Bán Tiên ( Dịch )

Chương 427 - Chương 427: Mỗi Người Đi Một Ngả

Chương 427: Mỗi người đi một ngả

Tiền nhiều quả thật rất tốt, chỉ là nó quá nặng, tu vi càng cao gánh vác càng nhiều, đè nặng khiến một đám tu sĩ chỉ có thể bước đi từng bước một, rõ ràng khoảng cách tới đích đã không còn quá xa, nhưng cảm giác giống như dài dằng dặc.

Chạy đến được nơi đây, đáng lẽ đã không cần lo lắng việc không thể ra ngoài trước khi mặt trời lặn, nhưng vào lúc này, bọn họ lại trở nên có chút lo lắng, tận lực cất bước nhanh hơn.

Ninh Triêu Ất hai tay chống đất bật người bay tới, trái lại còn nhanh hơn một đám người bước đi nhưng vác vật nặng.

Bộp! Một khối vàng lớn cỡ chậu rửa mặt rơi xuống, theo đó là một thân ảnh nhảy xuống từ đỉnh đầu Ngô Hắc.

Tiểu Hắc đột ngột từ trên cao nhảy xuống, rơi xuống đất lăn lộn một vòng, rồi đi đến trước khối vàng to như chậu rửa mặt, ôm lên, khiêng tại trên vai, ngẩng đầu ưỡn ngực, chân trần đi tới trước, cũng không sợ đạp đá cộm chân, thể hiện ra dáng vẻ như một người lớn, nỗ lực đuổi theo đội ngũ.

Sức lực cũng rất lớn, cần phải biết rằng khối vàng to như chậu rửa mặt như vậy là không hề nhẹ, người trưởng thành bình thường khiêng nó cũng rất vất vả.

Thấy nhi tử muốn như thế, Ngô Hắc cũng không quản tới nữa, có thể thấy bình thường cũng là nuôi dưỡng kiểu như vậy.

Một nhóm người lướt qua sa mạc, xuyên qua khu vực đất trũng rừng cây, cuối cùng đi đến được trên kim đài, nhìn thấy sóng hư không xoay tròn, mỗi người đều trở nên hưng phấn.

Ninh Triêu Ất là người đầu tiên nhảy tiến vào trong lớp sóng hư không, chủ động đi dò đường cho mọi người.

Sau đó lại tiến vào, nói cho mọi người biết tình hình bên ngoài tất cả đều bình thường.

Mặt trời chiều đỏ rực đã buông xuống nơi chân trời, nhóm người không dám tiếp tục chần chừ, dồn dập xuyên qua lớpp song hư không mà đi ra ngoài.

Cảnh tượng hẻm núi lớn tại Liệt Cốc sơn trang lại lần nữa hiện ra tại trước mắt mọi người, những khối vàng to lớn khiêng ra đến đây lập tức bị ném ầm ầm xuống đất, Dữu Khánh trong cơn mê cũng bị ném xuống đất, cửa ra vào chưa có đóng lại, hai người Nam, Mục cũng không dám để cho hắn tỉnh lại.

Hai người rất rõ ràng, nếu để hắn tỉnh dậy sớm, Dữu Khánh sẽ lại chạy vào trong.

Mọi người đều đã mệt quá chừng, nhất là Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Trầm Khuynh Thành, gần như đều nằm thẳng cẳng trên mặt đất để thở dốc.

Ninh Triêu Ất leo lên trên đỉnh núi, canh gác giúp mọi người."

Cuối cùng đã đi ra rồi."

Nằm trên mặt đất, Nam Trúc vỗ vỗ ngực, cất lời vui mừng, rồi bỗng ngồi dậy, vỗ vỗ cánh tay Mục Ngạo Thiết, "Lão Cửu, ngươi xem phương hướng chúng ta trở về, chính là phương hướng mặt trời hạ xuống.

Nói cách khác, cách thời điểm cự nhân kia nhìn thấy mặt trời lặn còn có một quãng thời gian nữa, chúng ta hẳn là còn có thể tiếp tục khiêng thêm một chuyến."

Vừa mới ngồi dậy theo, Mục Ngạo Thiết nghe nói là việc này, lập tức lại nằm xuống lại, coi như không có nghe thấy.

Ở một bên nhấc tay áo lau mồ hôi và cũng thở hổn hển, Trầm Khuynh Thành khuyên nhủ: "Nam huynh đệ, đừng mạo hiểm nữa.

Suy đoán ý nghĩ của người khác để làm hy vọng là điều không đáng tin nhất.

Người chết đã đủ nhiều rồi, vì một chút tiền mà bị nhốt kín tại bên trong là không đáng."

