Bán Tiên ( Dịch )

Chương 430 - Chương 430: Ngày Thường Của Tiểu Hắc

Chương 430: Ngày thường của Tiểu Hắc

Đến thời điểm này, Ngô Hắc mới chân chính tin tưởng đám gia hỏa này đi vào Kim Khư trong truyền thuyết thực sự là vì tiền.

Ngay cả y, một người trước đây lánh đời cũng cảm thấy không thể nào tin nổi, thử hỏi nếu là để người khác biết rõ thì làm sao có thể tin được? Lúc này, trở về tới cửa vào Diệu Thanh Đường, Ngô Hắc có phần tức giận mà đẩy mạnh Tiểu Hắc vào trong cửa hàng.

Nhìn thấy Cao Vân Tiết nằm trên ghế dựa phía sau quầy, còn có cả Trùng Nhi đang lau dọn, Tiểu Hắc lập tức vui vẻ chào hỏi: "Nhị thúc, Thập Lục thúc."

Trùng Nhi cười phất phất chiếc khăn lau trong tay.

Cao Vân Tiết đứng lên, cười nói: "Tiểu Hắc về rồi a"Hai người vừa nhìn thấy sắc mặt Ngô Hắc, không cần phải suy nghĩ nhiều, liền biết tên bại gia tử Tiểu Hắc này lại ra ngoài gây họa rồi, phỏng chừng là leo tường ra ngoài, dù sao chắc chắn không phải lẻn ra ngoài dưới mí mắt bọn họ.

Hai người coi như là thấy nhưng không còn ngạc nhiên nữa rồi, thực sự là tính tình Tiểu Hắc quá hoang dã, quy tắc là thứ gì đó quá trừu tượng đối với tiểu gia hỏa này, còn chưa có hình thành khái niệm thực chất nào.

Bây giờ, Cao Vân Tiết và Trùng Nhi cũng đã có thân phận U Giác Phụ chính thức.

Không còn cách nào, không có thân phận U Giác Phụ thì không thể một mực ở lại làm việc trong cửa hàng U Giác Phụ, xảy ra chuyện sẽ rất phiền phức.

Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình đã rời đi, trong cửa hàng không có người nào làm việc, cũng không thể để cho người lão bản trên danh nghĩa là Ngô Hắc phải làm việc một mình.

Trong cửa hàng sở dĩ vẫn còn có việc làm là bởi vì tất cả mọi người đều không muốn đóng cửa cửa hàng, không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy một cách vô ích, đều đang nỗ lực hết mọi cách để tiếp tục vượt qua.

Đối với số tiền còn nợ, vẫn có thể tìm cách xoay vòng, còn nếu như cửa hàng không hoàn thành chỉ tiêu doanh thu sẽ bị U Nhai thu hồi lại, lúc đó dù có suy nghĩ biện pháp gì đều vô dụng.

Mọi người vắt hết óc, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cuối cùng tìm được một ít thứ có thể bán.

Tại cửa vào treo một tấm bảng, bên trên viết: Bán ra băng phách giá thấp.

Chính là những băng phách đã dùng qua, thể tích đã hao tổn đi một ít, kích thước tương đối nhỏ.

Sau khi ăn hết một bộ phận tiên đào đóng băng, sẽ còn lại một ít băng phách để đó không dùng tới, hoàn toàn có thể lấy ra bán đi.

Đã dùng qua, muốn bán giá cao hay giá gốc là rất không có khả năng, chỉ có thể là bán tháo.

Tuy nhiên, bọn họ cũng đã tính rồi, băng phách có giá gốc mấy nghìn vạn, cuối cùng cũng chỉ có thể bán được nghìn vạn, dù chưa biết bao lâu mới có thể bán ra được ngàn vạn, nhưng vẫn có phần nắm chặt sẽ tránh được không bị rơi vào nhóm những cửa hàng có doanh thu thấp nhất trong vòng ba năm.

Mấy tháng qua, tuy rằng chỉ bán ra ba viên, nhưng cũng xem như thu hồi được không ít tiền vốn.

Băng phách mua về với giá gốc ba mươi lăm vạn một viên, bán ra với giá hai mươi tám vạn một viên, về phần những băng phách bị tiêu hao nhiều, thể tích nhỏ hơn, khẳng định bán không được với giá này, chỉ sẽ càng ngày càng rẻ.

Nhưng vẫn là có người cần hàng giá rẻ, miễn là không phải dùng để tặng người mà cần thể diện, loại hàng giá rẻ mà không ảnh hưởng đến giá trị sử dụng này thực ra càng hợp túi tiền.

