Chuyện quái gì vậy? Một đám người nghe thì hiểu rồi, nhưng cũng có phần nghe chưa biết.
Ninh Triêu Ất hỏi: "Tiên cung tạo ra những Hoàng kim động vật này săn giết lẫn nhau, có phải là có hơi chút nhàm chán hay không, chẳng lẽ trong đó có thâm ý gì?"Ngô Hắc: "Vì để tinh lọc tà khí bên trong Kim Khư."
"Tinh lọc tà khí?" Nam Trúc, Nhiếp Phẩm Lan và Trầm Khuynh Thành đồng thanh thốt lên, người còn lại cũng cảm kinh ngạc.
Ngô Hắc giải thích: "Năm đó, không biết Kim Khư xảy ra chuyện gì, đột nhiên xuất hiện lượng lớn tà khí, khuếch tán khắp nơi, người bình thường căn bản không thể sinh tồn, những động vật không thể thích ứng thì đều bị diệt sạch rồi, về sau lại Tiên cung ngay tại chỗ lấy tài liệu, luyện chế ra rất nhiều hoàng kim động vật rồi thả ra, tạo nên chuỗi thực vật như vậy.
Năm đó, khi cha ta và bá phụ mở ra cửa ra vào để tiến đến thì trong nước, thực vật, thậm chí cả trong tầng đất đều có tà khí, thậm chí ngay cả ở trên trời cũng bay tà vân.
Bây giờ xem ra, hiệu quả tinh lọc tà khí tựa hồ không tệ, dọc theo đường đi ta đã có quan sát, thực vật và trong đất gần như không còn thấy bất kỳ tà khí gì."
Đối với việc xung quanh còn có tà khí hay không mọi người cũng không quan tâm, Nhiếp Phẩm Lan hỏi ra vấn đề mà mọi người đều hiếu kỳ, "Trong Tiên gia động phủ tại sao lại đột nhiên toát ra lượng lớn tà khí chứ?"Ngô Hắc: "Không biết, nhưng mà việc Tiên nhân trong các Tiên gia động phủ đột nhiên biến mất có thể là liên quan tới chuyện này."
Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn về phía đám mây xa dần kia, chợt toát ra một câu, "Nói cách khác, chúng ta cần phải một mực đi theo đám mây này?"Ngô Hắc "Ừ" một tiếng."
Vậy thì đi đi."
Dữu Khánh không nói thêm lời nào, lại dốc sức nâng quan tài lên, chuẩn bị rời đi.
Ngô Hắc lại nhìn chằm chằm đám mây trên không trung, nhắc nhở: "Kim Khư bây giờ sợ rằng sẽ rất nguy hiểm, mọi người cẩn thận nhiều chút."
Nam Trúc buông tiếng thở dài, "Nếu thật sự là gặp phải bá phụ của ngươi, hắn muốn hạ sát thủ thì chúng ta có cẩn thận cũng vô dụng."
Ngô Hắc: "Không phải nói tới bá phụ của ta."
Mọi người lập tức mặt hiện nghi vấn nhìn về phía y.
Ngô Hắc: "Tiên cung trên đám mây đã chứng minh lời cha ta nói không giả.
Cha ta còn từng nói, năm đó khi họ tiến vào đây, nơi đây có rất nhiều Hoàng kim xà trùng chuột kiến, bây giờ chúng ta gần như nhìn không thấy thứ nào, lại thêm tà khí đã được tinh lọc khá sạch sẽ.
Nói cách khác, mấy nghìn năm trôi qua, lượng lớn tà khí có khả năng đã tập trung tại trên thân một số ít động vật, không biết những động vật đó đã tiến giai đến tình trạng nào, chắc hẳn sẽ cường đại hơn nhiều so với Hoàng kim cự xà."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong lòng rùng mình, đều đã kiến thức được uy lực công kích của Hoàng kim cự xà, có thể so với Sơ Huyền tu sĩ, càng cường đại hơn có ý nghĩa gì? Gần như đều vô ý thức mà xoay nhìn xung quanh.
Sau khi nói xong lời đó, Ngô Hắc nhìn nhìn nhi tử ở trong cái sọt phía sau, nó vẫn còn đang há miệng lệch đầu ngủ say, ngay lập tức đi đầu đuổi theo hướng đám mây trên không trung.
Những người khác tự nhiên cũng là tiếp tục đi tới trước."