Ngô Hắc chỉ là nhìn sang bên bên này quan sát một chút, cũng không có nói lời nào, nếu như Nam Trúc quả thật vẫn muốn đi vào trong đó, gã ta cũng sẽ không khuyên.

Thời điểm trước khi đi vào, những người này từng cứu gã ta, sau đó coi như là gã ta đã làm ra báo đáp, trên đường trở về, không quản là trên biển hay là trên đất bằng, cũng đều là gã ta dọc theo đường đi thanh trừ những con hoàng kim quái thú chặn đường kia, gã ta có thể trở về sớm hơn, nhưng vẫn đi theo một đường hộ tống.

Với gã ta mà nói, gã ta đã hết lòng rồi, đi ra khỏi Kim Khư mọi người liền không còn thiếu nợ gì nhau nữa cả.

Một cây chẳng chống vững nhà, Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, thấy không có người nào hưởng ứng, cũng đành phải thôi.

Nhưng mà sau đó, chính là Ngô Hắc phá vỡ sự im lặng, gã ta chủ động hỏi Nam Trúc, "Nhiều hoàng kim như vậy, các ngươi làm sao mang đi được?"Vấn đề này thật sự đã hỏi đúng người rồi, đối với chuyện kiếm tiền này, sư huynh đệ ba người đã sớm lật qua lật lại suy nghĩ hết nước rồi, lúc trước nằm mơ cũng nghĩ đến nó.

Nam Trúc lập tức vui cười hớn hở nói: "Tiên sinh vậy mà lại lo lắng nhiều tiền mang đi không được sao? Yên tâm, yên tâm, dù có nhiều hơn gấp mười cũng sẽ dễ dàng mang đi, chỉ hận tiền quá ít mà thôi.

Về sau nhất định giúp tiên sinh sắp xếp thỏa đáng."

Trong lúc nói chuyện, sắc trời dần tối, mọi người đều nghỉ ngơi tại chỗ, không có vội vã rời đi.

Cửa ra vào Kim Khư chưa có đóng lại, bọn họ cũng không dám dễ dàng rời đi...

Trên không trung rừng cây nơi khu đất trũng, một bóng người bay đến, chính là Ngô lão thái gia, nhìn thấy Hoàng kim đài giữa khu đất trũng, lão ta tức thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lạo ngược đi xuống.

Nhưng mà tại thời điểm khi lão ta tới gần, dưới ánh chiều tà lóe qua một luồng ánh sáng vàng kim, mau lẹ giống như trời giáng sấm sét vậy, đột nhiên dừng tại trên Hoàng kim đài, lơ lửng tại trước lớp sóng hư không xoay tròn, là một cây kim sắc bảo kiếm thật lớn treo ngược xoay tròn, ngăn cản cửa ra.

Ngô lão thái gia trên không trung lập tức dừng lại, vừa nhìn thấy cây kiếm này thì cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nhìn xung quanh, mặc dù không nhìn thấy người, nhưng đã sợ đến mức khiến lão ta nhanh chóng nhảy ngược lên, tiến vào trong rừng cây, không biết độn hướng đi phương nào.

Tại sau khi lão ta biến mất không bao lâu, trong rừng cây lại nhảy ra một con phi trùng vung vẩy hai cánh như tấm màn màu đen, chính là cấy phi trùng quải trượng của Thử thái bà.

Phi trùng cẩn thận từng li từng tí tới gần Hoàng kim đài, chậm rãi vòng qua kim sắc cự kiếm, sau đó mới xâm nhập vào trong lớp sóng hư không xoay tròn, biến mất.

Sau khi đi ra khỏi lớp sóng hư không, phi trùng rõ ràng không có ngờ tới bên ngoài có một đám người quen đang chờ, nó lập tức vẫy cánh bay lên cao.

Thế nhưng, mọi người đã phát hiện thấy nó."

A cha!" Tiểu Hắc đưa tay chỉ đến, "Muốn."

Ngô Hắc tung mình bay vọt lên, lăng không chụp một cái, cưỡng ép bóp lấy cổ phi trùng, kéo về mặt đất đưa cho nhi tử chơi đùa.

Tiểu Hắc lập tức nắm lấy hai cánh của phi trùng, cưỡi lên nó chơi đùa, một người một trùng quay cuồng tại đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác vô cùng lo sợ, loại đồ vật nguy hiểm này mà cũng đưa cho tiểu hài tử chơi đùa như món đồ chơi được sao, không sợ bị hai cái chi trước sắc bén giống như liêm đao kai của phi trùng làm tiểu hài tử bị thương sao? Nhìn tới Ngô Hắc, dường như không quan trọng lắm, khi phi trùng chạy thoát khỏi Tiểu Hắc, gã ta lại ra tay bắt về lại cho nhi tử.

