Bán Tiên ( Dịch )

Chương 406 - Chương 406: Tiến Vào Tiên Cung

Chương 406: Tiến vào Tiên cung

Sử dụng bạo lực với Tiên cung của Tiên nhân, làm vậy thật sự thích hợp sao? Nhưng mà thực tế không phải tùy theo bọn hắn, sắc mặt Người mặt sắt dần dần sầm xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn hắn, bốn người tức thì thể hiện ra thần sắc ngoan ngoãn, bảo sao nghe vậy, lập tức đi đến cổng ra vào, vừa đi vừa đưa tay đụng vào hư không, cẩn thận dò xét tiến lên trước.

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào bốn người bọn hắn.

Vừa rồi bốn người cũng nhìn thấy Người mặt sắt có chạm vào, biết rõ trên cổng vào có cấm chế, rất nhanh, tay bốn người va chạm vào thứ gì đó, trong không khí vô hình tức thì xuất hiện những gợn sóng hư không rung động, tựa như vừa phá vỡ sự yên tĩnh trên mặt hồ.

Một tầng gợn sóng dao động ngăn cản tại bên ngoài cổng thành với mái đao đấu củng, ở chỗ sâu trong cánh cổng tối như mực, không nhìn thấy rõ tình hình bên trong như thế nào.

Bốn người thấy sóng hư không vô hại, bàn tay bắt đầu toàn diện áp sát tại trên sóng hư không, bắt đầu phát lực đẩy tới.

Người mặt sắt lên tiếng nói: "Đẩy không có tác dụng, lúc trước ta đã thử rồi, các ngươi hợp lực đánh mở thử xem."

Bốn gã khác áo choàng nhìn nhau, rất muốn hỏi vị kia một chút, chính ngươi vì sao không đi đánh mở thử xem? Nhưng kết quả vẫn là không có lựa chọn, bốn người chỉ có thể gật đầu với nhau, thống nhất hành động, sau khi thối lui một bước thì chợt đồng thời phát lực, đều mạnh mẽ đánh ra một chưởng.

Rầm! Âm thanh va chạm nặng nề, cũng không có tiếng động lớn nào vang lên.

Sóng hư không trước cửa thành bị đánh mạnh, kịch liệt rung động, các góc cạnh nhấp nhô dao động của gợn sóng bắt đầu phản quang, đột nhiên xuất hiện rất nhiều hồ quang điện lập lòe, trong âm thanh ầm ầm, chúng hóa thành từng luồng ánh sáng sấm sét, có thể nói là trong nháy mắt liền phản ứng lại.

Từng luồng sét đánh giống như linh xà đánh tới bốn người, trong đó có một người phản ứng nhanh, muốn lắc mình tránh né, nhưng kết quả vẫn là bị bảy tám luồng sét đánh rẹt rẹt bắn trúng, bay lên cao văng ra ngoài.

Muốn so tốc độ với tia sét sao, tu vi hắn còn kém xa.

Đều bị đánh bay đi ra ngoài, toàn bộ bốn người tại trong tiếng sấm rung chớp giật mà bị đánh bay ra ngoài.

Có thể nói đó là một trận sấm sét vang rền, những tia chớp đó bắn phá không chút lưu tình.

Những người khác sợ hãi chạy trối chết, dồn dập lắc mình bay rời khỏi.

Đợi cho động tĩnh triệt để biến mất, cửa thành khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh không dao động, đám người từ xa xa gần gần mới lại chậm rãi dần dần tới gần dò xét lần nữa.

Khi đã xác nhận sẽ không còn có việc gì xảy ra, một đám người mới lại lần nữa tụ tập tại trước cửa thành.

Bốn người động thủ kia ngã xuống trên mặt đất không chút động đậy, cả người đen thui, trên thân còn đang bốc khói.

Có người y phục trên thân bị bốc cháy, đang thiêu đốt, đều là dáng vẻ da tróc thịt bong, có kẻ cá biệt thậm chí rách bụng, ruột chảy ra ngoài.

Đều đã chết ngắc không thể chết lại lần nữa, chết rất thảm!Người mặt sắt nhìn thấy mà lòng còn sợ hãi, cũng may cảm thấy nơi này là Tiên cung, không thích hợp lỗ mãng, lúc trước không dám làm cứng, nếu không hậu quả có thể nghĩ mà biết.