Về phần tiên đào, là triệt để không bán ra được nữa rồi, đối với khách hàng mà nói vốn là mua về sẽ không có tác dụng gì, chỉ là mua kiếm sự mới lạ, mua lấy thể diện, đồ quỷ đông cứng trong băng, ma nào thèm mua? Đám người này qua nhiều lần buôn bán dần dần tìm ra được chút kinh nghiệm kinh doanh.

Đứng dậy nhìn theo cha con Ngô Hắc đi vào phía sau, Cao Vân Tiết mới thu liễm sự khách sáo lại, đi ra quầy hàng.

Lúc ban đầu, ông ta cũng không quá xem trọng Ngô Hắc, còn thích tại trước mặt Ngô Hắc làm ra vẻ cao nhân đắc đạo, khi Nam Trúc nói cho ông ta biết đó là một cao thủ Thượng Huyền, ông ta mới giật mình kinh ngạc, đó thế như là cảnh giới mà có thể cả đời này mình cũng không đạt được, đây mới là cao nhân thực sự a!Từ đó về sau, thái độ liền trở nên cung kính, cũng có phần nào nhìn Ngô Hắc như là lão bản thực sự, cũng đồng ý để cho Ngô Hắc quản lý thu nhập buôn bán.

Đám người Dữu Khánh cũng đồng ý để cho Ngô Hắc quản lý tiền bạc trong mặt này.

Cao Vân Tiết cảm thấy Ngô Hắc có thể cũng ý thức được mình đã bị một đám người bao vây đi săn, và bắt đầu nghĩ đến việc góp tiền chuộc lại cửa hàng đã thế chấp ra ngoài.

Nhưng mà nói như thế nào chứ, ở chung cùng với Ngô Hắc lại có một loại thoải mái tự tại khác, ngoại trừ bí mật của Linh Lung quan ra, gần như không có gì cần phải giữ bí mật, kể cả chuyện tác dụng của nước do Đầu To đun sôi.

Theo lời của Dữu Khánh nói, chính là mông của mọi người đều không sạch sẽ, lại thêm nhân phẩm của Ngô Hắc thực sự không tệ, lí lịch cũng vô cùng sạch sẽ rõ ràng, không giống khi đối diện với Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình, rất nhiều chuyện đều phải giấu giếm giữ bí mật.

Ngay cả Cao Vân Tiết, sau khi biết được một ít tình huống cũng cảm thấy, nếu như thật sự muốn kết bằng hữu, Ngô Hắc là người thích hợp nhất để kết bạn cùng bọn họ.

Lúc này, ông ta chắp tay thả bộ bước đến ngoài cửa, nhìn người qua người lại trên đường phố một hồi, lại quay đầu vuốt râu, nhìn nhìn bảng hiệu "Diệu Thanh Đường", nhớ tới dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của Diệu Thanh nương tử đã rời đi.

Nhớ tới những ngày sớm chiều ở chung cùng đại mỹ nhân, thực sự là những tháng ngày tràn đầy sức sống nhất trong quãng đời đã qua, nào ngờ đám gia hỏa lão Thập Ngũ vừa trở về, lập tức đã đẩy người đi rồi, thật khiến người bất đắc dĩ a! Diệu Thanh Đường bây giờ chỉ có một đám đàn ông, ngay cả tiểu hài tử cũng có, chỉ là không có nữ nhân, thực sự là không thú vị a.

Về địa điểm trăng phong tại U Giác Phụ, ông ta đã hỏi thăm rồi, đắt đỏ đến mức khiến người cắn lưỡi, móc không ra nổi khoản tiền đó, đành phải dập tắt ý nghĩ kia...

Trở vào trong nội viện, nhìn thấy Nam Trúc đang dặn dò gì đó với hai người Một Mắt "Tiểu Đông" và "Tiểu Tây", Tiểu Hắc lập tức chạy tới, gọi: "Mập mạp thúc, chúng ta chơi cờ đi."

Tiểu gia hỏa đã nói chuyện lưu loát hơn nhiều, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, khả năng nói chuyện đã tiến bộ thần tốc.

Không còn cách nào, thường xuyên chung đụng với kẻ lắm lời Nam Trúc kia, miệng lưỡi muốn không bị vuốt trơn tru cũng khó.

Phụ thân chỉ biết kỷ luật, tại trước mặt tiểu hài tử Cao Vân Tiết bộ dạng nghiêm chỉnh, Mục Ngạo Thiết thì không giỏi nói chuyện, Dữu Khánh ép nó luyện chữ, khi có thời gian rảnh rỗi, Trùng Nhi thích xoay quanh Dữu Khánh không có để ý tới nó, nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có mình Nam Trúc sẽ nói chuyện phiếm với trẻ nít như nó.

