Bán Tiên ( Dịch )

Chương 414 - Chương 414: Tiểu Tổ Tông Cứu Mạng

Chương 414: Tiểu tổ tông cứu mạng

Ngô Đao có chút bất ngờ, không nghĩ tới tên Người mặt sắt này lại thức thời như thế, lại thoải mái quỳ xuống, chịu thua một cách dứt khoát.

Dáng vẻ Ngô lão thái gia thì không cảm thấy bất ngờ chút nào, tại trong mắt lão ta, những người này thật sự chẳng khác gì con kiến hôi, tựa như việc phải phủ phục dưới chân lão ta là chuyện rất bình thường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Vì sao phải tha cho ngươi?"Đang cúi thấp đầu, Người mặt sắt lập tức ngẩng đầu lên, nói: "Lão tiên sinh sớm muộn sẽ đi ra ngoài, mà tại hạ thì biết được những bí ẩn của một số đại nhân vật ở bên ngoài, tại hạ có thể phát huy ra tác dụng rất lớn cho lão tiên sinh.

Cầu lão tiên sinh cho tại hạ một cơ hội ra sức cho ngài."

Nghe nói như thế, Ngô lão thái gia có chút dao động, nhấc cây Băng lam kích chống đất lên, gật gật đầu, mũi nhọn cây kích đè thấp đến mặt trước Người mặt sắt, mũi nhọn di động xuống dần, từ trên mặt nạ kim loại trượt xuống đến trước cổ y, mũi nhọn lơ lửng ngay tại cổ y.

Hầu kết nơi cổ Người mặt sắt gian nan rung động không ngừng, khẩn trương, vô cùng khẩn trương, nhưng phải thuận theo, không dám có bất kỳ một cử động nhỏ nào, đang đánh cuộc mạng sống.

Cuối cùng, mũi nhọn hất một cái, hất bay mặt nạ sắt trên mặt y, lộ ra một khuôn mặt một người đàn ông rất có khí thế.

Leng keng, mặt nạ sắt rơi xuống tại cách không xa.

Mũi kích cũng dừng tại mi tâm của người đàn ông đang quỳ một gối xuống đất, mũi kích chợt dao động, nam nhân vô ý thức muốn ngửa đầu né tránh, nhưng đã chậm một bước, mi tâm tê rần, đã bị cắt ra một cái lỗ thủng.

Cũng may mũi kích không có tiếp tục công tới.

Người đàn ông cũng cố nén không có tiếp tục động đậy, nhưng đã cảm thấy được máu tươi đang từ mi tâm chảy qua mũi, sau đó y nhìn thấy được từng giọt máu tươi nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất.

Y kinh nghi bất định nhìn lão già với khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn ở trước mắt, không biết lão già này đang định làm gì.

Ngô lão thái gia rút đầu mũi nhọn về đâm thủng đầu ngón trỏ của mình, nhưng không thấy có máu chảy ra.

Cạch! Băng lam kích lại được chống xuống đất.

Ngô lão thái gia chống kích, nhắm mắt lại, rồi đột nhiên hít sâu một hơi, giống như đem thứ gì đó từ dưới bụng đẩy lên tới trước ngực, thân thể rung động, nhìn thần sắc có vẻ đang đau đớn, rõ ràng có thể nhìn ra được là đang thi pháp làm gì đó.

Lồng ngực lồi lên của lão ta đang dần dần bình thường trở lại, miệng vết thương trên ngón trỏ giơ lên kia đang chậm rãi toát ra một giọt máu đỏ, một giọt máu màu đỏ sẫm, lượn lờ tà khí, thỉnh thoảng có ánh sáng đỏ sẫm hơi lóe lên.

Huyết châu càng lúc càng lớn, tà khí lượn lờ trên nó cũng càng thêm thịnh.

Sau khi huyết châu dần dần to lên cỡ hạt đậu tương, bộ ngực lồi lên của Ngô lão thái gia cũng chầm chậm trở lại bình thường, cũng chậm rãi mở hai mắt ra, cất bước tiến lên, ngón trỏ với giọt huyết châu lượn lờ tà khí di chuyển tới mi tâm người đàn ông đang quỳ dưới đất.

Người mặt sắt nhận thấy được gì đó, trong mắt tràn đầy kinh sợ, nhịn không được hỏi: "Lão tiên sinh, đây là đang làm gì?"Ngô lão thái gia chỉ làm mà không nói, không có bất kỷ lời giải thích nào.

