Nói đến cảnh tượng ngày đó, trên nét mặt người làm hiện ra vẻ hồi ức, hiển nhiên có điều gì đó khiến cho gã khó quên.
Nghe được lời ấy, tinh thần sư huynh đệ ba người càng thêm tỉnh táo.
Dữu Khánh lại ổn định vẻ mặt, tiếp tục thăm dò, "Xem ra vị khách quan kia quả thực làm cho ngươi khó quên, không lẽ là một nữ nhân?"Nghe hỏi như thế, người làm cười hắc hắc, không nói thêm lời nào nữa rồi, tiếp tục châm trà cho mọi người.
Hành động như vậy, đó chính là đã thừa nhận, Dữu Khánh lập tức tiếp tục truy hỏi: "Nữ nhân đó nhìn như thế nào, có thể làm cho ngươi cách mấy năm rồi vẫn còn có thể nhớ kỹ?"Cũng rót cho Tiểu Hắc một chút nước trà xong, người làm bỏ ấm trà xuống, để bọn hắn tự dùng, "Chắc hẳn là một nữ nhân rất xinh đẹp đi."
Nam Trúc lập tức có ý kiến, "Cái gì gọi là ‘chắc hẳn’ chứ? Có thể làm cho ngươi có ấn tượng khắc sâu, làm sao sẽ là chắc hẳn a?"Người làm mở miệng giải thích một chút, "Nàng khoác áo choàng có mũ, mũ trùm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy miệng và cằm, ta cũng rất muốn nhìn xem dung mạo của nàng ta như thế nào, nhưng mà ngay từ khi nàng ấy vào cửa cho đến khi rời khỏi, ngay cả lúc ăn uống nàng ấy cũng chưa lần nào bỏ mũ trùm ra.
Tuy nhiên, chỉ với một nửa khuôn mặt đó cũng đã đủ thấy xinh đẹp rồi, chắc hẳn phải rất xinh đẹp."
Sư huynh đệ ba người nhìn nhau không nói nên lời, thì ra là một người đẹp mông lung.
Dữu Khánh nhấc tay sờ sờ chút râu ria trên mép, thể hiện ra dáng vẻ phong lưu lãng tử, cười ha hả nói: "Nghe ngươi nói như thế, ta cũng rất có hứng thú, ngươi có biết nữ nhân đó từ đâu tới hay không, tên gọi là gì?"Người làm nhún vai, chỉ về phía một cái cửa sổ, "Một mình một người im lặng đi tới, một mình ngồi ở bên cạnh cửa sổ đó uống một bầu rượu, gọi chút đồ ăn sáng nhưng cũng không có động đũa, mưa chưa dừng đã lại một mình một người rời đi, không biết từ nơi nào đến, cũng không biết đã đi đến phương nào, làm sao có thể biết được tên gọi là gì."
Nam Trúc nhếch miệng vui vẻ, cảm thấy nàng kia quả thực đã tạo ấn tượng rất sâu cho người làm này, nên gã ta mới quan sát tỉ mỉ như vậy.
Dữu Khánh: "Từ đó về sau không còn gặp lại sao?"Người làm suy nghĩ một chút, "Dù sao thì, trong thời điểm ta làm việc là chưa từng gặp lại."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Dữu Khánh lập tức đứng dậy gọi gã ta lại, "Người làm, nghe ngươi nói lòng ta ngứa ngáy, người kia, đi hướng nào chắc hẳn ngươi có biết a, là đi ra bên ngoại giới, hay là đi vào trong Ảo Vọng rồi?"Trên mặt người làm hơi có vẻ hoài nghi, hiển nhiên đã nhận thấy Dữu Khánh có phần quan tâm quá mức, nhưng vẫn là khách khí đáp: "Mơ hồ nhìn thấy đi lên cầu tàu đốt đèn, hẳn phải là đi về phía Ảo Vọng đi rồi."
Dứt lời liền hơi khom người, chỉ chỉ dưới lầu, ra hiệu mình phải đi làm việc.
Dữu Khánh chắp tay, bỏ qua cho đối phương, chậm rãi ngồi xuống.
Hai cái đầu từ chỗ ngồi hai bên trái phải vươn tới, Nam Trúc hạ thấp giọng hỏi: "Là nàng ta sao?"Dữu Khánh ra hiệu tới chiếc nhẫn phía trên ngón tay, "Nếu như chiếc nhẫn này thật sự chỉ có hai cái, và nếu như người làm không nhìn nhầm thì dù không phải nàng ta, vậy cũng là có liên quan tới nàng."
