Bán Tiên ( Dịch )

Chương 403 - Chương 403: Một Hơi Ba Mươi Sáu Kiếm

Chương 403: Một hơi ba mươi sáu kiếm

Hiện tại ả ta không phải hận mà là có phần bị chọc giận, người ta chính là không nói, ngoại trừ động thủ ra ả ta còn có thể làm gì được? Dữu Khánh cũng càng thêm mạnh miệng, "Ai chết ai sống, phải thử qua mới biết được."

Đối với Bạch Lan mà nói, quả thực là khẩu xuất cuồng ngôn, nhưng trong lòng ả ta cũng mơ hồ cảm giác được có chút dị thường, chỉ là một loại cảm giác, đến từ tư thế của Dữu Khánh, tay nâng kiếm đứng sừng sững, lù lù bất động, tay cầm chuôi kiếm đứng ưỡn ngực, khí thế đó có cảm giác rất dung hợp, hoặc có thể nói là giữa người và kiếm có cảm giác rất hài hòa.

Nhưng ả ta cũng không có suy nghĩ nhiều hơn, về thực lực của Dữu Khánh, ả ta đã nắm bắt được qua nhiều cách, há có thể bị dáng vẻ làm bộ làm tịch của đối phương hù dọa, tức thì không thể tiếp tục nhẫn nhịn, lắc mình một cái vọt tới, một trảo phủ đầu chụp về phía mặt Dữu Khánh, để cho ổn thỏa, pháp lực phát ra từ năm ngón đến trước, muốn trước tiên làm trì hoãn động tác của Dữu Khánh.

Ả ta vừa động, Dữu Khánh cũng động theo.

Ả ta lắc mình vọt tới, Dữu Khánh cũng lao đi.

Ả ta cách không chụp tới một trảo, Dữu Khánh rút kiếm vung ra một vệt sáng lạnh cách không nghênh đón.

Chỉ vừa với mới đối mặt một đòn, Bạch Lan liền giật mình chấn động, pháp lực cách không khống chế phóng ra từ năm ngón đã bị phá hủy rồi, trong nháy mắt liền bị một kiếm của đối phương phá vỡ.

Trong nháy mắt này, căn cứ vào uy lực xuất thủ của đối phương, ả ta liền phán đoán ra tu vi của đối phương, đã phá Huyền!Nếu không sẽ không có khả năng một kiếm liền dễ dàng phá được pháp lực của ả ta.

Xảy ra chuyện gì? Tu vi của hắn không phải bước vào Cao Võ chỉ mới hai ba năm sao? Chỉ trong thời gian hai ba năm liền phá Huyền rồi sao? Vì sao sẽ như vậy? Dùng "Nghiễm Linh đan" hay sao? Vấn đề là, từ Cao Võ đến Sơ Huyền cũng không phải chỉ cần tùy tiện mấy quả "Nghiễm Linh đan" là có thể giải quyết được, loại linh đan đó động một chút là hơn nghìn vạn một quả, không có mấy trăm triệu lượng nện vào đó thì làm sao có khả năng phá Huyền.

Người trong giới Tu hành nhìn như kiếm được nhiều tiền, cũng chỉ là nhiều hơn so với người bình thường, kì thực giới Tu Hành chi tiêu cũng rất lớn, tùy tiện làm chút việc gì cũng dễ dàng tiêu đi ngàn vạn lượng, không phải người nào đều có thể có phương pháp kiếm được nhiều tiền.

Những người có thể chi tiêu mỗi lần hàng trăm triệu lượng kỳ thực chỉ là số rất ít, hầu hết người tu hành đều phải vất vả chăm chỉ góp góp tiền, và phần lớn tiền gom góp được đều đầu tư vào trong việc kiếm tài nguyên tu hành.

Nếu không phải như thế, năm đó phu phụ bọn họ cũng không đến mức vì Nghiệt Linh đan mà liều lĩnh làm ra chuyện mạo hiểm lớn như vậy.

