Còn có thể làm sao bây giờ? Ngô Hắc khuôn mặt âm trầm đi ra khỏi cửa đến các nhà cửa hàng để tìm kiếm.
Đối với tất cả việc này, Cao Vân Tiết cũng không có nhìn thấy, ông ta theo người vận chuyển hàng đi đến bờ sông gần đây, xếp hàng lên thuyền, sau đó hộ tống mấy cái rương cùng tiến lên thuyền, nói dễ nghe là tự mình áp giải hàng hóa đến cửa hàng khác tại U Giác Phụ.
Trong lúc đó, Tiểu Hắc cũng không đi đến cửa hàng nào để phá tiền mà chạy thẳng đến lối ra U Giác Phụ.
Nhìn thấy những người rời đi U Giác Phụ dồn dập đạp trên ván trượt nhảy vào trong hang động lòng đất lướt ván rời đi, cậu nhóc không biết, còn chưa có kinh nghiệm kiểm soát khả năng giữ thăng bằng với vật này, nhưng mà cậu nhóc có phi trùng, cầm "Đại bổng" đang khiêng trên vai ném lên trên không trung, "Đại bổng" lập tức thức thời mà xòe cánh ra, bay lượn hạ xuống.
Tiểu Hắc đưa tay bắt lấy một chân của nó, chỉ tới hang động đi ra ngoài, "Đi!""Đại bổng" lập tức thêm ra hai cái chân ôm lấy nách hắn, kéo theo cậu nhóc bay lên.
Tiểu Hắc cũng chia hai tay ra, mỗi tay túm lấy một chân của nó, một người một phi trùng cùng nhau xông vào trong hang động...
Khi đám người Dữu Khánh lộ diện lần nữa thì đã ra đến bên ngoài U Giác Phụ, ba người không có đi khách sạn "Thiên lý cư", từng có kinh nghiệm bị giám sát lần trước, bọn hắn không dám đến nữa, không dám tại đó cưỡi phi kỵ nữa rồi.
Thậm chí cũng không có đi trường ngựa, mà dùng phương thức đi bộ lướt đi, không đi đường chính, xuyên qua hoang dã.
Cứ như vậy đi ba ngày, đã rời xa U Giác Phụ, sau khi bắt đầu nhìn thấy từng mảng lớn cây xanh, bọn hắn mới đến gần nơi có người ở, rồi dừng lại tại trong một thành trì nhỏ, tìm một khách sạn ở lại, nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Nhưng ba người chưa ở lại được bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ."
Uy, tiểu hài tử trên nóc nhà, xuống đi, nhanh xuống đi."
"Đừng có chạy loạn trên nóc nhà, cẩn thận a."
"Tiểu hài tử nhà ai vậy? Đó là tiểu hài tử nhà ai, người lớn đâu chứ?"Bên ngoài không ngừng vang lên hàng loạt âm thanh kêu to, tự nhiên cũng kinh động đến sư huynh đệ ba người bên trong phòng, bọn hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đám đông người đang chỉ lên nóc nhà nói gì đó về tiểu hài tử, hình như là tiểu hài tử nhà ai đó leo lên nóc nhà, dường như có vẻ rất nguy hiểm.
Không biết tình huống cụ thể như thế, ba người cũng nhanh chóng ra khỏi cửa, chạy tới trong sân khách sạn nhìn lên phía trên nóc nhà.
Tiểu hài tử chạy tới chạy lui trên nóc nhà, hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa nhìn thấy ba người bọn họ hiện thân thì lập tức xoay người đi, ngồi ở trên nóc nhà đưa lưng về phía bọn hắn.
Nhưng mà ba người Dữu Khánh vừa nhìn thấy bóng lưng kia, liền lập tức chấn kinh rồi, y phục đó, phong cách tóc tai bù xù đó, lại còn có khiêng cây gậy to kia, và cả tính xấu thích leo lên nóc nhà, lại thêm sau eo treo một đôi giày, không nhìn mặt cũng biết tiểu hài tử kia là ai.
Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết là trẻ nhỏ nhà ai, ba người có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thì ra chính là của nhà bọn họ.
Sư huynh đệ ba người nhìn nhau không nói nên lời, cái quỷ gì vậy chứ? Tiểu gia hỏa này làm sao chạy tới nơi này rồi? Ngô Hắc cũng tới rồi sao? Dữu Khánh dùng đầu ngón chân hất một viên đá trên mặt đất văng lên, chụp vào trong tay, bấm tay bắn ra, bụp một tiếng bắn trúng vào sau ót tiểu hài tử.