Tại thời điểm khi ánh chiều tà sắp biến mất phía chân trời, luồng không khí bên trong hẻm núi đột nhiên có cảm giác bị lôi kéo, mọi người chuyển ánh mắt nhìn chăm chú về phía chỗ lớp sóng hư không xoay tròn, chỉ thấy lớp sóng hư không bỗng nhiên rụt vào, thu nhỏ lại còn cỡ nắm đấm, sau đó liền giống như một làn gió nhẹ, tan biến đi.

Nam Trúc đứng dậy di chuyển đi tới, đi lui đi tới mấy lần, dùng hành động thực tế để chứng minh, cửa ra vào Kim Khư đã biến mất.

Sau đó dòng không khí bên trong hẻm núi trở lại bình thường, bắt đầu có gió thổi vù vù xuyên qua hẻm núi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, và cũng đều có chút buồn bã như mất cái gì, có một số khuôn mặt vĩnh viễn lưu lại bên trong, không bao giờ xuất hiện nữa rồi.

Tại trên đường, mấy người cũng nhiều lần hỏi thăm Ngô Hắc, hỏi vì sao phụ thân gã ta không đi ra, Ngô Hắc thủy chung không có trả lời.

Ánh trăng dần dần lên cao, chiếu vào Ninh Triêu Ất ngồi ở đỉnh núi.

Nam Trúc cũng đã thức tỉnh Dữu Khánh, gã và Mục Ngạo Thiết đều đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chịu đựng bị mắng chửi, kể lại một lần tình hình cho Dữu Khánh biết.

Dữu Khánh giống như đã bị điên, ở tại trong hẻm núi chạy lui chạy tới mấy lần, sau khi xác định quả thực đã trở về đến hẻm núi lớn có cửa ra vào Kim Khư, thì mới tê liệt ngồi ở trên mặt đất.

Hắn biết rằng, di thể của Kiều Thư Nhi đã vĩnh viễn lưu lại trong Địa tuyền tại Tiên cung.

Thấy tình thế có thể khống chế, Nam Trúc kêu gọi mọi người làm việc, bảo mọi người vận chuyển hoàng kim đến trong hầm rượu của Liệt Cốc sơn trang.

Tại đó chỉ còn lại Ninh Triêu Ất và Dữu Khánh ngơ ngơ ngác ngác ngồi một chỗ.

Hai người Nam, Mục cũng không còn sợ lão Thập Ngũ chạy về lại Tiên cung.

Sau khi vận chuyển Hoàng kim đến hầm rượu của sơn trang, mấy người bắt đầu vung đao vung kiếm chém chặt khối vàng.

Vàng vốn là tương đối mềm, dựa vào tu vi của bọn họ muốn cắt thế nào thì cắt thế đó, nói chung đều đem nó chém thành vàng thỏi.

Chặt gọt xong thành từng thỏi vàng, chúng được xếp vào trong các thùng rượu.

Trước khi hừng đông, hai người Nam, Mục đi vào trong thôn liên hệ thôn dân, yêu cầu trong thôn tổ chức xe ngựa.

Xe ngựa là thứ Liệt Cốc sơn trang cần phải có, bình thường dùng để vận chuyển rượu ra ngoài rất hữu dụng, hơn nữa số lượng còn có không ít, trên cơ bản cứ mười hộ gia đình thì có một chiếc xe ngựa.

Mấy ngày hôm nay, các thôn dân cũng đã nhận thấy được sự bất thường, bởi vì tình hình thể hiện rất rõ ràng, không còn thấy bất kỳ tu sĩ nào của Liệt Cốc sơn trang nữa, đến đêm tối trong Liệt Cốc sơn trang luôn luôn tối như mực.

Nam Trúc an ủi bọn họ, nói qua mấy ngày nữa những người khác liền sẽ trở về, gã tin tưởng những người kia cũng không có khả năng một mực bỏ mặc nhà cửa nơi đây không trở lại, không lẽ nào không còn ba vị trang chủ thì những người khác không sống được nữa hay sao? Đương nhiên, gã cũng là dùng danh nghĩa của những người đó để truyền lệnh tới thôn dân, triệu tập thôn dân tổ chức một đoàn xe ngựa.

Chờ đến khi mặt trời mọc lên, toàn bộ hoàng kim đều đã được sắp xếp lên xe xong xuôi rồi.

Một nhóm thôn dân cũng đang thay y phục, thay đổi y phục tươm tất dễ nhìn hơn, đều là quần áo mà hai người Nam, Mục lấy ra từ trong sơn trang, dù sao trên đường đi cũng cần có người hỗ trợ lái xe và trông coi, một chiếc xe bố trí hai người.