Người mặt sắt thực sự sợ hãi quá mức, vô ý thức ngửa đầu ra sau, y muốn chạy trốn, những lựa chọn hiện nay cũng rất đơn giản, hoặc là tiếp nhận hoặc là trốn đi.

Nhưng mà hậu quả nếu trốn đi là rất rõ ràng, thực lực giữa song phương chênh lệch quá lớn, trốn là trốn không thoát, hậu quả nếu trốn có khả năng chính là chết ngay lập tức!Là chết ngay bây giờ, hay là tương lai mới chết? Cân nhắc lợi và hại, y lựa chọn phương án sau, không có tiếp tục tránh né, đôi mắt tràn đầy khó khăn mà nhắm lại, hối hận không nên tối mắt vì lợi, đạp sai một bước.

Ngô lão thái gia đột nhiên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đẩy một điểm màu đỏ trên đầu ngón tay ấn lên trên miệng vết thương nơi mi tâm Người mặt sắt, một ngón tay cố định tại đó, có một luồng khí từ đầu ngón tay Ngô lão thái gia lượn lờ bao phủ toàn thân Người mặt sắt, khiến cho tay áo y tung bay.

Đợi khi ngón tay lão ta rời khỏi mi tâm, vết thương nơi mi tâm của Người mặt sắt đã khép lại không còn thấy chút dấu vết nào.

Nhưng dù vậy, Người mặt sắt lại càng thể hiện ra sự đau đớn, hai chân đều quỳ xuống, khuôn mặt chợt hồng chợt trắng, cả người run rẩy dữ dội, khó khăn nói: "Lão tiên sinh, ta thật sự rất khó chịu, ngài đã làm gì với ta vậy, khụ..."

Nôn khan một hồi, hai tay chống đất, không ngừng nôn khan, tứ chi chấm đất, dáng vẻ như con chó.

Ở một bên, bộ dạng Ngô Đao giống như là trong lòng có ưu tư, không biết nhớ tới cái gì.

Ngô lão thái gia: "Làm cái gì? Ta được xưng là 'Tuẫn táng giả', có thể trở thành 'Tuẫn táng giả' của ta tức là ta đã tán thành ngươi, cho phép ngươi dốc sức cho ta.

Nếu như ta xảy ra chuyện bất ngờ, vậy thì ngươi cũng sống không được, không quản ngươi ở tại nơi nào, ta đều có thể tìm đến ngươi, làm việc cho ta thì phải đeo lên gông xiềng!"Người mặt sắt đau đớn lắc đầu, cuối cùng ngã xuống mặt đất, bên ngoài da mặt xuất hiện hoa văn màu xanh như con giun, y cuộn mình kêu gào khó chịu, giống như đang phải chịu đựng cơn đau đớn mà ngoại nhân khó thể tưởng tượng nổi.

Trong cái lạnh băng giá đến xương, cho dù động cũng không thể động nhưng Dữu Khánh vẫn tiếp tục thi pháp chống lạnh.

Chỉ cần là một người bình thường thì sẽ không có ai nguyện ý dễ dàng buông tha mạng sống của mình.

Trong tuyệt vọng cũng không thể tránh được có những suy nghĩ, hắn nghĩ bỏ lại ân oán, trở về Linh Lung quan, nơi đó non xanh nước biếc, cây cối tốt tươi.

Lúc còn nhỏ, hắn ngồi ở trước bàn nơi cửa sổ, lắc lư đôi chân ngắn ngủn nho nhỏ, cầm bút lông trong tay luyện chữ, con mắt không ngừng nhìn lén con sóc trên cây ở bên ngoài, hai con sóc truy đuổi nhau, khi thì nhảy đến nóc nhà, khi thì lại nhảy về trên cây.

Những quả dại mình hái về có khả năng chính là bị hai tên gia hỏa đó trộm đi.

Lúc đó trong đầu hắn đang suy nghĩ về sau làm thế nào mới có thể bắt được hai con sóc kia.

Lúc đó, sư phụ còn tại, một tay vuốt râu, một tay cầm cây thước đánh đòn, bên ngoài, ánh nắng vừa lên.

Ánh nắng rất ấm áp, có khi hắn sẽ nhìn chằm chằm vào mặt trời, đưa tay lên che ở trước mắt, nhìn xuyên qua kẽ tay, có chút chói mắt.

Bỗng nhiên cảm thấy không phải chói mắt, mà là đau đớn.

Cảm giác bị đốt cháy nóng bỏng tới từ tay trái kéo tầm thần hắn trở về, cơn đau khiến hắn vô ý thức mà rút tay về.

Hành động co rụt tay lại trong vô thức này lập tức làm cho hắn giệt mình kinh ngạc, bàn tay cảm thấy bị đốt đau đớn kai vậy mà có thể động đậy rồi.

