Con sông nhỏ màu vàng kim đậm đặc chảy trên mặt đất và dâng cao lên, cuối cùng biến thành thác nước đổ xuống trong hang động phía dưới vách núi.
Con sông nhỏ màu vàng kim quanh co uốn lượn chảy ra từ trong bụng một ngọn núi, tại bụng núi nứt ra một cái lỗ hổng to lớn dữ tợn, giống như là yêu thú há ra cái miệng thật lớn, mơ hồ có hơi nóng hầm hập bốc ra bên ngoài, dòng sông nhỏ màu vàng kim chính là chảy ra từ trong lỗ hổng dữ tợn đó, giống như một con yêu thú đang lè lưỡi ra vì nóng.
Dòng sông nhỏ mới chảy ra từ trong bụng núi thì nóng bỏng đỏ rực, chảy tới giữa đường mới dần dần nguội lạnh thành chất lỏng màu vàng kim.
Nhiệt độ nơi này rất cao, đứng ở trên vách núi, Ngô lão thái gia và hai tên yêu ma một bên trái một bên phải có thể cảm nhận được sóng nhiệt cuồn cuộn phả vào mặt, tay áo cũng bị hơi nóng hất lên.
Những vách núi và cả tòa núi lớn ở nơi đây là khu vực duy nhất có thể nhìn thấy được đất đá bằng mắt thường.
Màu sắc cháy đen và cháy sém đặc biệt dễ thấy tại trong thế giới ánh vàng rực rỡ này.
Vào lúc này, quang cảnh ở nơi đây được ánh sáng bình minh của một ngày mới làm nổi bật lên, hình ảnh đó mang tới cho người ta một loại cảm giác quỷ dị và không chân thực.
Đột nhiên, hai tên yêu ma đồng thời quay đầu nhìn lại, Ngô lão thái gia cũng không ngoại lệ.
Động tĩnh to lớn giống như núi hô biển gầm mơ hồ từ phương xa truyền đến.
Ngô Đao kinh nghi cất tiếng hỏi, "Âm thanh gì vậy?"Ngô lão thái gia khép hờ mắt, hơi nghiêng tai lắng nghe một chút, Băng lam kích trong tay chọc trên mặt đất, "Không có gì, Tiên cung từ bầu trời rơi xuống trong nước."
Ngô Đao kinh ngạc: "Rơi xuống trong nước?"Ngô lão thái gia: "Không chỉ động vật trên cạn mới cần tiến giai, còn có động vật trong biển.
Nếu đã hạ xuống đây, có nghĩa là trong vùng biển này có động vật tiến giai."
Thì ra là thế, Ngô Đại trang chủ cùng với Tam trang chủ khẽ gật đầu.
Ngô Hòa Vận lại nhìn chằm chằm vào lỗ hổng nứt ra nơi bụng núi, hỏi: "Lão tổ tông, đó là cái gì?"Ngô lão thái gia: "Năm đó, khi tiến vào đây, ta cũng không dám chạy loạn quá nhiều, ta cũng là lần đầu tiên tới nơi đây.
Nhưng năm đó, từng nghe người trong Tiên cung nói tới, nói nơi đây là trung tâm kiểm soát toàn bộ trận pháp của Tiên cung.
Thiên tuyền có khả năng ở tại đây, đi thôi, đi vào tìm xem."
Lão ta không trực tiếp bay thẳng qua đến mà chống Băng lam kích cẩn thận từng bước một đi tới phía trước, trên nét mặt để lộ ra sự cẩn thận hiếm có.
Hai vị trang chủ hưng phấn đi theo sau nhận ra được, Ngô Đao cất lời thăm dò: "Lão tổ tông, có vấn đề gì sao?"Ngô lão thái gia: "Ngươi nghĩ xem tại sao năm đó sau khi ta và đệ đệ kia của ta tiến vào nơi này thì không có đi nhìn xem khắp nơi chứ? Không phải là không muốn, mà vì lo lắng và sợ hãi nên không dám ở lâu.
Nơi này là tiên gia động phủ, các ngươi cho rằng hai chữ 'Tiên nhân' chỉ là để xưng hô thôi hay sao? Người sinh sống tại nơi đây quả thực có khả năng trường sinh, cũng không dám đảm bảo không còn có người sống tồn tại.