Theo ả ta biết, tuy rằng vị Thám Hoa lang này tại U Giác Phụ làm ra thanh thế rất lớn, nhưng trong tay luôn luôn rất eo hẹp, phía bên Người mặt sắt chính là lợi dụng đúng vào một điểm này.

Nhưng mà sự thực đặt tại trước mắt, tu vi của người ta quả thực đã phá Huyền rồi.

Nhất thời khinh địch, không thể áp chế được đối phương, hai bên va chạm vào nhau, khi kịp phản ứng thì đã muộn, hai người đã áp sát nhau, tiếp đó là kiếm ảnh liên tục bám sát như giòi bám vào xương, truy hồn đoạt mạng.

Kiếm quang khi thì cắt ngang giang hà, khiến thế tiến công của đối thủ khó thể liên tục, khi thì như mặt trời chiếu rọi, khiến người không dám nhìn thẳng.

Kiếm thế khi thì nghịch thiên vọt lên, khi thì độn địa đâm xuống, khi thì kiếm chống sau lưng như xương sống, khi thì tiếng thẳng tới trước, có khi kiếm ra từ tay phải, có khi tay trái mượn kiếm chặn chỗ trống, nói chung đều dùng tốc độ xuất kiếm nhanh nhất, không cho đối thủ có cơ hội thở dốc.

Thế tấn công nhìn như mạnh mẽ kịch liệt, đối với Bạch Lan mà nói, kiếm ảnh lại giống như quỷ mị, xuất quỷ nhập thần tại quanh người.

Ả ta cảm thấy giống như mình đang bị vây công, trong lòng thoáng chốc kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ả ta trải nghiệm được cảm giác bị một người vây công.

Nhanh, quá nhanh, giống như một con du long rất nhanh quanh quẩn xoay quanh người mình, thỉnh thoảng móng vuốt sáng loáng xuất kích tấn công.

Đây cũng là điểm khiến ả ta chân chính kinh ngạc, kinh ngạc với thân pháp của Dữu Khánh.

Cũng không biết do thân pháp thúc đẩy kiếm chiêu, hay là lực đạo xuất thủ tác động đến thân pháp, trong lúc thân hình vùng vẫy biến hóa có nhiều lần dùng góc độ khó thể tin nổi phiêu hốt vọt ra ngoài, thân hình tại trong không trung vẫn có thể linh hoạt đa dạng và mau lẹ như vậy, thân pháp ngự khí này khiến cho ả ta thực sự rất kinh ngạc, chân chính là uyển chuyển như du long.

Ả ta không biết rằng, thân pháp và kiếm quyết mà Dữu Khánh tu luyện là nguyên bộ, gọi là "Du Long quyết" .

Chân chính khiến ả ta cảm thấy kinh hãi là kiếm của đối phương không chỉ xuất quỷ nhập thần, càng trọng yếu hơn chính là tốc độ xuất kiếm cực nhanh.

Đối diện với kiếm quang chí mạng, trong lòng ả ta trở nên khẩn trương, dốc hết toàn lực để phản kích, cương khí tuôn trào bức ra bốn phương tám hướng, thân hình điên cuồng bay lượn, sử dụng cả tay và chân, điên cuồng phản kích, hai trảo biến thành song quyền, dốc hết tu vi ầm ầm đánh ra, chính là muốn bức kiếm quang lượn lờ xung quanh tách ra.

Lưới vàng xung quanh giống như bị cuồng phong bão táp tấn công, kịch liệt rung chuyển dữ dội.

Những cục vàng dưới mặt đất không ngừng bị đánh ra âm thanh rầm rầm, giống như đậu rang ở trong một chiếc nồi lớn.

Phá phá phá, lực lượng oanh tạc dữ dội, hoặc là bị từng kiếm phá vỡ, hoặc là bị đối phương dùng thân tháp lập lòe trên không né tránh khỏi.