Kỳ thực Nam Trúc cũng thích làm ra vẻ đạo mạo, bởi vì gã là một kẻ mập mạp tự tin, một khi kẻ mập mạp tự tin liền sẽ cảm thấy mình là không tầm thường như những kẻ mập mạp khác, bình thường sẽ làm ra bộ dạng nghiêm trang, nhưng nghiêm trang không được bao lâu, chỉ cần vừa mở miệng liền sẽ lộ nguyên hình.

Cầm một cục đá, là có thể giảng giải nửa ngày cho một tiểu hài tử nghe, dù nó không hiểu gì, việc như vậy thì cũng chỉ có Nam Trúc có thể làm được mà thôi.

Bởi vì quan hệ tương đối thân cận, cho nên đối với những người khác, Tiểu Hắc đều xưng hô số thứ tự đại thúc, chỉ có đối với Nam Trúc mới sẽ xưng hô là "Mập mạp thúc" .

Nam Trúc không thích cách xưng hô này, gã tương đối thích xưng hô theo số thứ tự, nhưng mà thói quen này của Tiểu Hắc không thể thay đổi được nữa rồi."

Chơi cờ?" Nam Trúc thoáng sửng sốt một chút, nhìn tới Ngô Hắc với vẻ mặt bình tĩnh, lại nhìn nhìn sắc trời qua cửa sổ mái, lập tức cười hắc hắc nói: "Tiểu Hắc, đã đến giờ luyện chữ rồi a? Đừng tìm ta làm tấm mộc, nếu không đi, a cha của ngươi lại sẽ đánh đòn ngươi đó."

Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn phụ thân với nét mặt không chút hòa nhã nào, lập tức ủ rũ, trước đây phụ thân rất ít khi đánh đòn nó, bây giờ lại cứ bởi vì chuyện luyện chữ mà đánh nó, vì vậy nó càng thêm chán ghét việc luyện chữ, nhưng mà không còn cách nào, chỉ có thể là bước đi với vẻ mặt nổi giận."

Đại bổng" bám tại phía sau lưng nó thỉnh thoảng sẽ biến đổi một cách thức bám víu vào.

Đi qua khu vực rộng rãi, có thể nghiêng nằm úp sấp trên lưng Tiểu Hắc.

Đụng tới khu vực không thuận tiện, thí dụ như đường phố đông đúc người qua người lại, không tiện xoay ngang hoặc nằm nghiêng, sẽ đụng phải người đi đường, "Đại bổng" liền sẽ tự động điều chỉnh thành tư thế dựng đứng thẳng tắp tại phía sau lưng Tiểu Hắc.

Lúc này, tiến vào trong viện của Dữu Khánh, đi qua Nguyệt môn, dựng thẳng thì quá cao, sẽ đụng phải đỉnh cửa, "Đại bổng" lại nhanh chóng giảm xuống cao độ, điều chỉnh thành tư thế nằm nghiêng.

Chỉ có khi Tiểu Hắc chủ động đem nó khiêng tại trên bờ vai, thì nó mới sẽ hoàn toàn thu gọn lại những cái chân của nó, không cần phải quan tâm tới tư thế nằm của mình.

Ở chung lâu, giữa hai bên với nhau xem như là đã phối hợp ăn ý, có thể nói như hình với bóng.

Tiểu Hắc gọi nó là đại bổng.

Vừa tiến vào trong tiểu viện, nhìn thấy Dữu Khánh đang nói chuyện với Mục Ngạo Thiết trên bậc cấp dưới mái hiên, Tiểu Hắc với mái tóc bù xù khách khí chào: "Cửu thúc, Thập Ngũ thúc."

Dữu Khánh ừ một tiếng, không nói hai lời, phất tay nói: "Đến thư phòng luyện chữ đi, vẫn là chép những nét bút cơ bản kia một trăm lần."

Tiểu Hắc không có hé răng, cúi đầu bước đi, không đi không được, phụ thân theo ở phía sau khẳng định sẽ quất nó.

Đợi cho nó đã đến thư phòng, Dữu Khánh vui vẻ, hỏi Ngô Hắc vừa đi tới, "Sắc mặt nhìn không tốt a, tiểu tử này lại chạy ra chơi bời lêu lổng rồi à?"Ngô Hắc: "Lại đến Đan Uẩn các."