Tiểu hài tử "Ôi" một tiếng, đưa tay ôm sau đầu, cũng nhanh chóng quay đầu lại nhìn xuống dưới, vừa vặn đối diện với ánh mắt của sư huynh đệ ba người, tức thì biết trốn không được nữa rồi.
Nam Trúc ngoắc ngoắc ngón tay với nó, tiểu hài tử lập tức từ trên mái nhà trượt xuống, tại trong tiếng hô to thất kinh của dân chúng, hai tay nhóc con bấu lấy mái hiên, hai chân móc vào kết cấu khung gỗ dưới mái hiên, lật người đổi chiều treo ngược thân thể, hai tay ôm lấy cột trụ, rồi lại xoay người một cái, hai chân cũng kẹp lấy cây cột, sau đó thuận thế trượt xuống.
Động tác dứt khoát lưu loát, một đám dân chúng nhìn thấy mà há miệng ngạc nhiên.
Ba người Dữu Khánh đã cất bước đi về phía trong phòng, tiểu hài tử lập tức ngoe nguẩy đuổi theo, gọi: "Mập mạp thúc, Cửu thúc, Thập Ngũ thúc."
Cho dù ba người làm như không nhận biết nhóc con này, nhưng dân chúng vẫn là nhìn ra được, thì ra là tiểu hài tử của nhà bọn họ, nỗi lòng cũng bình tĩnh lại, cũng dần dần tản đi.
Sư huynh đệ ba người vừa bước vào cửa phòng, Nam Trúc lập tức đóng cửa muốn ngăn cản người nào đó lại, nhưng dưới cánh cửa đã có một cái chân bẩn thỉu khẩn cấp chèn vào, bị cửa kẹp, còn cất tiếng hô to, "A! Đau."
Lúc này Nam Trúc mới hừ một tiếng, buông tay ra.
Tiểu hài tử đẩy cửa đi vào, áp tới trước mặt ba người, khuôn mặt bẩn thỉu đẩy ra nụ cười hì hì.
Tiểu hài tử đương nhiên chính là Tiểu Hắc, ngoại trừ nhóc con này ra thì cũng không còn người nào khác, chỉ là so với bất cứ lần nào ba người bọn hắn từng gặp qua thì đều bẩn thỉu hơn nhiều.
Dữu Khánh hất hất cằm, "Đóng cửa."
Tiểu Hắc lập tức quay lại đóng cửa phòng, rồi mới lần nữa đi đến trước mặt ba người, một tay xoa xoa bụng, nói "Đói bụng."
Dữu Khánh hỏi: "Cha ngươi đâu chứ?"Tiểu Hắc lắc đầu.
Nam Trúc lập tức vẫy hai tay áo, "Hắc, nghe không hiểu tiếng người có đúng hay không, hỏi cha ngươi đang ở đâu."
Tiểu Hắc cắn môi trầm mặc một hồi, mới đưa ra đáp án, "A cha ở nhà."
Nam Trúc xùy một tiếng, "Cãi bướng a, ngươi tin hay không ta đánh ngươi bây giờ?"Dữu Khánh xua xua tay, "Thôi, được rồi.
Nó ở tại chỗ chúng ta đây, cha nó sớm muộn cũng sẽ lộ diện.
Nhìn nó bẩn thỉu như vậy, trước tiên dẫn đi tắm rửa đi."
Nam Trúc không hai lời, lập tức đi tới bóp lấy sau cổ Tiểu Hắc, xách lên, kéo đi rửa ráy.
Sau khi bên trong phòng còn lại hai người, Mục Ngạo Thiết có chút kỳ quái, "Không ai ngăn hắn, cũng không ai không cho hắn theo, Hắc Tử cần gì phải lén lút đi theo chúng ta?"Bọn họ đi không phải đường đi bình thường, nếu không lén lút đi theo thì rất không có khả năng cùng đến nơi đây.
Dữu Khánh: "Không biết, phỏng chừng là có nguyên nhân gì đi, chờ gặp mặt rồi, hắn tự nhiên sẽ giải thích."
Ai cũng không suy nghĩ nhiều, kỳ thực bọn họ trái lại rất hoan nghênh Ngô Hắc cùng đi theo, có một cao thủ cảnh giới Thượng Huyền ở bên cạnh, có thể an toàn hơn rất nhiều.
Ở bên kia, Nam Trúc dẫn Tiểu Hắc tắm rửa sạch sẽ xong, thấy Tiểu Hắc quả thực đã đói bụng, gọi khách sạn làm một đống đồ ăn cho cậu nhóc.