Hai người tựa như là đang so đấu xem ai chuyển động nhanh hơn vậy.

Vì không để ảnh hưởng tới tốc độ phản ứng của mình, áo choàng trên người Bạch Lan đã bị ả ta thi pháp nổ tung thành tung nhiều mảnh vụn bay đi.

Nhưng mà, tốc độ ả ta xuất thủ vẫn không thể nhanh bằng người ta, thân pháp cũng là không có nhanh và biến hóa đa dạng như người ta.

Vấn đề là, ngay từ đầu đối phương dường như còn có bảo lưu thực lực, về sau lại tốc độ càng lúc càng nhanh, điều này khiến cho ả ta thực sự khiếp sợ.

Đối diện với kiểu so đấu này, tâm trạng Bạch Lan bị bức cho cuồng loạn.

Kiếm của đối phương nhanh đến mức thậm chí khiến ả ta không dám tìm cơ hội thoát thân lao ra ngoài, sợ hơi chút trì hoãn liền sẽ bị một kiếm của đối phương chém trúng, cả người chân chính là bị phong kín tại dưới kiếm ảnh của đối phương.

Thế nhưng về sau, trên cánh tay và đùi ả ta, còn có vả trên thân thể đều truyền đến đau đớn, ả ta không kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đoán được là xảy ra chuyện gì, trong lòng tức thì dâng lên sự tuyệt vọng và bi thương.

Đứng xa quan chiến, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều sợ ngây người, nhìn hoa cả mắt, lại giống như hoa tươi nở ra.

Bạch Lan xoay tròn rất nhanh, phối hợp với vạt áo váy tung bay, giống như là một đóa hoa tươi đang nở rộ, mà thân ảnh của Dữu Khánh thì chính là những cánh hoa ở xung quanh.

Gặp quỷ rồi, sư huynh đệ hai người thật sự cho rằng mình đã bị hoa mắt, nhìn thấy được mấy cái bóng người Dữu Khánh di chuyển tung bay vung vẩy kiếm quang xoay quanh Bạch Lan.

Dưới uy thế chiến đấu, giống như một đóa hoa trong cuồng phong bão táp, lại giống như đang nở rộ ra tại trong sóng biển cuồn cuộn, mang đến cho người ta một vẻ đẹp cuồng bạo.

Tại bên ngoài đào viên trong Tiểu Vân gian, hai người đã từng thấy lão Thập Ngũ thi triển một hơi mười ba kiếm, vốn tưởng rằng nó đã rất nhanh rồi, nhưng mà so với những gì nhìn thấy trước mắt, một hơi mười ba kiếm thực sự quá chậm, chân chính là khác nhau một trời một vực.

Đều không nghĩ đến thân pháp và kiếm pháp của lão Thập Ngũ có thể nhanh đến mức độ như vậy, điều này đã vượt qua khỏi dự đoán của hai người bọn họ về thực lực của Dữu Khánh.

Bạch Lan cảm thấy động tác trên tay chân mình càng ngày càng chậm, trong lòng rất rõ ràng, là bởi vì bị thương gây nên.

Đột nhiên, tóc ả ta bị một vệt sáng lạnh hết tung lên, tóc dài tung lên còn chưa kịp rơi xuống, cả người ả ta liền không động đậy được rồi, không phải chính ả ta nguyện ý mà là đã bị người dùng một kiếm khống chế.

Ả ta muốn phản kháng, nhưng không dám động, một kiếm của người đối diện đâm vào vị trí giữa ngực và bụng của ả ta, mũi kiếm ở ngay phía trước vị trí ả ta ẩn giấu trái tim, rất sát.

Dữu Khánh ngự kiếm trong tay, từ pháp lực trên thân kiếm cũng có thể rõ ràng cảm thấy được nhịp tim đập lên trước mũi kiếm, không nghĩ bộ phận chí mạng của tên yêu này lại hóa hình tại vị trí đó.

Hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội này dùng một kiếm kết thúc đối phương, nhưng hắn không có làm như vậy.

Bạch Lan cũng cho rằng mình chết chắc rồi, trong tình huống bình thường cũng không phải là đối thủ của đối phương, huống chi vào lúc này tay chân đã bị thương, hành động chậm chạp.

Mái tóc đã rơi rũ xuống, ả ta nhắm mắt chờ chết, nhưng chờ một lúc sau, với đầu tóc bù xù, ả ta rất nhanh nhận ra chút gì đó.

Hắn muốn làm gì? Ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mắt Dữu Khánh một hồi, sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn về phía trường kiếm cắm ở vị trí giữa ngực và bụng mình, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Dữu Khánh, trong mắt hiện lên nét kinh nghi, tồi lập tức phẫn nộ quát lên:"Muốn giết cứ giết, đừng hòng trêu chọc ta!"Ả ta nghĩ đến việc Dữu Khánh bảo lưu thực lực lúc trước, cho rằng Dữu Khánh muốn làm mèo vờn chuột.

Ý nghĩ này của ả ta kỳ thực có phần trách oan cho người, trước lúc Dữu Khánh động thủ đã biết rõ mình khẳng định đã có tiến bộ trong kiếm quyết, dù sao tu vi đã tiến giai rõ ràng tại đó, nhưng lại không biết kiếm quyết của mình đến tột cùng tiến bộ theo đến mức độ nào.

Tại U Giác Phụ không tiện múa đao múa kiếm, sau khi rời khỏi U Giác Phụ hắn rất muốn thử xem, nào ngờ hoàn toàn không có cơ hội, ngay tại đảo Móng Ngựa liền xảy ra chuyện, mãi cho đến không lâu trước đây cũng không có thể tìm được một cơ hội nào thích hợp để thi triển.

Lúc đầu vừa mới động thủ, hắn cũng không nghĩ tới chiêu kiếm quyết thứ nhất, một kiếm ba mươi sáu thức vậy mà đã được hắn một mạch thi triển hoàn thành!Bởi vì đây là lần đầu tiên thi triển được nên có chút ngượng tay, sau mấy lượt thi triển, dần dần quen thuộc, tức thì toàn lực thi triển ra, kết quả một hơi ba mươi sáu kiếm hắn chỉ vừa ra chín kiếm liền đem tính mạng Bạch Lan nhét vào dưới kiếm của mình.

Thực tế, toàn bộ quá trình kết thúc rất nhanh, cương phong tràn ra bốn phía cũng dần dần tan biến, lưới tơ vàng kim ở xung quanh vẫn còn rung động.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết quay mặt nhìn nhau, phát hiện lão Thập Ngũ trở nên trâu bò rồi, nữ yêu này thế nhưng là có danh hiệu riêng tại trong giới Tu Hành, một trong hai kẻ "Hắc Bạch Song Sát", không nghĩ tới dễ dàng té ngã dưới kiếm của lão Thập Ngũ như thế."

Thảo nào không để cho chúng ta cùng nhau động thủ, thì ra trong lòng đã nắm chặt kết quả."

Nam Trúc vui vẻ than thở một câu với Mục Ngạo Thiết.

Đối với thực lực của mình bây giờ, trong lòng Dữu Khánh cũng có phần phấn khích, nhưng mà thù lớn chưa trả, trong lòng còn có đau thương, thực sự là không cao hứng nổi, nhìn chằm chằm Bạch Lan, "Trêu chọc? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta là thật sự định giết chết ngươi kết thúc mọi chuyện, nhằm tuyệt hậu hoạn, nhưng mà ta thực sự không muốn bị người dùng làm đao, cười nhạo như kẻ ngu si.

Cho nên có một số việc ta cần phải nhiều lời mấy câu, ngươi có thể nói ta giết chết trượng phu của ngươi, ta cũng không phủ nhận, nhưng kẻ chân chính giết chết trượng phu của ngươi kỳ thực là người khác.