Dữu Khánh chắp tay than thở, "Tiểu tử này quả thực không dễ dạy a, chỉ cần không chú ý tới, lòng liền không biết buông thả đến đâu rồi.

Các ngươi không biết, lần trước ta lén nhìn nó luyện chữ, phát hiện nó vậy mà cởi giày dùng ngón chân cầm bút viết, quá lì đi, không dễ dạy a!"Lời nói không dễ dạy này không biết đã nói ra tới lần thứ mấy rồi.

Ánh mắt Ngô Hắc nhìn hắn có chút bất thiện, rất muốn hỏi hắn một chút, ngươi thật sự có dụng tâm để dạy sao? Lúc trước là ai nói con trai ta có tiềm chất? Ta đã nện ra ngoài một nghìn năm trăm vạn lượng, ngươi liền bắt đầu nói loại lời nói này sao? Chí ít, tại trong mắt y, vị này dường như vẫn chưa có dụng tâm dạy dỗ con trai mình, đã mấy tháng rồi, lặp đi lặp lại đều là bảo nhi tử của mình tự chép, chép lui chép tới mấy tháng nét bút cơ bản rồi vẫn còn là tự chép, mà vị này thừ bản thân không phải đang tu luyện thì chính là đang làm việc khác.

Tuy nhiên, dù có bất mãn nhưng cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, có một điểm y vẫn là thực sự tin chịu phục, vị này thế nhưng là nghiêm chỉnh từ trong thiên quân vạn mã các tài tử đánh giết ra được danh hiệu Hội nguyên Cẩm quốc, là thiên hạ đệ nhất tài tử bốn khoa đầy điểm a! Chỉ cần nói tới Thám Hoa lang, thiên hạ đều biết là vị này, tất cả các vị Thám Hoa từ cổ chí kim đều bị che phủ lu mờ.

Còn có, y tại nơi đây cũng tận mắt nhìn thấy được khi Dữu Khánh tùy ý viết chữ khi tại thư phòng dạy con trai mình, y là một người không hiểu biết nhiều lắm cũng có thể thấy nhìn rất tốt, phát hiện vị thiên hạ đệ nhất tài tử này quả nhiên là danh bất hư truyền.

Y nghĩ đến việc nhi tử đi theo bên cạnh vị này, thời gian lâu dài, ít nhiều khẳng định vẫn là có thể nhận được sự hun đúc nhất định.

Dù cho không đạt được trình độ như vị này, có một phần ba cũng được rồi.

Chính vào lúc này, Nam Trúc quay trở về.

Tiểu Đông và Tiểu Tây cũng xách theo thùng nước chứa đầy nước sạch và mấy cái chậu đã được rửa sạch tới đây, sau khi bỏ đồ vật xuống, Nam Trúc liền phất tay ra hiệu cho bọn họ rời đi.

Mục Ngạo Thiết lập tức xách đồ vật đưa vào trong phòng, Nam Trúc và Dữu Khánh cũng đi vào trong phòng làm một số công tác chuẩn bị.

Đi theo vào trong, Ngô Hắc nhận thấy không thích hợp, hỏi: "Làm gì vậy?"Dữu Khánh nhấc tay sờ sờ sau cổ, "Khai đao! Mở ra nhìn xem đến cùng là chuyện gì xảy ra."

Ngô Hắc lập tức trầm mặc.

Trên người ba vị này xuất hiện tình trạng không bình thường y cũng đã biết, khoảng nửa tháng sau khi từ Kim Khư trở về, thân thể ba người liền xuất hiện tình trạng kỳ lạ, bắt đầu cảm thấy sau cổ có chút ngứa ngáy.

Dữu Khánh là người đầu tiên xuất hiện bệnh trạng, cũng là một người có triệu chứng bệnh rõ ràng nhất.

Không phải là kiểu ngứa ngáy ở bên ngoài da, có cảm giác như là cơn ngứa ở tại trong xương, muốn gãi cũng gãi không được.

Ba người đều cảm thấy xương cốt sau cổ có biến hóa dị thường gì đó, nhưng mà khi vận công điều tra thì vẫn rất tốt, nhờ người khác vận công hỗ trợ điều tra cũng cảm thấy là bình thường, thậm chí còn tìm lương y tại U Giác Phụ chạy chữa, họ đều nói là bình thường, nói thân thể bọn họ không có bệnh.

Việc này thật quái lạ, chỉ một người có ảo giác cũng thôi đi, nhưng cả ba người đều có ảo giác như nhau thì dường như rất không có khả năng.

Bình Luận (0)
Comment