Hắn ta khua tay áo dập tắt ngọn lửa bốc cháy trên thi thể kia, nói với mọi người: "Hai người một tổ, tản ra xung quanh lục soát một chút, nhìn xem có nơi nào có thể đi vào hay không."

Đây cũng là nguyên nhân lần này hắn ta dẫn hết người tới, lúc trước hắn ta và Cao Viễn tới đây, thấy muốn lục soát đầy đủ một khu vực lớn như vậy rất phiền phức...

Tục ngữ nói, nhìn núi chạy chết ngựa, đối với người mà nói khoảng cách cũng là như vậy.

Một nhóm người Dữu Khánh chạy suốt một mạch qua khỏi hoàng hôn, chạy tới khi bầu trời tối đen, cuối cùng cũng chạy tới mục đích, lao lên đỉnh ngọn núi cao dưới ánh trăng sáng tỏ.

Trên núi có tuyết, tuyết đọng dày đặc, gió lạnh thấu xương, còn có cha con Ngô Hắc đã đến trước.

Tại trên đường, sau khi xác nhận Tiên cung là trôi tới vị trí ngọn núi cao này, Ngô Hắc liền căn dặn những người khác cẩn thận, y không muốn bỏ qua cơ hội lần này, cũng sẽ không bởi vì đám người Dữu Khánh mà bỏ qua cơ hội lần này, nên mang theo nhi tử chạy đến trước.

Về việc đám người Dữu Khánh có gặp phải đám Người mặt sắt hay không, y chỉ có thể nói là có việc nên làm có việc không nên làm, có thể giúp được thì sẽ giúp, tiền đề là trước đó phải lo tốt cho chính bản thân mình, nói cái gì mà quên mình vì người, giao tình giữa song phương còn chưa tới mức độ đó.

Một đám người có thể nói là mệt quá chừng, một bước cũng không dám dừng, rất sợ bỏ lỡ.

Với chiếc kim quan kia của Dữu Khánh, thực sự là nhờ mọi người thay phiên nhau giúp đỡ, nếu không, mình hắn thì thật sự là không thể nhanh như vậy liền đưa được đến nơi đây.

Từng người đi tới trước mặt cha con Ngô Hắc, tất cả đều thở hổn hển.

Đám mây trôi nổi trong không trung đã rất gần nơi này, bởi vì địa thế, đỉnh ngọn núi này vậy mà còn cao hơn đám mây kia một ít, cho nên mọi người nhìn thấy được ánh sáng lấp lánh trong đám mây, ánh trăng phản chiếu ra tình cảnh tuyệt đẹp, hình như có một màn hào quang hình vòm bao phủ."

Là Tiên cung, Tiên cung tới đây rồi."

Vẫn còn đang thở dốc, Trầm Khuynh Thành chỉ tới hô to lên.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, đều rất mong đợi, cũng thấy rất may mắn, nhìn chung đã chạy tới kịp, chỉ là không biết Tiên cung có thể tới ngọn núi này với khoảng cách đủ gần hay không.

Ngô Hắc chợt từ trong người lấy ra một chút đồ vật, nói với mọi người: "Một người cầm lấy một cái đi."

Mọi người nhìn đến, chỉ thấy hắn cầm một nắm trứng vàng kim, mỗi một viên đều lớn cỡ trứng chim cút.

Nam Trúc hỏi: "Đây là thứ gì?"Ngô Hắc: "Tạm thời đặt ở trên người, nếu có thể đi đến, có thứ này trên ngươi mới có thể tiến vào Tiên cung, nếu không sẽ vào không được."

Nếu đã là như vậy, mọi người không có gì để nói, lập tức mỗi người cầm lấy một viên.

Sau khi cầm tới tay thì đều nhịn không được quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn thi pháp điều tra."

Hình như là trứng của loài gì đó."

Kiểm tra xong, Nam Trúc nói nhỏ, mọi người cũng cảm thấy giống vậy, đều nhìn về phía Ngô Hắc, muốn được xác nhận.

Ngô Hắc không có đưa ra bất kỳ phản hồi gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đám mây đang chậm rãi tới gần.

Ninh Triêu Ất chợt nhìn chằm chằm vào ngọn chủ phong của Tiên cung, trầm giọng nói: "Không tốt, có sai lệch.

Với tình hình này, khi Tiên cung vượt qua phía này thì khoảng cách so với chúng ta vào khoảng hai dặm, thậm chí còn phải rộng hơn cả vực sâu lúc trước, sợ rằng chúng ta sẽ không qua được."