Ai!" Cùng theo chạy, Nam Trúc thở dài một tiếng, với hắn mà nói, chỉ một Ngô lão thái gia cũng đã rất đáng sợ rồi, bây giờ còn có khả năng gặp phải những quái vật kinh khủng khác, còn có đám hung thủ gì đó phía sau màn, và cả thủ sơn thú có khả năng tồn tại kia nữa, suy nghĩ tới cũng thấy trong lòng sợ hãi.
Vốn chỉ định phát cái tài rồi nhanh chóng chạy lấy người là được, bây giờ cứ phải muốn làm như vậy, tuyệt không phải hành động sáng suốt, khiến cho gã rất bất đắc dĩ.
Tất cả mọi người tại đây, ngoại trừ gã và Mục Ngạo Thiết ra, thì đều có nguyên nhân không thể không lưu lại.
Đương nhiên, hai người bọn họ cũng có nguyên nhân khác phải lưu lại, tại thời điểm này không có khả năng vứt lại Dữu Khánh mà không quản tới, tên vô liêm sỉ này đã mất đi lý trí.
Dữu Khánh không khuyên được hai người quay trở về, hai người cũng không khuyên được Dữu Khánh rời đi, vì vậy đành chỉ có thể là tới đâu hay tới đấy...
Truy đuổi theo dám mây, trên cơ bản mọi người đều là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trước đây không hề nghĩ tới.
Khi thực sự truy đuổi theo, mới phát hiện ra một vấn đề rất lớn, đám mây ở trạng thái động, và một mực phiêu đãng trong không trung, ban ngày có thể luôn luôn đi theo không ngừng, nhưng đến đêm tối thì làm sao bây giờ? Có trăng sao để tham khảo thì đỡ, nếu gặp phải khí trời không trăng sao, hoặc gặp phải đám mây khác quấy nhiễu thì làm sao bây giờ? Hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, không theo cũng không được, vấn đề chỉ có thể đặt tại phía trước, chờ đến khi gặp phải rồi nói tiếp.
Một đường đi đi dừng dừng, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tảng đá ánh vàng rực rỡ.
Non nửa ngày sau, đang thỉnh thoảng quan sát bốn phía, Ngô Hắc đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm về một phương hướng.
Mọi người không rõ lí do, cùng nhau dừng lại, cùng nhìn theo về phương hướng đó.
Chỉ chốc lát sau, trong khe rãnh xa xa toát ra một cái bóng người, tiếp theo lại toát ra một đám, chính là đám Người mặt sắt vẫn một đường theo dõi tới đây.
Bởi vì nguyên nhân địa hình, cứ như vậy một đường cùng đi theo, rốt cuộc có lúc gặp phải khu vực có địa hình không thuận lợi, thí dụ như vừa rồi có một đoạn vùng đất trống, dù cho đã vượt qua với tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn là bị phát hiện.
Đám người Ngô Hắc dừng lại, nhóm người mặt sắt phía sau cũng dừng theo, song phương cách không nhìn nhau.
Cừu nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Dữu Khánh âm thầm cắn răng.
Nhưng không quản là Bạch Lan muốn báo thù, hay là Dữu Khánh muốn báo thù, song phương có đánh nhau hay không đều không phụ thuộc vào hai người bọn họ, mà nằm tại hai vị cao thủ Ngô Hắc và Người mặt sắt, vừa đúng là hai người này đều không muốn đánh, bởi vì cũng không có nắm chắc tất thắng được đối phương.
Đối với Ngô Hắc mà nói, y có thể ra tay giúp trợ giúp Dữu Khánh, bởi vì đối phương dù sao đã từng cứu cha con bọn họ, nhưng không cần phải vì để báo thù cho Dữu Khánh mà không tiếc giá nào liều mạng với người khác, giao tình giữa hai người còn chưa tới loại tình trạng này.
Ngô Hắc xoay người lại, tiếp tục hướng theo đám mây trên không trung cất bước rời đi.
Những người khác cùng đi theo."
Lão Thập Ngũ."
Hỗ trợ khiêng kim quan, Nam Trúc gọi to, cũng lôi kéo cánh tay Dữu Khánh một cái.
Đang ngưng mắt nhìn đám người theo dõi phía sau, Dữu Khánh nghe gọi mới xoay người đuổi theo đội ngũ.