Năm đó hai huynh đệ chúng ta xem như là tự trông tự trộm, có tật giật mình, có thể nói tới vội vàng, đi cũng vội vã."
Ngô Hòa Vận tức thì kinh nghi, hỏi: "Ý của lão tổ tông là, tiên nhân có khả năng vẫn còn lưu lại người sống tại nơi đây để trông coi sao?"Ngô lão thái gia: "Có lưu lại người trông coi hay không, ta không biết, nhưng thông tin tại Ảo Vọng và Tiểu Vân gian đều có Thủ sơn thú trông coi chắc hẳn các ngươi cũng đã nghe nói rồi, ai dám đảm bảo Kim Khư có thể ngoại lệ? Cẩn thận một chút không có sai, mọi người cảnh giác cho ta."
Nói đến cùng, hai huynh đệ bọn lão năm đó chỉ là hai người trông cửa cho Kim Khư, cũng không hiểu rõ được nhiều tình hình thực sự bên trong Kim Khư."
Vâng."
Hai vị trang chủ đáp lời, rồi nơm nớp lo sợ cảnh giác xung quanh.
Mực nước dâng lên rất nhanh, nước từ bên trong hẻm núi tràn vào khe nứt, đám người trốn ở trong khe nứt không thể không ngừng leo lên.
Cho đến khi sắp ép đám người lên khỏi mặt đất thì mực mức cuộn trào mãnh liệt đó mới ngừng dâng lên.
Nói cách khác, toàn bộ hẻm núi sâu gần như bị nước rót đầy.
Nhìn thế nước cuộn trào mãnh liệt trước mắt, treo mình tại trên vách khe nứt, Thử thái bà khịt khịt mũi ngửi ngửi, đột nhiên nói: "Mùi vị giống như là nước biển."
Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều đã cảm nhận được, đều muốn đưa tay chạm vào thử, nhưng lại không dám đụng đến, sợ nguồn nước đột nhiên trào tới này có vấn đề.
Duy độc chỉ có một kẻ gan lớn, chuyện mà ngay cả Ngô Hắc và Người mặt sắt cũng không dám làm thì gã đã làm.
Chỉ thấy Nam Trúc vô ý thức vươn một tay bốc nước lên, đưa tới trước mũi, ngửi ngửi.
Khi Dữu Khánh phát hiện được thì đã muộn rồi, Nam Trúc đã trực tiếp vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, việc này thực sự khiến cho Dữu Khánh không nói nên lời, chẳng lẽ không biết chuyện Ngô lão thái gia ở bên trong này đã xảy ra dị biến sao? Hắn thật sự muốn cho một cước đạp tên mập mạp chết tiệt này vào trong nước, thiệt thòi Tiểu sư thúc còn nói tên mập mạp này rất có kinh nghiệm giang hồ, người có kinh nghiệm giang hồ mà có thể làm ra việc như vậy sao? Không chỉ là hắn, những người khác, kể cả Ngô Hắc và Người mặt sắt cũng chú ý tới hành động của Nam Trúc, đều bị sự can đảm của Nam Trúc làm cho kinh ngạc, đều ngơ ngẩn nhìn gã."
Phì."
Liếm liếm xong, Nam Trúc phì nhổ ra khỏi miệng, rũ bỏ nước dính trong tay, nhấc đầu lên, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, gã lập tức gật đầu nói: "Không sai, là vị nước biển."
Đối với vị nước biển, gã cũng không xa lạ, lúc trước từ Tiểu Vân gian vận chuyển tiên đào thụ đến U Giác Phụ thì gã đã lênh đênh trên biển mấy tháng trời.
Thấy gã đã xác nhận, xong rồi, mọi người ngoại trừ không lời nào để nói thì cũng chỉ có thể là không nói nên lời.
Nhìn nước biển dập dờn dưới chân, Người mặt sắt kinh nghi hỏi:"Ngô huynh, chuyện gì xảy ra vậy?"Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Ngô Hắc nói:"Tiên cung hẳn là đã chìm xuống đáy biển, hẳn là có vật gì đó dưới đáy biển sắp tiến giai rồi."
"Tiến giai?" Người mặt sắt càng thêm kinh nghi, "Cái gì tiến giai?"Người phía bên hắn ta đều có phản ứng tương tự.
