có trước đó bà ta đã nhắc nhở mọi người, có lẽ mọi người đều sẽ cho rằng đó là vụn vàng, khi nhìn kỹ mới phát hiện đó thực sự là một con muỗi, một con muỗi bằng vàng."
Liếc thấy một con muỗi vo ve bay tới, ta tiện tay liền chụp lấy nó, trong lúc không chú ý, để cho bàn tay mình bị đâm rách rồi."
Nhiếp Phẩm Lan đem tình huống xảy ra bổ sung một câu.
Ở bên kia, Ngô Hắc nhắc nhở một chút, "Cẩn thận bên trong có tà khí.
Kim Khư từng xuất hiện dị biến, động vật nơi đây trên cơ bản đều có ẩn chứa tà khí."
Được y nhắc nhở như vậy, Chu Khoan Trấn lập tức đưa tay lấy thi thể con muỗi bị phu nhân mình bóp chết ở trong lòng bàn tay ra, cầm đến gần quan sát một lúc, sau đó đến lượt Ninh Triêu Ất lấy đi xem xét, mọi người thay phiên lấy tới nhìn xem.
Khi tới trên tay Trầm Khuynh Thành thì nàng ta kinh ngạc, hỏi "Hoàng kim muỗi, nó có thể bay giống như một con muỗi thật sự, là vật còn sống sao?"Lục Tinh Vân lại lấy vào trong tay quan sát một hồi, khi đã tìm đúng vị trí hạ thủ thì bộp một tiếng, trực tiếp vận công bóp nổ, quả nhiên bốc ra một lũ tà khí.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, đều có loại cảm giác vượt quá tưởng tượng.
Trài qua một chút dừng lại này, mọi người lần nữa tiếp tục lên đường...
Trên Hoàng kim đài, sóng hư không xoay tròn dập dờn bồng bềnh xao động, một người giấu mình trong hắc đấu bồng xông ra, sau khi hướng xung quanh điều tra một hồi, lại quay trở về phía trước sóng hư không, nửa đoạn thân thể thò vào thông báo, "Không có người, đều đã đi xa rồi."
Dứt lời liền đứng sang một bên, lại có bốn người giấu mình trong đấu bồng đi ra, nhanh chóng tản ra cảnh giác.
Sau đó, người mặt sắt xuất hiện, đứng ở trên Hoàng kim đài nhìn quanh bốn phía, từ một nơi hoang vắng đột nhiên đi tới trong một vùng lớn rừng cây, tựa hồ rất cảm khái, "Kim Khư! Cùng đi theo mấy tên gia hỏa kia thì quả nhiên tìm được rồi!"Trên tay hắn cầm lấy cây Hoàng Kim kích chống tại trên mặt đất, chính là cây kích lúc trước bị Nam Trúc ném ra kia, khi bị bọn họ tìm tới được nơi đây, phát hiện thấy liền thuận tay nhặt lên.
Nam Trúc ném đi ra ngoài, lại bị y nhặt đem trở vào.
Sau lưng y lại có mấy người cùng đi ra, trong đó có cả Bạch Lan, Cao Viễn, Giang Sơn và Thử thái bà, bốn yêu cũng kinh nghi bất định nhìn nhìn xung quanh, đồng dạng cũng là sững sờ, không nghĩ tới mình có thể đi tới Kim Khư.
Cũng không phải là người mặt sắt nói cho bọn hắn biết, bọn hắn cũng là thẳng đến khi tiến vào cửa vào, tại trong cửa vào nghe được một bộ phận người trong này nói chuyện, mới biết được bọn hắn một đường giày vò làm ra tất cả chính là để tìm đến Kim Khư.
Một đám người khi tại lối vào thì yên tĩnh ẩn núp nghe trộm, cũng không dám xông ra, chờ đến khi người ở bên trong rời khỏi lối vào rồi, bọn hắn mới đợi thêm một hồi mới xuất hiện.
Người mặt sắt chợt hạ lệnh, "Tìm kiếm khắp nơi một chút, nhìn xem bọn hắn đi về hướng nào rồi."
"Vâng."
Lập tức có hai người lĩnh mệnh đi khắp nơi lục soát.