Thỉnh thoảng quay đầu lại, Ninh Triêu Ất đột nhiên nói: "Bên kia từng nói cho biết, nói là tu vi ba người các ngươi còn chưa phá Huyền, sợ các ngươi xảy ra chuyện nên mới đưa chúng ta tới, tu vi của các ngươi không đúng như lời bọn họ nói.
Ta nghĩ, dựa vào năng lực của bọn họ, không đến mức ngay cả chút nền tảng này của các ngươi cũng tính sai, đây là có chuyện gì?"Sư huynh đệ ba người không muốn trả lời vấn đề này, Nam Trúc ra vẻ vui đùa mà hỏi ngược lại một câu: "Ngươi sẽ không phải là do bên kia phái tới dò xét nền tảng chúng ta đi?"Nghe lời nói này, Ninh Triêu Ất đành buông tay không nói gì nữa.
Đến thời điểm khi màn đêm sắp buông xuống, đám người mặt sau đột nhiên tăng nhanh tốc độ, khiến cho bên này sinh ra cảnh giác.
Cuối cùng, nhân mã song phương đối diện giằng co nhau.
Nhân thủ hai bên cũng không khác biệt nhau lắm, phía bên Ngô Hắc bao gồm cả tiểu hài tử nữa là mười người, phía bên Người mặt sắt kể cả bốn yêu, tổng cộng mười ba người, Cao Viễn đã quay về tụ tập.
Thẳng đến lúc này, đồng tử Dữu Khánh mới đột nhiên co lại, đã nhìn thấy rõ Bạch Lan, Cao Viễn, Giang Sơn và Thử thái bà trong nhóm người đối phương.
Hắn đã biết rõ bốn yêu là quân cờ trong biến cố Kiều trang, lại không nghĩ rằng bốn yêu cũng đuổi tới Kim Khư.
Bạch Lan nhìn thấy trong ánh mắt hắn lộ ra nét oán độc, khá là vui vẻ.
Người mặt sắt từ phía bên kia vượt đi lên, một mình đi tới trước mặt một đám người bên này, đối diện với Ngô Hắc, hỏi: "Không biết tôn giá xưng hô thế nào?"Ngô Hắc: "Ngươi không có tháo xuống mặt nạ của mình thì cần gì phải hỏi ta là ai."
Người mặt sắt gật đầu: "Nói rất hay.
Lúc trước khi các ngươi nói chuyện tại trên kim đài thì ta ẩn nấp tại bên cạnh cửa ra vào nên đều đã nghe được, việc đã đến nước này, oan gia nên giải không nên kết, ngươi ta cũng không độc bá được chỗ tốt nơi đây, cần gì phải cản tay lẫn nhau, không bằng hợp tác."
Ngô Hắc hờ hững hỏi: "Đã bay đến Tiên cung xem qua rồi, sợ là phát hiện thấy mình vào không được, cho nên mới nghĩ đến việc tìm ta hợp tác đi?"Người mặt sắt đột nhiên híp mắt, "Xem ra ta không có tìm sai người, tôn giá quả nhiên biết rõ biện pháp tiến vào Tiên cung."
Quả thực, lúc trước Cao Viễn bay lên trên đó, trông thấy Tiên cung trong mây, nhưng mà lại bị chặn ở ngoài tiên môn, nửa bước khó tiến, rơi vào đường cùng đành quay ngược lại báo cáo tình hình, thậm chí còn chở Người mặt sắt đi lên Tiên cung kiểm chứng, phát hiện quả thực không thể tiến vào, mới có cảnh chủ động đến đây nói chuyện hợp tác trước mắt này.
Không chỉ có là y, mà ngay cả đám người Dữu Khánh cũng âm thầm kinh ngạc, thì ra là dù cho tìm đến được Tiên cung cũng không thể dễ dàng xâm nhập.
Bên này cũng không biết trong lòng Ngô Hắc đến cùng còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật không có thổ lộ ra, giống như thuốc kem vậy, bóp nặn một cái mới lộ ra một ít.
Nhưng mà Dữu Khánh xem như có thể hiểu được, có thể chạy vòng vòng tại phía dưới mí mắt lão cáo già Ngô lão thái gia kia nhiều năm như vậy mà không thất thủ, sao có thể không có chút lòng dạ.