Đặc biệt còn quay đầu lại nhìn nhìn Dữu Khánh đang khiêng kim quan.

Vừa mới nói xong không bao lâu, một đám mây mù lớn đã lao về phía bên này, trong nháy mắt liền bao phủ tất cả mọi người.

Tầm mắt mọi người tức thì đều không thể nhìn được xa.

Dữu Khánh lập tức thi triển Quan Tự quyết để điều tra, kết quả không nhìn ra được bất kỳ kết quả nào, bởi vì không có cách nào dùng logic bình thường để suy luận, lập tức tỉnh ngộ, đám mây mù này không phải mây mù bình thường, cũng hoàn toàn không phải do gió thổi đi, có khí tràng không tầm thường ở xung quanh, là Tiên cung kia."

Không nhìn thấy được gì cả, làm sao bây giờ?" Nam Trúc hét lên.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ngô Hắc chợt nhắm mắt lại không nói, sau một lúc như vậy, y chợt hạ người chồm hổm xuống, sau đó đột nhiên phóng vọt ra, lao ra khỏi biển mây quan sát ước lượng.

Sau khi hạ xuống, y trở xuống bên cạnh mọi người, nhanh chóng nói: "Tốc độ Tiên cung bay đi thực sự rất nhanh, thời gian lướt qua đây không nhiều, nếu bỏ lỡ sẽ bỏ lỡ luôn, không nên nói lời vô dụng, ta nói, các ngươi nghe là được.

Chủ phong cách nơi này quả thực khoảng hai dặm, nhưng diện tích Tiên cung đạt hơn nghìn mẫu, chủ phong tại vị trí chính giữa Tiên cung, và cách chân đế cũng rất cao, khoảng cách thực tế gần hơn nhiều so với khe vực thẳm kia."

Y hơi trầm mặc một hồi, nhẩm tính thời gian, chợt nói với Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc:"Ta đưa hai người các ngươi đi tới trước, phát hiện thấy dị thường hãy lập tức lên tiếng báo nguy!"Sở dĩ chọn trúng bọn họ, ít nhiều vẫn là hơi có đề phòng đối với đám người Ninh Triêu Ất, dù sao cũng là người ở phía bên kia tới đây.

Nhưng sư huynh đệ hai người đều vô ý thức nhìn về phía Dữu Khánh đang khiêng kim quan, hơi có vẻ lo lắng.

Ngô Hắc lập tức nói: "Kim quan ta sẽ giúp hắn đưa đi qua, không nên dây dưa nữa, nhanh lên!""Để ta và lão Thất đi trước đi."

Dữu Khánh đột nhiên đem kim quan giao cho Mục Ngạo Thiết khiêng, tiếp đó tung người nhảy lên, rơi về phía Ngô Hắc.

Ngô Hắc lập tức một chưởng đánh vào dưới bàn chân hắn, bỗng nhiên phát lực đẩy hắn đi ra ngoài, tiếp đó lại một chưởng đem Nam Trúc đang hạ xuống cũng đẩy bay đi.

Hai người vù vù phóng đi trong mây mù, lại nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ, khi lực đẩy lên tới điểm giới hạn thì tiếp tục ngự khí lướt về phía ngọn Kim Sơn trong mây mù.

Càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ toàn cảnh Kim Sơn, trong lòng chấn động khó mà hình dung, thật sự không biết một tòa Kim Sơn to lớn như thế làm thế nào có thể một mực trôi nổi tại trong không trung.

Kết quả giống như Ngô Hắc nói, diện tích Tiên cung quả nhiên đủ lớn, hai người rơi xuống tại trên một ngọn núi hoàng kim nhỏ, nhanh chóng rút kiếm quan sát xung quanh, cao độ đề phòng.

Ngay sau đó, phu phụ Tặc uyên ương, mẹ con Tam Chi Hoa, Ninh Triêu Ất và Mục Ngạo Thiết, đều lục tục rơi xuống.

Sau đó trong không trung lại vù một tiếng, Ngô Hắc tới rồi, một tay nâng kim quan, một tay mang theo nhi tử, rơi xuống tại bên cạnh mọi người."

Tạ tiên sinh."

Dữu Khánh lập tức đi tới, vô cùng chân thành mà cất lời cảm tạ, sau đó tiếp nhận lấy kim quan.