Khung cảnh bên ngoài sơn trang bận rộn náo nhiệt, Trầm Khuynh Thành cũng đưa Ninh Triêu Ất từ chỗ khe nứt hẻm núi trở về đây.

Hai người bọn họ không có dự định tiếp tục tham dự vào những việc còn lại, chuẩn bị chia tay với bên này, mỗi người đi một ngả.

Đi cùng với hai người từ nơi hẻm núi trở về đây còn có cả Dữu Khánh.

Hai người Nam, Mục cẩn thận quan sát phản ứng của Dữu Khánh, ngoại trừ vẻ ngoài có chút tiều tụy, bộ râu mép dường như tăng thêm chút tang thương ra, nhìn không thấy bất thường gì quá lớn.

Khi Ninh Triêu Ất nói lời chia tay với mọi người thì Trầm Khuynh Thành cũng dắt tới hai con ngựa, và có cả một cây đàn Tam huyền cầm đưa cho Ninh Triêu Ất, nàng nói, "ĐÃ sửa chữa xong cây đàn cho ngươi rồi, ngươi nhìn xem âm sắc có chuẩn hay không."

Cây đàn vốn đã bị đập hỏng ở trong Kim Khư, cõng về chỉ còn lại một phần có thể giấu kiếm, nàng ta suốt cả một đêm tu sửa nó giúp y.

Ninh Triêu Ất cười nói: "Ngươi sửa thì khẳng định không có vấn đề."

Một tay vỗ vào bệ đá đang ngồi, tung người bay lên, rơi xuống trên lưng ngựa, rất dễ nhìn thấy hai chân đã mất đi.

Trầm Khuynh Thành dắt dây cương cũng xoay người lên ngựa, trên lưng ngựa treo di hài bà ngoại của nàng đã được đóng gói, nó được mẫu thân nàng giấu tại bên ngoài trướckhi tiến vào Kim Khư, được nàng lấy ra, về phần di thể của mẫu thân nàng thì đã vĩnh viễn lưu lại trong Tiên cung.

Hai người ngồi trên lưng ngựa chắp tay, chào từ biệt mọi người.

Dữu Khánh chắp tay đáp lễ, và hỏi: "Không biết nhị vị định đi đâu?"Ninh Triêu Ất hất hất cằm về phía Trầm Khuynh Thành, "Nàng nói muốn đến Lam Bảo hồ cùng chăn dê với ta, vậy thì còn có thể đi đâu nữa.

Các ngươi nếu có rảnh rỗi không ngại tới Lam Bảo hồ chơi một chuyến, phong cảnh cũng không tệ, và chắc chắn sẽ có thịt dê ngon nhất chiêu đãi các ngươi."

Dữu Khánh kinh nghi, "Về Lam Bảo hồ? Kẻ phía sau màn làm sao lại không biết, các ngươi trực tiếp về Lam Bảo hồ thì sợ rằng sẽ có nguy hiểm, nói không chừng xung quanh nơi này đã là sát cơ trùng điệp."

Ninh Triêu Ất: "Không quan trọng nữa rồi, đơn giản là liều mạng mà thôi."

Dữu Khánh nhắc nhở: "Vợ con các ngươi còn nằm tại trong tay người ta a."

Ninh Triêu Ất: "Đám người đó còn có thể để cho người nhà chúng ta còn sống sao? Chúng ta chờ bọn chúng tới tìm chúng ta, nhưng mà đừng hòng tiếp tục kiềm chế được chúng ta nữa! Thám Hoa lang, chư vị, tạm biệt."

Dữu Khánh: "Nếu như tâm tư nhị vị nhàn nhã, có thể đến Diệu Thanh Đường U Giác Phụ tìm chúng ta."

Ninh Triêu Ất cười gật đầu, xoay đàn cầm ngang trên tay, đinh đang gảy vang, có vẻ nhàn nhã.

Trầm Khuynh Thành thúc ngựa đi trước, cũng dắt theo ngựa chở Ninh Triêu Ất, hai người không nhanh không chậm dần dần đi xa dưới ánh mặt trời.

Đối với trạng thái rời đi thoải mái lúc này, mọi người dường như lại nhìn thấy được hình ảnh Trầm Khuynh Thành với dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, mềm mại nhẹ nhàng gian nan cõng Ninh Triêu Ất trên lưng đi trở về.

Mọi người không biết vì sao Trầm Khuynh Thành lại cùng theo Ninh Triêu Ất đến Lam Bảo hồ chăn dê, lúc trước hai vị này ở cùng với nhau không phải để diễn kịch sao? Lẽ nào thật sự đã nảy sinh quan hệ nam nữ? Sư huynh đệ ba người ngại ngùng, xấu hổ không dám mở miệng hỏi về nghi vấn này.

Bình Luận (0)
Comment