Ngô Hắc lười giải thích nhiều, y vốn là không muốn nói cho bọn hắn nghe, là nói cho người có thể hiểu được nghe, thuận miệng qua loa, "Ta cũng không rõ ràng, đi xuống nhìn xem liền biết."
Trời đã hừng đông, bọn họ không dám mạo hiểm đi ra ngoài, lại không dám sơ ý đụng vào nước biển phía dưới, chỉ có thể tiếp tục treo mình tại trên vách một khe nứt lớn nhìn xem.
Về sau lại, nước biển trong hẻm núi lớn cuối cùng dần dần bình ổn lại, phẳng lặng giống như là một tấm gương.
Nhưng rồi sự bình lặng này không duy trì được quá lâu, đột nhiên, một cơn sóng trào lên, mọi người đồng loạt giật mình, ngoại trừ Tiểu Hắc, gần như đều có sự cảnh giác, có thứ gì đó đến trong mặt nước.
Có thể khiến cho mặt nước trong một hẻm núi lớn như vậy dao động sinh ra sóng, có thể tưởng tượng được kích thước của vật tới đây.
Không bao lâu sau, quả nhiên nhìn thấy dưới nước trong hẻm núi lớn có một vật khổng lồ, rất lớn rất lớn, lắc lư thân thể đi ngang qua, nhưng vì mặt nước dập dờn dao động liên tục nên không ai nhìn thấy không rõ rốt cuộc là thứ gì đi qua dưới nước, hơn nữa ở dưới nước dường như còn xuất hiện biến hóa khác thường gì đó.
Cuối cùng, vẫn là Nam Trúc tương đối có gan, rón ra rón rén nhẹ nhàng mà hạ mình vào trong nước, khi mọi người chú ý tới thì gã đã vùi đầu vào trong nước.
Dữu Khánh tức thì nổi trận lôi đình, muốn gọi lên mắng cho một trận như lại không dám, sợ kinh động quái vật trong nước.
Mà ở trong nước lại vọt ra một vật nhỏ, chính là Đầu To vẫy cánh bay ra khỏi mặt nước.
Lúc trước, khi Kiều Thư Nhi chết, Dữu Khánh đưa Đầu To cho Nam Trúc, bảo gã đi nấu nước, sau đó Đầu To vẫn một mực ở tại trên người Nam Trúc, lúc này liền bị ép phải bay ra khỏi người Nam Trúc.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn nhìn Đầu To bay lượn lên trên cao, rất nhanh lại bị Nam Trúc nhô lên khỏi mặt nước thu hút.
Nam Trúc vươn đầu ra ngoài, lại duỗi một ngón tay chỉ xuống phía dưới, nhỏ giọng nói với mọi người: "Nhanh xuống xem."
Dứt lời lại chìm vào trong nước.
Nhìn thấy gã như vậy, dường như có phát hiện trọng đại gì đó, mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau.
Sau lại, Mục Ngạo Thiết cũng chìm vào trong nước để kiểm tra."
Ừm."
Người mặt sắt hất đầu ra hiệu với thủ hạ của mình.
Lập tức có hai kẻ mặt áo choàng đen bất đắc dĩ chìm vào trong nước.
Một hồi sau, hai người đưa ra đáp lại, biểu thị không có cảm thấy có gì bất thường, lúc này Người mặt sắt mới chìm vào trong nước để nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Sau đó, hết người này đến người khác, gần như tất cả mọi người đều chìm vào trong nước, chỉ còn lại có Dữu Khánh và cha con Ngô Hắc."
Xuống, xuống, xuống..."
Tiểu Hắc có thể là cảm thấy lặn xuống nước chơi sẽ rất vui, ở tại trên người phụ thân làm ầm ĩ lên, thể hiện rất rõ ý muốn xuống nước chơi đùa.
Thấy nó làm ầm ĩ không ngừng, sắc mặt Ngô Hắc trầm xuống, chụp lấy sau cổ con trai trực tiếp đè vào trong nước, rồi mình cũng chìm xuống theo.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Dữu Khánh đảo mắt nhìn xung quanh.
Hắn không kiên trì được bao lâu, rồi cũng hạ mình chìm vào trong nước.
Vừa vào trong nước, không bị mặt nước đập dờn lấp lánh ánh sáng ảnh hưởng, tình hình dưới nước lập tức trở nên rõ ràng, thị giác cũng cảm thấy có bị tác động nào đó.