Ngô Hắc: "Không có tìm sai thì thế nào, ngươi dựa vào đâu để nói chuyện hợp tác với ta?"Người mặt sắt: "Đi theo các ngươi lâu như vậy, ta đại khái đã xem như nhìn ra được, trong lúc nhất thời các ngươi không có biện pháp tiếp cận Tiên cung, ta có!" Xoay tay lại chỉ về phía Cao Viễn ở mặt sau, "Nguyên hình của hắn là một con Bạch đầu ưng khổng lồ, hắn có thể chở tất cả chúng ta đưa đến Tiên cung.
Đương nhiên, khi ngươi tại trên kim đài ở cửa ra vào có nói, Tiên cung có khi cũng sẽ xuống trên mặt đất, ngươi có thể một mực đi theo liền nói rõ lời ngươi nói không giả.
Nhưng ngươi cũng chớ quên, đêm dài lắm mộng, ngươi thật sự muốn chờ đến khi bá phụ của ngươi đi tìm tới sao?"Ngô Hắc: "Ngươi trước hết giết chết người của chúng ta bên này, sau đó lại tới đây nói một đống lời dông dài, đây là thứ hợp tác mà ngươi nói sao?"Đối phương quả thực đã thuyết phục y, nhưng mà thành ý không đủ.
Người mặt sắt nghe vậy nhìn chăm chú về phía chiếc kim quan được Mục Ngạo Thiết khiêng trên người, cười ha ha, "Giết chết người của các ngươi?" Y đột nhiên nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, lần nữa phất tay chỉ tới bốn người Cao Viễn, "A Sĩ Hành, ngươi hẳn không xa lạ gì với bốn kẻ bọn họ đi? Trông thấy bốn người bọn họ, lẽ nào ngươi còn tưởng rằng Kiều Thư Nhi xuất hiện tại bên cạnh ngươi là ngẫu nhiên sao? Cái gì gọi là giết chết người của các ngươi? Ta giết chết chính là người của chính ta, chính tay ta nhổ đi gian tế mà ta xếp vào tại bên người các ngươi, các ngươi hẳn phải cảm tạ ta mới đúng!"A Sĩ Hành? Tên này vừa được nói ra khỏi miệng, đám người Ninh Triêu Ất đều sửng sốt, đều cảm thấy rất quen thuộc, hơi chút suy nghĩ liền nhớ tới là ai, phỏng chừng với cái tên thuộc loại hiếm có này, xác suất trùng tên hẳn không lớn, từng người lập tức kinh ngạc không thôi.
Đều không nghĩ đến, người mấy ngày nay đi chung với mình vậy mà lại chính là thiên hạ đệ nhất tài tử đại danh đỉnh đỉnh kia!Nghĩ lại một chút liền không còn thấy ngạc nhiên, giang hồ đồn đại, vị Thám Hoa lang này cũng là người đầu tiên tìm được Tiểu Vân gian, bây giờ có thể tìm đến Kim Khư, trái lại cũng không tính ngạc nhiên nữa rồi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn tới Dữu Khánh đều lộ ra nét ngạc nhiên, mình vậy mà đã cùng cộng tác làm việc với Thám Hoa lang đại danh đỉnh đỉnh, không biết trong tương lai có tính là một câu chuyện để truyền lưu hay không.
Đương nhiên, cũng có người âm thầm cảm thấy kỳ quái, dựa vào tài hoa của vị này, nào phải là người thiếu tiền tiền gì, mục đích từ đầu chạy vào nhưng lại là vì hoàng kim, là tình huống gì? Thấy Dữu Khánh thần tình lạnh nhạt, đối với lời mình nói không chút động lòng, lại nhìn thấy Ngô Hắc tựa hồ đang quan sát thái độ của Dữu Khánh, Người mặt sắt lại nói: "Nếu như Thám Hoa lang thực sự là lâu ngày sinh tình với tên gian tế này, ta cũng có thể lý giải, sự tình có nặng có nhẹ, ngươi cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, không quản giữa chúng ta với nhau có ân oán gì, đều không nên làm lỡ mục đích hàng đầu chúng ta tới đây.
Chúng ta không ngại trước tiên liên thủ đạt được mục đích hàng đầu, muốn ân oán phân minh gì đó cũng không cần gấp gáp ngay tại thời khắc này, then chốt chính là hiện tại ngươi có nôn nóng, gấp gáp thế nào đều cũng không làm gì được ta, nếu ngươi muốn tính sổ, có thể để lại về sau."