Bộ dạng của tiểu gia hỏa quả thực đã rất đói bụng, nhai ngấu nghiến, Nam Trúc ở bên cạnh lải nhải lẩm bẩm.
Nghỉ ngơi lấy sức một đêm, sự mệt nhọc sau mấy ngày bôn ba đã tan hết, ngày tiếp theo bọn hắn ở trong thành mua ngựa, xem như chính thức từ bỏ đi bộ.
Một nhóm bốn người, ba lớn một nhỏ, nghênh đón ánh nắng ban mai chính thức lên đường, trên lưng ngựa, Tiểu Hắc thỉnh thoảng sung sướng cất tiếng hò reo.
Trên đường, ba người thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát phía sau, muốn nhìn xem có thể phát hiện được Ngô Hắc theo dõi phái sau hay không.
Nhưng một mực không phát hiện được, ba người lại thỉnh thoảng hỏi Tiểu Hắc xem phụ thân nhóc con ở đâu, Tiểu Hắc có phần cứng đầu, liên tục nói phụ thân của mình ở nhà.
Nhưng mà ba người chết sống không tin, theo bọn họ, nếu Ngô Hắc là ở nhà, ngươi làm sao có khả năng đuổi theo tìm được đến chúng ta? Ba người không biết Ngô Hắc đến cùng đang làm cái quỷ gì, cũng không miễn cưỡng, cứ như vậy một đường mang theo Tiểu Hắc tiếp tục đi tới trước.
Bởi vì lần này bọn họ sợ bị ngoại nhân nhìn chăm chú, cho nên lộ tuyến di chuyển tương đối không bình thường, thường xuyên đi đường nhỏ, thậm chí còn liên tục thay đổi lộ trình và phương hướng, vì vậy, bọn họ ít nhiều có chút lo lắng không biết Ngô Hắc có thể đuổi theo được bọn họ hay không.
Tới một ngày, khi ba kỵ rong ruổi phi nhanh dưới ánh hoàng hôn rực rỡ thì Nam Trúc đột nhiên hỏi: "Các ngươi nói xem, có phải là Ngô Hắc đã đến Ảo Vọng trước chờ chúng ta ở đó hay không?"Có lời nói này, là bởi vì Tiểu Hắc đã đi cùng bọn họ cũng được gần như mười ngày rồi, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng Ngô Hắc, cảm thấy thái độ này của Ngô Hắc thật đủ kiên cường.
Dữu Khánh đáp lại, "Tiểu Hắc đi theo bên cạnh hắn sẽ càng an toàn, không có nguyên nhân đặc biệt, hẳn là sẽ không ném Tiểu Hắc lại cho chúng ta mang theo."
Tiểu Hắc cưỡi chung một con ngựa, ngồi ở phía sau ôm lấy eo hắn, vào lúc này lại bật ra một câu nói thật, "Ta lén đi ra."
Bởi vì khổ người lão Thất và lão Cửu tương đối nặng, Tiểu Hắc cưỡi chung ngựa với người có trọng lượng tương đối nhẹ sẽ có thể tiết kiệm được thể lực cho ngựa.
Sư huynh đệ ba người nghe vậy thì cười mà không nói, ngay từ đầu đã không tin một mình Tiểu Hắc có thể đuổi theo bọn họ, nhận định là Ngô Hắc đưa con trai đến bên cạnh bọn họ.
Nam Trúc chỉ vào Tiểu Hắc, cảnh cáo, "Còn dám nói bậy, ngươi có tin chúng ta ném ngươi lại trên đường không quản nữa rồi hay không?"Tiểu Hắc không quan tâm, chỉ ngậm miệng không nói nữa mà thôi.
Mấy ngày sau, cuối cùng bọn họ lại gặp được biển rộng, lúc này bọn họ mới lần nữa tìm phi kỵ cưỡi đi.
Không còn cách nào, muốn đi Ảo Vọng thì nhất định cần phải vượt qua biển rộng mênh mông, nếu đi thuyền thì tốc độ quá chậm.
Một nhóm bốn người tại trên biển rộng bay không sai biệt lắm một ngày, cuối cùng nhìn thấy một chỗ vùng trời mây đen cuồn cuộn, phạm vi mây đen rất lớn, trùng trùng điệp điệp không thấy giới hạn, tựa như trên nối trời dưới nối đất vậy.
Ba con phi kỵ chở bọn họ chui vào phía dưới mây đen, càng bay, những tia sáng phía sau rời bọn họ càng xa, dần dần giống như đã xâm nhập vào một thế giới đen tối.