Hắn nhìn không thấy là chuyện gì xảy ra, cảm nhận bị đốt cháy đau rát đó vẫn còn, bàn tay giật giật, đụng phải nước, là nước nóng.

Đôi mắt bị che mờ giống như nhận thấy được có ánh sáng đỏ, trong nháy mắt hắn liền nghĩ tới điều gì đó, trong lòng tức thì rất vui.

Nhiệt độ nóng bỏng càng ngày càng cao, nóng bỏng đến mức hắn không thể không vận công chống đỡ, nếu không cái tay này e rằng sẽ bị luộc chín, vừa phải chống chịu cơn lạnh giá băng, vừa phải chống đỡ với nước nóng nóng hổi, tình trạng này gọi là đau dễ chịu.

Phạm vi sôi lên càng ngày càng lan rộng, đầu tiên là bàn tay có thể động, sau đó là cánh tay, tiếp đó lại là toàn bộ cánh tay, tiếp theo là nửa người.

Sau khi nửa người không còn bị trói buộc, hắn lập tức đem nửa người còn lại thi pháp thoát ra, cả người đặt mình tại trong ấm áp.

Hắn mở hai mắt nhìn về phía nguồn sáng đỏ tỏa ra ấm áp kia, không sai, là tên Đầu To kia!Đầu To cũng đã bị đóng băng lại, hiển nhiên đang tự cứu!Chỉ là, vì sao Đầu To đã đốt tan ra một không gian lớn như vậy, tay hắn mới cảm giác được cái nóng? Hắn đã nhận ra được rồi, lúc trước hẳn là Đầu To có ý vứt người chủ nhân là hắn đây để chạy trốn, kết quả chưa kịp thì cũng đã bị đóng băng lại.

Tên tiểu gia hỏa phản chủ này, trong lòng Dữu Khánh thầm mắng, nhưng vẫn là nhìn nó với vẻ vô cùng vui mừng.

Lúc trước, cảm thấy đáy biển sâu như vậy, áp lực lớn như vậy, e rằng Đầu To chịu không nổi, đã chết rồi.

Bây giờ xem ra, mình thực sự đã xem thường Đầu To.

Suy nghĩ cũng phải, dùng búa đập, có lẽ có thể một búa đập chết Đầu To, nhưng áp lực trong biển sâu này đúng là chưa chắc có thể làm gì được Đầu To.

Trước đây, đa số thời gian Đầu To đều ẩn sâu tại phía dưới đáy dung nham, áp lực phải gánh chịu trong dung nham lòng đất e rằng cũng không nhẹ, có thể ra đời và tồn tại trong hoàn cảnh như vậy, cấu tạo thân thể Đầu To hẳn là giống như cá trong biển sâu, có thể thừa nhận được áp lực nhất định trong chỗ sâu dưới biển.

Đầu To đang phát uy, đang chống lại vụ bị đóng băng này, ánh sáng đỏ toàn thân toát ra nhiệt năng cường đại, không ngừng hướng lên trên.

Dữu Khánh nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn thấy được hai điểm ánh sáng Huỳnh thạch trong tầng băng, biết rõ đó chính là vị trí lão Thất và lão Cửu cùng chạy trốn với hắn.

Không cần nói, hắn lập tức rút kiếm, đem Đầu To đang lủi lên phía trên đẩy chuyển phương hướng, làm cho nó không tiếp tục chạy hướng lên trên, chỉ lo thoát thân cho mình, trước tiên cứu người quan trọng, nếu không quỷ mới biết rõ lão Thất và lão Cửu có thể kiên trì bao lâu.

Từng chút tới gần, cuối cùng đến gần Nam Trúc trước, trước tiên giúp Nam Trúc giải thoát ra một cánh tay, tức thì thấy cánh tay kia của Nam Trúc tại trong đống nước nóng hổi xòe ra năm ngón rồi nắm chặt lại, đánh loạn một hồi, hiển nhiên cũng bị sự bất ngờ gây kích thích.

Có thể động đậy là tốt, nói rõ vẫn còn sống, Dữu Khánh yên tâm hơn không ít.

Không bao lâu, nước nóng hoà tan băng liền giúp cho Nam Trúc thoát ra.

Được thoát khốn, Nam Trúc hiển nhiên vô cùng mừng rỡ, tại chỗ chỉ tới Đầu To, có thể nói là một trận khoa tay múa chân.