Nam Trúc: "Nếu thật sự là nàng ta, sống được đến bây giờ, vậy thực lực phải kinh khủng cỡ nào a? Cảm giác có chút rất không thực tế."
Dữu Khánh: "Không quản người nắm giữ chiếc nhẫn kia là ai, trước tiên tìm đến nàng cái đã."
Mục Ngạo Thiết nhắc nhở một câu: "Mới đến liền có manh mối, có phải là hố ai đào hay không?"Lần trước bị rơi vào hố, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, thực sự là cái hố đó quá sâu đi, thiếu một chút đã chôn hết tất cả mọi người.
Nam Trúc: "Nói có người theo dõi chúng ta, ta tin.
Nói tại trên việc chiếc nhẫn này lại đào hố chờ chúng ta, ta không tin.
Trừ phi bên trong chúng ta lại xuất hiện nội gian khác, còn không thì không có ngoại nhân nào có thể biết được việc này."
Dữu Khánh khẽ gật đầu, đồng ý với lời lão Thất đã nói.
Nam Trúc lại hỏi: "Kế tiếp nên làm thế nào?"Dữu Khánh: "Đã xác định được có một người như vậy tồn tại thì dễ làm hơn rồi, chuyện kế tiếp, đơn giản là có hai biện pháp, hoặc là tìm kiếm công khai, hoặc là âm thầm hỏi thăm."
Nam Trúc: "Minh tra thì thế nào, ám tra thì sao? Đi loanh quanh trên đảo hỏi thăm xem có ai nhìn thấy nữ nhân mà người làm kia đã từng gặp hay không sao?"Chính vào lúc này, lại có âm thanh có người đi lên lầu.
Dữu Khánh hất mặt về phía Tiểu Hắc, "Mang theo tên gia hỏa này không tiện làm chuyện gì ở tại đây, với lại, nơi đây cũng không an toàn, trước tiên đi Ảo Vọng đi.
Tới đó sắp xếp an toàn cho tiểu gia hỏa này xong trước rồi tiếp tục lo liệu việc này cũng không muộn.
Hơn nữa, khả năng mục tiêu ở tại Ảo Vọng lớn hơn."
Dứt lời liền ngừng nói.
Hai người Nam, Mục hiểu ý, cũng không nói lời nào.
Người làm bưng khay đồ ăn đưa đến, cả ba món ăn đều đã làm xong, từng món từng món được đặt lên trên bàn, người làm mời mọi người chậm rãi ăn uống, rồi lui xuống.
Thức ăn không phải món gì ngon, nhưng có thể nói là thơm lừng, trình bày cũng tương đối đẹp đẽ, gắp một chút ăn thử, hương vị cũng ngon, xem như là hương vị sắc đều có đủ.
Tuy nhiên, sau khi nếm qua cả ba món ăn, Tiểu Hắc lập tức ném đũa xuống, không hài lòng, gào lớn lên: "Ta muốn ăn thịt, 'Đại bổng' cũng muốn ăn thịt."
Dữu Khánh nhíu mi, nói: "Không có tiền, không ăn thì đừng ăn nữa."
Nam Trúc lại nhặt đôi đũa lên nhét vào trong tay Tiểu Hắc, lời nói nhỏ nhẹ, ân cần khuyên nhủ: "Trên đường đi, chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho ngươi, bây giờ không còn nhiều tiền nữa.
Sau này gặp được a cha của ngươi, nhớ bảo hắn đưa tiền lại cho chúng ta, biết không?"Tiểu Hắc ừ một tiếng, rồi chân trần lại cọ cọ vào ghế, nói với ba người: "Ta đi tìm bọn họ đòi thịt."
Dứt lời liền vươn tay cầm lấy cây gậy lớn treo tại phía sau, khiêng lên trên vai, muốn đi tìm khách sạn để thương lượng.
Sư huynh đệ ba người lập tức hoảng sợ, rất muốn hỏi nhóc con này một chút, ngươi cho rằng nơi này là U Giác Phụ sao, đập cửa hàng của người ta hoặc ăn uống không trả tiền liền có lão cha của ngươi đến đền tiền hay sao? Ngươi làm loạn ở tại đây, đó chính là chúng ta phải đền tiền, không chừng còn sẽ phải đánh nhau.
Nam Trúc nhanh chóng đứng dậy đi tới tóm tiểu gia hỏa lại, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, dùng một tràng đạo lý trấn an nhóc con ở lại.