Ngô Hắc bỏ con trai xuống, một tay luôn nắm lấy cổ tay con trai, trên khuôn mặt cũng khó thể che giấu sự rung động...

Tại trong một chỗ khe núi, Giang Sơn và một gã khoác áo choàng núp ở chỗ bóng tối trong khe rình coi, thở cũng không dám thở.

Đám người bọn chúng đã tách ra canh gác, chính là để đề phòng hai lão quái vật cầm kích kia tới nơi mà không biết, không nghĩ tới lại phát hiện thấy đám người Dữu Khánh đi tới, không ngờ tới lại là dùng cách thức này để đi lên.

Sau một lúc âm thầm quan sát, Giang Sơn nhẹ nhàng làm ra một thủ thế để ra hiệu cho ngươi bên cạnh, thể hiện mình ở tại đây sát sao theo dõi, còn gã thì đi về bẩm báo cho Người mặt sắt biết, rồi lại ra hiệu nhắc nhở cần hành động nhẹ nhàng, người sau khẽ gật đầu, lặng lẽ theo trong mương rãnh khe núi trốn đi về.

Đám người Ngô Hắc dần dần phục hồi lại tinh thần sau cơn chấn động, Nhiếp Phẩm Lan chỉ vào những đình đài lầu các được chế tạo từ hoàng kim kia, nói: "Có không ít lối vào."

Ngô Hắc lắc đầu: "Cửa vào những công trình kiến trúc kia đã bị phong ấn từ lâu, một ngày phong ấn chưa được giải trừ, thì chỉ có thể đi ra không thể tiến vào, nếu không phải là như thế, Người mặt sắt đã sớm tiến vào, cũng sẽ không cần phải tìm ta để hợp tác.

Các ngươi phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được cưỡng ép tự tiện xông vào bất kỳ một cửa vào nào.

Đại trận bảo vệ nơi này không phải trò đùa, cho dù là cao thủ hàng đầu ngoại giới vào tới đây, dám vô lễ tự tiện xông vào, cũng khó thoát chết."

Lớp bào vệ của Tiên cung lợi hại như vậy sao? Mọi người nghe nói mà trong lòng thầm run sợ.

Nam Trúc: "Tiên sinh chắc chắn có biện pháp đi vào đi?"Ngô Hắc lại nhìn nhìn khắp nơi, "Vị trí hiện tại của chúng ta hẳn phải là ở hai bên đường đi chính diện vào Tiên cung, nó hẳn ở gần đây, đi theo ta."

Dứt lời liền xoay người dẫn theo một đám người tiếp tục đi xuống dưới núi.

Giang Sơn trốn trong bóng tối, lâu dài không dám động, chờ đến khi không nghe được động tĩnh gì nữa, mới đứng dậy lén lút đi theo.

Dưới chân núi dưới cùng của Tiên cung, có thể nói mây mù lượn lờ, Ngô Hắc dẫn mọi người đi đến trước một cái hang động thật lớn, người ở trước miệng hang động nhỏ xíu tựa như là một con kiến.

Nhìn từ nơi này, Kim Sơn cao vút tựa như là biến mất vào khoảng không.

Ngô Hắc đi dẫn đầu phía trước, thử đưa tay thăm dò, va chạm vào sóng hư không, tạo ra rung động, sau đó vừa thử thăm dò vừa tiếp tục đi tới trước, tay tiến vào bên trong sóng hư không, thân thể ẩn vào, kể cả nhi tử ôm trong tay cũng chầm chậm ẩn vào, phát hiện thấy hô hấp tự nhiên, y mới yên tâm xông cả người đi qua, xoay người lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, gật đầu ra hiệu cho mọi người tiến đến.

Cho dù là như thế, mọi người vẫn là không dám liều lĩnh, vừa rồi đều đã nhìn thấy sóng hư không trong suốt kia, vẫn là cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò, kết quả lần lượt đều tiến vào, kể cả Dữu Khánh khiêng kim quan cũng đi vào được, thông suốt không trở ngại gì."

Chúng ta đây xem như đã tiến vào rồi sao?" Nam Trúc hiếu kỳ hỏi.

Ngô Hắc ừ một tiếng, xoay người giơ Huỳnh thạch đi tới trước.

Mọi người cũng lấy vật chiếu sáng ra, cùng đi theo, hiếu kỳ quan sát xung quanh nơi Tiên gia này.

Bình Luận (0)
Comment