Nếu như ngươi đã đến hiện trường sự việc, hẳn phải biết rõ, lúc đó còn có một cái thi thể khác, là thủ hạ của trượng phu ngươi.

Ta nói lại lần nữa, thực lực của ta lúc đó đừng nói là giết chết trượng phu của ngươi, trong tình huống bình thường là hoàn toàn không dám động thủ, huống chi là cùng lúc động thủ với cả hai người, cung tiễn của ta không có cách nào đồng thời bắn giết cả hai người!Khi ta động thủ thì trượng phu của ngươi gần như đã chết rồi, ta chỉ là trong lúc sợ hãi mà bổ thêm một đao mà thôi.

Và thủ hạ của trượng phu ngươi, cũng là đã bị người khác đánh ngất, ta cũng chỉ là cho một đao thêm vào mà thôi.

Kẻ thực sự ra tay đối với trượng phu của ngươi, kẻ chân chính giết chết trượng phu của ngươi, cho rằng mình làm thần không biết quỷ không hay, cho rằng không có người nào nhìn thấy, nhưng lại không suy nghĩ tới vì sao ta sẽ bị ngươi hiểu lầm thành hung thủ, bởi vì lúc đó ta ẩn núp tại hiện trường giết người, tận mắt nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra.

Lúc đó, tình hình ta nghe được chính là ba tên gia hỏa động thủ kia muốn giết trượng phu của ngươi bởi vì oán hận phu phụ các ngươi khiến bọn chúng bị liên lụy, vì vậy giết trượng phu của ngươi để tiết hận, nếu như ngươi tại đó, e rằng cũng khó thoát một kiếp.

Ngươi nghĩ rằng ta không bổ thêm đao nào, trượng phu của ngươi có thể sống chăng? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ba tên gia hỏa kia sau khi động thủ hành hung còn có thể cố ý lưu lại cho trượng phu của ngươi một đường sinh cơ hay sao?"Bạch Lan nghe đến đó, thân thể mơ hồ bởi vì phẫn nộ mà dẫn đến hơi run rẩy, giọng nói đau thương hỏi: "Ý của ngươi là, trượng phu của ta là bị ba kẻ Cao Viễn giết chết?"Dữu Khánh: "Có đúng là bọn chúng giết chết hay không, ta nói ra thì có tác dụng gì? Ngươi cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, có thể tùy ta nói cái gì liền tin cái đó, ngươi không ngại tự mình nghĩ biện pháp tìm bọn họ mà đối chất đi."

Dứt lời, đột nhiên tút kiềm khỏi người ả ta, rung kiếm bay hết vết máu, trường kiếm trở vào bao.

Bạch Lan ngây ngẩn cả người, điều này nói rõ là muốn thả cho nàng một đường sống, kinh nghi hỏi: "Ngươi có ý gì?"Dữu Khánh: "Ngươi nói xem có ý gì? Giết chết ngươi là có thể xong hết mọi chuyện, nhưng có chút oan ức thì ta không muốn cõng, chính ngươi đi tìm bọn họ đối chất đi, nếu cần thiết, ngươi có thể tùy thời dẫn bọn chúng tới đối chất với ta."

Đầu tóc bù xù, thân thể dính máu, Bạch Lan cắn răng, dứt khoát quay đầu, khập khiễng rời đi.

Dữu Khánh lại bổ sung một câu, "Chỉ cần Người mặt sắt kia còn tại đó, ta đề nghị ngươi không nên mạo muội tìm bọn họ đối chất, trừ phi ngươi cho rằng sự quan trọng của một mình ngươi có thể vượt qua ba kẻ bọn chúng.

Trong trường hợp không thể hòa giải, bên nào nhẹ bên nào nặng? Người mặt sắt kia sợ là sẽ quyết định xóa bỏ một bên.

Ta tha cho ngươi một mạng không phải để cho ngươi đi chịu chết!"

Bình Luận (0)
Comment