Bởi vì mây đen trên bầu trời quá dày mà ánh sáng mông lung.
Bay đến nơi đây, ba con phi kỵ cũng không dám tiếp tục bay tới phía trước nữa, trên mặt biển có dày đặc chi chít những nhóm đảo quây quần như sao trên trời, trên đó còn có điểm điểm ánh đèn chiếu sáng, có vẻ rất nhiều nhà cửa, phi kỵ chở bọn họ hạ xuống trên một hòn đảo.
Thanh toán xong chi phí vận chuyển, ba con phi kỵ rời đi.
Bốn người ba lớn một nhỏ nhìn về phía mặt biển lập lòe ánh sáng mông lung ở xa xa phía trước, nhìn không được xa, bởi vì trên mặt biển phía trước có sương mù mờ mịt trên nối trời dưới nối đất lơ lửng bồng bềnh.
Khu vực sương mù đó chính là khu vực mà phi kỵ không dám xâm nhập vào.
Mây đen trên bầu trời, và sương mù phía trước, tồn tại đã thật lâu thật lâu, làm cho vùng biển đó trở nên sâu thẳm khó lường, cũng làm cho vùng biển trong làn sương mù đó không thấy ánh sáng mặt trời, luôn luôn đắm chìm tại trong bóng tối u ám, xâm nhập vào đó thì giống như xâm nhập vào cõi u minh, cho nên nó được mọi người gọi là Minh Hải.
Ảo Vọng thì nằm tại chỗ sâu trong vùng Minh Hải này.
Nhưng mà không gian trong vùng biển này rất quỷ dị, cũng không phải người nào đều có thể đi đến bờ bên kia, chỉ có những người chuyên tổ chức đưa đò mới có thể chở người đưa đến nơi, nếu không sẽ vĩnh viễn bị vây ở bên trong, cho dù ngươi một mục đi tới phía trước thì cũng không đi ra được.
Trong khung cảnh mông lung, có thể nhìn thấy trên hải đảo có từng cái cầu tàu bằng gỗ kéo dài hàng trăm trượng trên mặt biển, trên mỗi hòn đảo đều có mấy cái cầu tàu như vậy.
Ba lớn một nhỏ đều là lần đầu tiên tới nơi này.
Cho dù là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lúc trước được xưng là từng lang bạt khắp giang hồ cũng chưa từng tới nơi đó, nguyên nhân cũng rất đơn giản, người đưa đò Minh Hải cũng không phải miễn phí chở ngươi đến bờ bên kia, phải trả chi phí vận chuyển, chào giá khá cao, bọn họ trả không nổi khoản tiền đó.
Nhưng mà sư huynh đệ ba người đều đã nghe về nơi đây đã lâu, đối một ít quy củ cũng đã nghe nói qua.
Nghe nói người nào muốn đi đến Ảo Vọng, chỉ cần đi tới cuối cầu tàu, đốt cháy lên chiếc đèn lồng ở nơi đó, sau đó chờ tại đó là được, tự sẽ có người đưa đò từ trong sương mù chèo thuyền tới đầu cầu đón khách.
Nam Trúc đột nhiên nói: "Nhìn thấy nơi đây, đại khái cũng có thể hiểu được vì sao Minh Hải tiên phủ là tòa tiên phủ đầu tiên bị người tu hành phát hiện rồi.
Nơi này quá đặc biệt, tương đương với việc đưa ra một cái mục tiêu rõ ràng để người ta không ngừng giày vò, cuối cùng cũng có một ngày bị người phát hiện thấy kẽ hở, vì vậy mà bị công hãm rồi."
Một vài tiếng cười đột nhiên truyền đến, giống như là đang đáp lại lời của gã vậy.
Âm thanh là từ trên đảo phía sau bọn họ truyền đến.
Mấy người quay đầu nhìn lại, khách sạn ánh đèn mờ mịt, hình như là thực khách đang nói cười.
Trên mỗi hòn đảo đều có một số nơi chốn như khách sạn, không có cách nào, nơi có người đến người đi, chỉ cần có đủ lưu lượng khách thì nơi đó chính là nơi tốt để kinh doanh.
Nam Trúc nói với hai vị sư đệ, "Trực tiếp tới đầu cầu tàu đốt đèn, hay là ở nơi đây đi một vòng trước?"Dữu Khánh: "Chúng ta là tới thử vận khí để tìm người, nếu đã tới đây rồi, đương nhiên phải đi nhìn thử xem."