Dữu Khánh không có lòng thanh thản để ý tới những lời mấp máy và ngôn ngữ tay chân loạn xạ như kẻ câm điếc của gã, tiếp tục điều khiển Đầu To tới gần Mục Ngạo Thiết.

Đầu To dường như cũng có linh tính nhất định, phỏng chừng cũng đã hiểu mình đang làm gì, xem như tương đối phối hợp, về sau cũng không cần phải dùng kiếm đẩy, ngón tay Dữu Khánh chỉ tới đâu, Đầu To liền bơi về phía đó.

Sư huynh đệ ba người vốn là cùng nhau bỏ chạy, cách nhau cũng không xa, không bao lâu sau, lại cứu ra được Mục Ngạo Thiết.

Sư huynh đệ ba người lần nữa gặp mặt, Mục Ngạo Thiết thỉnh thoảng chỉ tới Đầu To, hiển nhiên cũng có phần kích động với việc Đầu To đã làm ra.

Tại dưới sự sai khiến của Dữu Khánh, Đầu To lập tức dốc sức đốt nước sôi đi lên trên.

Nhiệt lượng rất dễ dàng lan lên trên, tốc độ làm tan chảy băng hướng lên phía trên lập tức nhanh hơn nhiều.

Sư huynh đệ ba người cách Đầu To xa một chút, gần quá dễ bỏng, nghĩ tới lúc bình thường đun trà thì liền biết, một bình nước lạnh, ném Đầu To vào một chút xíu liền có thể đun sôi, uy lực có thể nghĩ mà biết.

Ba người trốn ở vị trí giữa làn nước nóng lạnh tương đối thoải mái, không cần phải chống lạnh, cũng không cần chống nóng, còn có thể tiết kiệm tổn hao tu vi, theo Đầu To cùng nhau chậm rãi hướng lên phía trên.

Uy lực đóng băng có vẻ cũng không nhỏ, ba người có thể cảm thấy được nơi bọn họ thoát khốn dường như đang chậm rãi bị đóng băng lại rồi.

Thời gian từng chút trôi qua.

Bóng tối dần dần bị bọn họ vứt bỏ tại dưới chân, tầng băng phía trên càng ngày càng sáng sủa.

Sau đó, ánh sáng đã có thể che giấu ánh sáng đỏ trên người Đầu To, lấn át ánh sáng của Huỳnh thạch trên tay bọn họ.

Khi ánh sáng đỏ trên người Đầu To tắt đi, Đầu To liền bơi đi biến mất, lưu lại một cái lỗ chiếu xuống sắc trời.

Ngâm trong nước ấm thoải mái, Dữu Khánh lập tức nổi lên, nhấc tay kéo một cái, không sai, tầng băng đã bị xuyên thủng rồi, Đầu To đã đốt ra một cái lỗ, bỏ chạy trước.

Nuôi dưỡng không quen, đồ vô tình vô nghĩa, tại sao chỉ suy nghĩ tự mình chạy trước? Dữu Khánh thầm mắng một tiếng, ngay lập tức đánh lên trên một chưởng, bùm, mặt băng bị đánh ra một cái lỗ lớn.

Rất nhanh, sư huynh đệ ba người lần lượt nhảy ra mặt nước, rơi tại trên mặt băng dày đặc.

Bế khí đã lâu, ba người lập tức há mồm thở dốc, tham lam mà hô hấp lấy làn không khí rét lạnh, đồng thời nhìn một màu trắng xóa xung quanh, đây thực sự là một vùng băng nguyên.

Nhìn ánh tà dương, ghê thật, đã là nửa buổi chiều rồi, điều này nói rõ đã tại trong biền bò hết hai, ba canh giờ mới thoát ra được.

Ba người nhanh chóng vận công chấn động rớt hơi nước trên người, trước tiên khôi phục khô ráo cho bản thân.

Bay loạn một hồi xung quanh, thấy không có địa phương nào tốt để đặt chân, Đầu To lại vù một tiếng bay trở về, Nam Trúc nhanh chóng đưa tay ra nghênh đón.

Vừa hạ xuống, Đầu To nhưng là đụng lật nhào tại trong lòng bàn tay gã, vừa bò được đứng lên lại dường như chân cẳng không còn sức lực, vừa nhìn liền biết là hậu quả do tiêu hao quá lớn."

Ôi."

Nam Trúc giẫm chân, hai tay nắm lại, hô to gọi nhỏ: "Tiểu tổ tông cứu mạng ta, đây là mệt rồi sao, nhanh, Linh Mễ đâu, Linh Mễ đem theo đâu, nhanh lên một chút đem tới cho nó bổ sung một chút."

Bình Luận (0)
Comment