Dữu Khánh vừa nhìn liền thấy được thứ khiến cho lòng hắn rất không thoải mái, động vật hoàng kim.
Một cái đuôi cá thật lớn vừa đi qua không bao lâu, lại có một con rắn xuất hiện, một con hoàng kim cự xà kích thước khổng lồ đúng lúc bơi qua trước khe nứt, giống như là một loài rắn biển, trên đầu còn có mọc râu hình dáng giống như mào gà, cũng giống như một con cự long đang chậm rãi bơi trong hẻm núi.
Kỳ lạ hơn nữa chính là, hai bên hẻm núi lớn dường như toát ra những đám mây màu vàng kim, như những dải sương mù kết nối với thân thể cự xà, giống như đang thực hiện bổ sung, tăng cường gì đó.
Nhìn một hồi, dần dần cảm thấy được, thân thể cự xà rõ ràng đang trở nên càng thêm khổng lồ.
Sau khi thân hình dài ngoằng của cự xà đi qua, lại có các loại cá lớn nhỏ không giống nhau liên tục xuất hiện.
Có con cá lớn cỡ ngón tay sau khi được sương mù vàng tăng cường thì kích thước biến thành lớn cỡ hai ngón tay, có con lớn bằng cánh tay thì chậm rãi biến lớn lên cỡ một con người.
Mọi người nhìn thấy như vậy, đều lần lượt hiểu rõ cái gọi là "Tiến giai" là như thế nào.
Bỗng nhiên, một con cá mập thân thể khổng lồ hơn cả xuất hiện, hàm răng dày đặc, hình thể cổ xưa, một số bộ phận trên thân thể giống như mặc áo giáp răng cưa lởm chởm vậy, khí tức hung hữ thể hiện rõ ràng, thân thể lớn đến kinh khủng, với chiều rộng của hẻm núi lớn mà dường như cũng sắp chứa không nổi nó.
Nhưng trong lúc nó trôi đi thì dường như đã ngủ rồi, sau đó không chút động đậy chậm rãi yên tĩnh hạ xuống đáy hẻm núi.
Không giống với những tình huống đã nhìn thấy trước đây, con cá mập khổng lồ này không những không hấp thu sương vàng trong hẻm núi lớn, mà thay vào đó, trên thân nó còn tản ra từng sợi sương vàng bị hai bên vách hẻm núi hấp thu, lôi cuốn theo trong sương vàng còn có cả tà khí nồng đậm đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được, tất cả đều bị hẻm núi hấp thu vào.
Hình thể con cá mập khổng lồ ngủ say kia càng ngày càng nhỏ, chậm rãi rơi xuống đáy hẻm núi, bởi vì phía dưới quá sâu, ánh sáng rất kém, ánh mắt mọi người dần dần không còn nhìn thấy rõ, không biết kết quả cuối cùng của con cá mập đó sẽ như thế nào.
Nhưng mà, cảnh tượng vừa rồi đem tới cho mọi người cảm giác chấn động về thị giác rất mãnh liệt, khó thể diễn tả.
Mọi người nhìn thấy được tình hình nơi đây, cũng lĩnh ngộ đến một loại hình thức sinh tử kỳ vĩ khác.
Tiếp tục nhìn xem xem một hồi, cũng chỉ lặp đi lặp lại như vậy, đã thỏa mãn được sự hứng thú của nhi tử, Ngô Hắc đưa con trai mình rời khỏi mặt nước, Người mặt sắt có điểm cảnh giác, lập tức cũng trồi lên mặt nước, vì vậy mọi người theo phản ứng dây chuyền, đều lần lượt đi lên.
Sau khi nổi lên khỏi mặt nước, Người mặt sắt nhìn nhìn đám người Ninh Triêu Ất, đã biết mình rất không được Ngô Hắc tín nhiệm, không hỏi ra được thông tin gì thực sự, dự định tìm cơ hội gặp riêng đám người Ninh Triêu Ất để tìm hiểu rõ.
Mọi người thi pháp loại bỏ hơi nước trên người, sau đó lại lặng lẽ thò đầu lên trên mặt đất khe nứt để quan sát tòa lầu các trên núi kia.
Trong không trung, Đầu To đang bay lượn xoay quanh đột nhiên bay vù xuống, lần này không có trở lại trên người Nam Trúc, mà hạ xuống trên vai Dữu Khánh.