Tiểu gia hỏa không muốn ăn, nhưng ba người lớn thì không ngừng đôi đũa.
Đang ăn, Nam Trúc bỗng hạ thấp giọng nói: "Ta nhớ ra rồi, tục truyền, 'Minh tăng' hiện tại của Minh Hải là ca ca ruột của Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường.
Vị kia là người mà ngay cả Đại thánh Thiên Lưu sơn cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Không phải ngươi quen biết Ứng Tiểu Đường sao? Nếu có thể lợi dụng quan hệ với Ứng Tiểu Đường để mời được vị 'Minh tăng' kia hỗ trợ, việc tìm một người tại Ảo Vọng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
Lời đồn này, Dữu Khánh cũng đã nghe nói qua, là chỉ một vị được Hải tộc tại Minh Hải đề cử ra làm đại diện để giao tiếp với ngoại giới, người gánh trách nhiệm này cần phải xuất gia làm hòa thượng, được mọi người xưng là người xuất gia của Minh Hải, xem như là một loại chức nghiệp xa xưa, cũng giống như là đạo sĩ của Linh Lung quan, là một chcứ nghiệp gần như tuyệt chủng, 'Minh tăng' là tên gọi tắt.'Minh tăng' hiện nay chính là người mà Nam Trúc nói tới, là ca ca của Huyền Quốc công Ứng Tiểu Đường tại Cẩm quốc, nghe nói tu vi cao thâm, thuộc nhóm cao thủ hàng đầu chỉ dưới mấy vị cao thủ đỉnh cao nhất kia.
Bởi vì người này tại trong Hải tộc có được địa vị cao thượng, vì vậy cho nên dù là Đại thánh Thiên Lưu sơn cũng không thể không nể mặt.
Nghe nói, đây cũng là chỗ dựa giúp cho Ứng Tiểu Đường có địa vị ngang với Địa mẫu Ty Nam phủ của Cẩm quốc, và bởi vậy Địa mẫu cũng không dám làm xằng làm bậy đối với Ứng Tiểu Đường.
Dữu Khánh xùy một tiếng, "Quen biết có tác dụng cái rắm gì, cũng chỉ là gặp mặt một lần, giao tình mỏng như tờ giấy, có thể kéo tới mối quen hệ với nhân vật như 'Minh tăng' được sao? Tại trong mắt người ta, ngươi tính là thứ gì chứ? Đừng có suy nghĩ quá nhiều."
Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, nhún vai, không nói nữa.
Ba món ăn, sư huynh đệ ba người cũng không chút lãng phí, ăn sạch ăn sẽ, dù sao cũng là hơn một nghìn lượng bạc.
Khi tính tiền thì trái lại cũng không cảm thấy thiệt thòi, phí một nghìn lượng lại biết được một tin tức trọng yếu, vẫn là rất có lời.
Đi ra khỏi nhà hàng, ba lớn một nhỏ xuống núi, cũng không dự định tiếp tục đi dạo, nhằm thẳng phía cầu tàu trong màn sương mà đi đến.
Ánh mặt trời đại khái là sắp hạ xuống rồi, ánh sáng bắt đầu tối đi rất nhiều, ngay cả hoàn cảnh ở chỗ gần cũng chỉ có thể nhìn thấy mông lung.
Cầu tàu gỗ tử bờ biển kéo dài vào trong màn sương mù trên biển, mấy người đạp bước đi tới, có thể nghe được tiếng ván gỗ cót két kêu vang, chất lượng so với vị trí Nam Trúc đạp sụp lúc trước dường như cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai bên còn không có lan can, với ánh sáng như thế này, nếu không cẩn thận là có thể bước vào trong biển.
Một nhóm người cẩn thận từng li từng tí đi tới trước, Mục Ngạo Thiết đi ở phía trước dẫn đường, trên tay ba người lớn đều có cầm Huỳnh thạch chiếu sáng.
Tuy rằng là bờ biển, nhưng hoàn cảnh lại rất quỷ dị, bởi vì rất yên tĩnh, nước biển phẳng lặng không gợn sóng, giống như ao tù nước đọng vậy, hơi chút mờ nhạt mịt mờ.
Cầu tàu dài trăm trượng, ba lớn một nhỏ đi tới cuối cùng, đã đứng ở trong màn sương mù nhàn nhạt như có như không.
Cuối cầu tàu có một cây cột, phía trên treo một cái đèn lồng trắng, Mục Ngạo Thiết lấy xuống, lấy mồi lửa ra thổi cháy lên, thắp sáng đèn lồng, sau đó treo trở lại trên cây cột, ánh sáng đèn lồng không biết có phải là bởi vì ở trong hoàn cảnh này hay không mà trông có vẻ trắng bệch nhợt nhạt, cảm giác có chút rợn người.
Sư huynh đệ ba người cũng đã cất đi Huỳnh thạch trên tay, để cho một mình ngọn đèn lồng chiếu sáng.
Bàn chân hơi nhúc nhích, ván gỗ dưới chân liền sẽ phát ra tiếng kêu cót két.
Sương mù nhàn nhạt chậm rãi lơ lửng bồng bềnh.
Nước biển không gợn sóng, yên lặng tĩnh mịch, từ trên cao nhìn xuống, giống như một tấm gương màu đen, cảnh vật được phản chiếu ra rõ ràng, rồi thỉnh thoảng lại bị sương mù nhẹ nhàng bồng bềnh trôi làm cho mơ hồ mịt mờ.
Mấy người chỉ có thể đứng ở tại chỗ chờ đợi, nhìn xem xung quanh, tại trên những hòn đảo khác ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng có ánh sáng đèn lồng như vậy được thắp sáng, hoặc là đung đưa lay động tiến vào chỗ sâu trong biển rộng, hóa thành điểm sáng nhỏ nhoi rồi dần dần biến mất.
Tiểu Hắc có vẻ như tò mò về mọi thứ, chẳng hạn như âm thanh cót két cót két dưới chân, tiểu gia hỏa cố ý dùng chân đạp xuống, thậm chí còn nhảy dựng lên dùng chân dậm xuống, chỉ vì để có thể không ngừng nghe được tiếng cót két vang lên, có cảm giác như càng ngày càng chơi đùa mạnh hơn.
Nhảy nhảy tới phía trước, lại từ phía trước nhảy nhảy trở về.
Sự quỷ dị trong bóng tối gì gì đó mà mọi người nói, đối với người có thể nhìn rõ trong bóng tối như tiểu gia hỏa này, là không tồn tại!Có vẻ như nhóc con này đã làm phá hỏng bầu không khí nơi đây, khiến người có chút khó chịu.
Chờ đợi lại chờ đợi, chờ đợi một lúc lâu, đang nhìn chằm chằm quan sát sương mù lơ lửng xung quanh ánh sáng đèn lồng, Dữu Khánh chợt lên tiếng nói: "Thuyền tới rồi, bảo nó yên tĩnh một chút."
Hai người Nam, Mục nỗ lực nhìn tới phía trước, chỉ thấy một màu đen kịt, ngoại trừ sương mù nhàn nhạt ra cũng không có nhìn ra được kết quả gì, không biết hắn làm sao có thể kết luận thuyền đang tới, nhưng nếu như vị này đã nói như vậy, chắc có lẽ không sai.
Nam Trúc lập tức một tay chụp tới Tiểu Hắc, bóp lấy gáy nhóc con, khống chế nó ở tại bên cạnh mình.
Không bao lâu sau, quả nhiên có âm thanh sóng nước dao động truyền đến, trên mặt biển cũng xuất hiện sóng gợn nhè nhẹ.
Một chiếc thuyền chậm rãi từ trong bóng tối hiện thân ra, nhẹ nhàng trôi về phía bên này.
Sau khi thuyền tới gần, nó đem tới cho mọi người một cảm giác quỷ dị, chỉ thấy trên thuyền trống không, không có một bóng người, giống như là một bóng ma đang trôi nổi tới đây.
Trên thuyền cũng có treo một cái đèn lồng tương tự, chỉ là đã tắt rồi.
Thuyền đến đầu cầu tàu, chậm rãi điều chỉnh phương hướng, chậm rãi tựa ở một bên đầu cầu, cũng hiện ra một người trốn ở đuôi thuyền.
người này bấu hai tay tại đuôi thuyền, phần lớn thân thể chìm nghỉm tại trong nước, bộ phận lộ ra mặt nước cũng bị đuôi thuyền che chắn, thảo nào nhìn không thấy người.
Người đưa đò ở trong nước này tóc tai bù xù, sắc mặt xanh đen, nhếch môi cười với những người đứng trên đầu cầu, lộ ra hàm răng lởm chởm như răng cưa, nửa đoạn trên là thân thể người, nửa đoạn dưới thì là đuôi cá phủ đầy vẩy cá, linh hoạt đung đưa tại trong nước, vững vàng điều khiển chiếc thuyền.