Thử thái bà chống quải trượng thử hỏi: "Tiên sinh, bí mật mà ngài muốn tìm chính là cái này sao?"Người mặt sắt: "Trừ cái này ra, ngươi cảm thấy còn có thể có cái khác sao?"Thử thái bà: "Nếu như đã tìm được bí mật này, chúng ta có còn cần phải tiếp tục đi theo bọn họ không?"Chỉ còn kém chút nói ra, việc ngươi bảo chúng ta làm, chúng ta đã làm được rồi, ngươi có phải đến lúc thực hiện lời hứa hẹn rồi hay không, nhưng mà bà ta không dám nói thẳng ra, nhất là sau khi đã biết rõ bí mật cần phải tìm kiếm kia chính là Kim Khư.
Người mặt sắt: "Nếu như đã để cho chúng ta biết rõ rồi, nếu chúng ta đã tiến vào rồi, lẽ nào các ngươi không muốn tìm được thứ mà bọn họ gọi là 'Thiên tuyền' tẩy thân, thoát thai hoán cốt thành tựu trường sinh sao?"Lời này nói ra khiến cho mọi người đều là hai mắt tỏa sáng, trong lòng rục rịch, nhưng trong mắt bốn yêu rõ ràng có giấu sự lo lắng, có cảm giác như đang khiêu vũ với bầy sói.
Thử thái bà cẩn thận từng li từng tí đáp: "Thực sự thì cũng có nghĩ tới, chỉ là, bọn họ nói, hai người trông cửa Kim Khư gì đó cũng đã tiến vào, chúng ta không ai biết hai người đó sâu cạn như thế nào, người có thể làm thủ vệ tiên gia động phủ, thực lực e rằng không đơn giản, nếu một khi đụng phải, sợ là có nguy hiểm."
Một nhóm người bọn hắn từ đầu tới đuôi cũng không có trông thấy được chân thân của hai huynh đệ Ngô lão thái gia, không thấy được lối vào động phủ là làm thế nào mở ra được, cũng không nhìn thấy được tình hình hai huynh đệ đại chiến ở trong này.
Khi huynh đệ hai người ở trong động thủ chém giết thì bọn hắn chỉ vừa mới tìm đến gần lối vào.
Bọn hắn cũng không có nhận được bất cứ thông tin gì liên quan đến hai người thủ vệ từ nội tuyến, trên thực tế cũng là quá mức thần bí, cùng lúc xuất hiện quá đột nhiên, coi như là nội tuyến cũng không kịp có cơ hội báo cho biết.
Nếu không phải có động tĩnh bên trong hẻm núi sấm rung chớp giật khiến cho người mặt sắt ý thức được Kim Khư đã mở ra thì y có khả năng còn sẽ không lộ diện chạy vào trong hẻm núi, có khả năng còn sẽ chờ nội tuyến báo cáo."
Không biết sâu cạn thì cẩn thận tránh ra."
Người mặt sắt thái độ kiên quyết, đã nắm chặt song quyền, tâm tình rõ ràng có chút hưng phấn, "Vĩnh sinh! Cơ hội như vậy đối với chúng ta mà nói, có khả năng chỉ có cơ hội lần này, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn có nữa rồi."
Bốn yêu nhìn nhau, mơ hồ cảm giác có chút không thích hợp.
Bọn hắn đã tiếp xúc với người mặt sắt này được một đoạn thời gian, có thể cảm giác được, người mặt sắt đứng ra lo liệu việc này hẳn không phải là người quyết định cao nhất của chuyến đi này, bởi vì có một số việc cũng không dám hoàn toàn làm chủ, phía sau màn hẳn là còn tồn tại độc thủ chân chính.
Đã tìm đến Kim Khư, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không phải nên trước tiên đi báo cáo sao? Nhưng mà rốt cuộc là không làm rõ ràng được tình hình, không dám nghi vấn, chỉ có thể khen y anh minh.
Đương nhiên, Cao Viễn vẫn là nhắc nhở một câu, "Tiên sinh, bọn họ đã có nói, cửa ra vào Kim Khư sẽ có thể đóng bất cứ lúc nào, vạn nhất, ta nói là vạn nhất thật sự đóng lại rồi, chúng ta bị nhốt ở trong này thì làm sao bây giờ?"Người mặt sắt: "Cho nên phải theo sát con trai và cháu của người thủ vệ kia, chỉ cần bọn họ không hoảng sợ thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng."