Một đèn một thuyền, chạy ra khỏi khu vực đá ngầm, không dừng lại, một mực lao về phía trước.
Dữu Khánh chắp tay đứng sừng sững nơi đầu thuyền, mượn nhờ ánh đèn ở phía sau, ngưng mắt nhìn vào bóng tối ở phía trước, chăm chú theo dõi sương mù bồng bềnh chậm rãi trôi đi trong bóng tối.
Nam Trúc không ngừng chèo thuyền, nhìn nhìn xung quanh rồi cất tiếng nhắc nhở: "Lão Thập Ngũ, đã ra khỏi khu vực đá ngầm kia rồi, bây giờ phải làm thế nào?"Dữu Khánh không nói lời nào, ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm vào làn sương mù phiêu đãng.
Đã biết hắn không thể không nghe thấy, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, Nam Trúc không quấy rầy nữa, tiếp tục chèo thuyền.
Tuy vậy, cả kiếm của gã và Mục Ngạo Thiết đều găm tại trên boong thuyền bên cạnh mình, một khi có biến, tiện tay là có thể đụng tới, thậm chí ngay cả Huỳnh thạch dùng để chiếu sáng cũng lấy dự phòng.
Tuy rằng Giao nhân chèo thuyền bình thường không phải là đối thủ của tu sĩ, theo lý thuyết là không dám cứng đối cứng cùng bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng vạn nhất.
Thể lực của Tiểu Hắc không tệ, cũng một mực ra sức chèo thuyền không ngừng, dường như cuối cùng đã tìm được thời điểm góp sức, nhóc con vô cùng nhiệt tình...
Tại thời điểm mọi người còn không biết sẽ phải tiếp tục như vậy đến lúc nào thì vốn đang ngóng nhìn chăm chú vào sương mù đã lâu, Dữu Khánh bỗng nhiên nhấc tay chỉ xéo về phía trái, nói: "Tiến về phía bên trái đi."
Cuối cùng đã nghe được lời nói chỉ rõ phương hướng, cho dù không biết Dữu Khánh phán đoán, suy luận như thế nào mà nói như vậy nhưng hai người Nam, Mục vẫn nhanh chóng làm theo.
Gặp phải tình huống như thế này, hai người không sợ Dữu Khánh nói bậy, chỉ sợ Dữu Khánh im lặng không hé răng hay không có biện pháp nào, điều đó mới sẽ khiến cho hai người bọn họ hoảng hốt.
Không giống với thời điểm lúc mới rời núi năm đó, vào lúc đó, hai vị này luôn muốn đối nghịch với Dữu Khánh trong mọi việc, nhẳm thể hiện bản thân mình.
Bây giờ thì không còn nữa, sau khi trải qua mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, phải làm gì, không nên làm gì, họ đều đã cam chịu rồi.
Đổi một cách nói bình dân hơn, đó chính là ở chung với nhau thời gian lâu dài, đồng thời cũng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Dữu Khánh đã từng chút một thành lập được uy tín của bản thân hắn.
Chèo đi được khoảng nửa giờ, Dữu Khánh lại lên tiếng, tay chỉ xéo phía trước bên trái, "Tiếp tục đi tới phía trước bên trái."
Không nói hai lời, hai người Nam, Mục lần nữa điều chỉnh phương hướng, im lặng chèo đi theo hướng chỉ dẫn, duy trì thái độ không quấy rầy.
Cũng có thể nhìn ra được, Dữu Khánh dường như đang tập trung tinh thần quan sát gì đó.
Sau một lát, Dữu Khánh lại lên tiếng, tay chỉ tới phía trước bên trái, "Vẫn đi tới phía trước bên trái."
Hai người Nam, Mục làm theo, nhưng lần này Nam Trúc quay đầu cùng Mục Ngạo Thiết nhìn nhau một cái.
Sau đó, Nam Trúc thực sự có phần nhịn không được nữa, cất tiếng nhắc nhở: "Lão Thập Ngũ, nếu như vẫn còn tiếp tục hướng sang trái như vậy, e rằng chúng ta sẽ vòng trở về vùng biển đá ngầm lúc trước."
Dữu Khánh vẫn không có hé răng, trong lòng hắn kỳ thực cũng không có chắc chắn, tại trước khi chưa có thăm dò được rõ ràng, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, cũng không muốn nói ra lời nói có thể gây ra khủng hoảng.
Hai người Nam, Mục đành phải duy trì trầm mặc tiếp tục chèo thuyền.
Khi Dữu Khánh lại lên tiếng thì vẫn giống như trước, chỉ hướng, "Tiếp tục đi tới bên trái phía trước đi."
Hai người Nam, Mục càng thêm kinh nghi bất định, nhưng còn có thể kiềm chế lại bản thân, vẫn có thể tiếp tục chấp hành.
Về sau lại, theo thời gian từng chút trôi qua, hai người lờ mờ cảm thấy lời chỉ dẫn của Dữu Khánh có thể là đúng.
Bởi vì tính toán dựa theo thời gian di chuyển, và theo góc độ những lần rẽ lệch hướng đi lúc trước, bây giờ hẳn là đã trở về lại vùng đá ngầm kia mới đúng, nhưng mà vẫn không nhìn thấy.
Khi Dữu Khánh lần nữa mở miệng chỉ điểm hướng đi thì giọng điệu đột nhiên có vẻ có chút lo lắng, một ngón tay chỉ về bên phải, "Lập tức chuyển hướng vuông góc, rẽ sang phải."
Đối với hai người Nam, Mục mà nói, việc này không khó, vận công phối hợp với nhau, chiếc thuyền liền trực tiếp quay đầu chuyển hướng.
Quay đầu đi thẳng được khoảng nửa giờ, đột nhiên, ánh mắt hai người Nam, Mục đều sáng lên, nhìn thấy được phía xa có hai điểm sáng cách nhau.
Nam Trúc chỉ tới phía trước kêu to lên, "Lão Cửu, lão Thập Ngũ, mau nhìn, ánh đèn, ánh đèn đuôi thuyền, nơi đó có hai chiếc thuyền đưa người, chúng ta chỉ cần đuổi theo là được rồi."
Dữu Khánh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn thấy ánh đèn, hắn đại khái có thể xác định được là chuyện gì xảy ra, cũng có thể khẳng định mình dùng Quan Tự quyết phán đoán không sai.
Ngay sau đó hắn lại nhấc tay chỉ dẫn phương hướng, nói: "Quẹo phải, tiến tới."
Nam Trúc kinh hô, "Lão Thập Ngũ, ngươi làm gì vậy?"Dữu Khánh lập tức cất giọng nghiêm khắc nói: "Muốn thoát khốn thì quẹo nhanh một chút."
Được rồi, hai người Nam, Mục chỉ có thể tin tưởng hắn, lại lần nữa điều chỉnh phương hướng dựa theo lời hắn nói.
Sau khi điều chỉnh phương hướng xong, Nam Trúc vẫn muốn nhắc nhở, không có khả năng để mặc hắn phạm sai lầm mà không nói lời nào, gã nhìn nhìn hai điểm ánh đèn đã lệch hướng phía xa, nói ra: "Lão Thập Ngũ, đuổi theo chiếc thuyền phía trước mới là biện pháp ổn thỏa nhất và bớt việc nhất."
Dữu Khánh hỏi ngược lại gã, "Vậy ngươi có tin hay không, nếu vừa rồi không nghe lời ta, thuyền tiếp tục chạy tới phía trước không bao lâu, ngươi sẽ lập tức không còn nhìn thấy ánh đèn nào nữa."
Vẻ mặt Mục Ngạo Thiết lộ vẻ kinh nghi.
Tiểu Hắc có tiềm chất làm cu-li, vẫn y nguyên vùi đầu chèo thuyền.
Nam Trúc đương nhiên là tránh không được kinh hô, "Vì sao?"Dữu Khánh: "Vùng biển này hẳn là tồn tại rất nhiều không gian, giống như có rất nhiều những cái chén to to nhỏ nhỏ sắp đặt ở trong vùng biển này, những cái chén này là vô hình, ta không biết nên hình dung như thế nào, các ngươi có thể xem chúng giống như là cái cửa ra vào Kim Khư đó vậy, chỉ là so với loại sóng hư không rung động kia thì nơi này càng thêm vô hình.
Tuyến đường đi an toàn chính xác, kỳ thực chính là khoảng cách nằm giữa những cái chén to to nhỏ nhỏ này, khoảng cách cũng có lớn có nhỏ, một khi đi lệch, một khi xâm nhập vào bên trong chén, ngay tại nháy mắt khi ngươi xuyên qua vách chén, có khả năng ngươi cũng đã xuyên qua đến một khu vực biển khác bên trong Minh Hải, xuất hiện tại bên trong một cái chén khác xa xa.
Khi ngươi vất vả đi ra được khỏi cái chén kia, nếu không biết được tuyến đường chính xác thì sẽ lại rất nhanh bị chui vào trong một cái chén khác, vì vậy ngươi không biết đã xuyên qua tiến vào trong cái chén nào rồi.
Nơi đây hẳn phải là trước đây Minh Hải tiên phủ bố trí ra, mục đích chính là ngăn cản ngoại nhân xâm nhập vào trong Minh Hải tiên phủ, người xông vào trong vùng Minh Hải này, nếu như không biết tuyến đường đi thì quả thực sẽ vĩnh viễn bị vây khốn ở bên trong này.
Ta đang suy nghĩ, năm đó, cao thủ Tu Hành giới làm thế nào đánh vào được Minh Hải tiên phủ? Đụng phải loại trận thế này, dựa vào vận khí là không có khả năng xông vào, khẳng định là có người dẫn đường, ta hoài nghi có phải là đã xuất hiện nội gian gì đó hay không."
Trong đầu óc thậm chí có lóe lên một cái ý nghĩ, có phải là có liên quan tới các tiền bối Linh Lung quan hay không? Hai người Nam, Mục đại khái đã hiểu được lời giải thích của hắn, nhưng hai người cũng rất khiếp sợ, tên gia hỏa lão Thập Ngũ này làm sao mà biết được chứ? Điều này mà cũng có thể nhìn ra được hay phán đoán ra sao? Lần đầu tới đây đi một lần, còn là đang lắc lư tại giữa đường liền có thể suy đoán ra bố cục của toàn bộ Minh Hải sao? Vấn đề là hoàn cảnh xung quanh trống không, không có thứ gì để làm căn cứ, hắn làm sao có thể nhìn ra được? Như vậy cũng có thể nhìn ra được sao? Nếu thật sự là như vậy, không khỏi cũng quá khó tin a.
Hầu kết Nam Trúc rung động một cái, nuốt khan nước bọt, nói: "Nếu là như vậy, vậy thì không phải đã rõ ràng rồi sao, khẳng định là Hải tộc Minh Hải phản bội Minh Hải tiên phủ, dẫn ngoại nhân đánh vào tiên phủ, nếu không thì làm sao có thể ở tại nơi đây ngồi phát tài."
"Có lẽ vậy đi."
Dữu Khánh thừa nhận hoàn toàn có khả năng này, tiếp đó lại nhấc tay nói: "Rẽ trái, tiến tới."
Thuyền lần nữa điều chỉnh phương hướng đi theo chỉ dẫn, phương vị đại khái lại hướng về hai điểm sáng xa xa.
Tại nơi địa phương có hoàn cảnh quỷ dị như thế này, nếu như không có vật tham chiếu thì người trên thuyền rất khó nhận thấy được thuyền có chuyển hướng.
Nam Trúc: "Lão Thập Ngũ, chúng ta đây là đang truy đuổi theo chiếc thuyền phía trước sao?"Dữu Khánh: "Không truy thì làm sao bây giờ? Nơi đây không phân rõ được phương hướng, chúng ta sớm đã bị vòng vèo choáng váng.
Không ai trong chúng ta biết được Ảo Vọng ở tại phương hướng nào, nếu cứ tiếp tục chạy loạn thì không biết phải đi tới khi nào, hai chiếc thuyền phía trước nếu không phải đi đến Ảo Vọng thì chính là trở về 'Tinh La đảo'."
Tinh La đảo chính là chỉ khu vực nơi bọn họ lên thuyền, là cách gọi chung cho toàn bộ hải đảo ở đó.
Nếu đã là như thế, hai người Nam, Mục lập tức tăng tốc độ chèo thuyền lên nhanh hơn.
Mặc dù không phải là tuy đuổi theo đường thẳng, nhưng dưới sự chỉ điểm của Dữu Khánh, chiếc thuyền của bọn họ dần dần càng lúc càng đến gần chiếc thuyền phía trước.
Bọn họ thì đã có được lòng tin thoát khốn, Giao nhân chèo thuyền vận một mực lặng lẽ ở dưới đáy biển bám theo thì càng lúc càng thêm kinh nghi, đã đi theo lâu như vậy, nó tự nhiên phát hiện được rồi, người trên thuyền vậy mà có thể đi đúng tuyến đường giữa trong Minh Hải!Làm sao có thể như vậy được chứ? Nếu như những tu sĩ lui tới nơi đây đều có thể tự tìm được tuyến đường di chuyển an toàn, vậy thì tại Minh Hải này còn cần gì đến đám người đưa đò chúng nó nữa chứ? Nó không tin, một mực bám theo, đi theo đi theo, cuối cùng không muốn tin cũng phải tin, người trên thuyền quả thực có thể chuẩn xác tránh thoát vô số những cạm bẫy trong Minh Hải, điều đó không có khả năng là nhờ vận khí.
Điều này làm cho nó cảm thấy hoảng sợ, vốn định mượn dùng Thận Kiến để xử lý những kẻ này nhưng ý đồ đó thất bại, bây giờ ý đồ định đem những kẻ này vây khốn chết ở trong Minh Hải cũng đã thất bại, một khi để cho những người này đi đến Ảo Vọng, không quản là tố cáo với Ảo Vọng hay là Minh tự, hậu quả chờ đợi nó đều không phải là nó có thể gánh chịu được.
Trong lúc cùng đồ mạt lộ, nó lập tức sinh ra ý nghĩ bí quá hóa liều, ẩn núp tại phía dưới thuyền tiếp tục theo dõi một khoảng cách, sau đó nó cuối cùng lặng lẽ tiến sát tới gần đáy thuyền, đột ngột tung ra một trảo đánh vào đáy thuyền, rồi lập tức xoay thân trốn vào đáy biển.
Bùng! Đáy thuyền vỡ ra một cái lỗ thủng không nhỏ, nước biển tuôn trào vào.
Đã sớm có đề phòng sư huynh đệ ba người phối hợp ăn ý, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết trước tiên không quản những thứ khác, trước tiên cầm Huỳnh thạch phân biệt bắn vào hai bên trong nước, Dữu Khánh rút kiếm ra cũng đã chui vào trong nước.
Tại dưới ánh sáng của Huỳnh thạch bắn vào trong nước, Dữu Khánh liếc thấy được cái bóng mơ hồ lướt đi dưới nước, kiếm trong tay tức thì như một chiếc gai nước ném mạnh ra, lực lượng do cánh tay vung ra quấy ra dòng nước khiến cho mặt nước cuồn cuộn lên, con thuyền nhấp nhô bồng bềnh, Dữu Khánh cũng như cá bơi nhanh chóng đuổi theo...
Khoang thuyền rất nhanh bị nước tràn vào, thuyền rất nhanh chìm xuống, vị trí bị phá vỡ vừa đúng tại nơi Tiểu Hắc ngồi.
Đừng thấy Tiểu Hắc còn nhỏ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, cất tiếng gọi, "Đại bổng!"Người đã nhảy lên cao, đại bổng vù một cái giương cánh bay đi, lăng không đỡ lấy nhóc, nhóc con cũng chụp được chân của đại bổng, lơ lửng tại không trung nhìn phía dưới, gọi: "Thất thúc, Cửu thúc."
Hai người chia ra đứng trên đầu thuyền và đuôi thuyền, nâng kiếm nhìn xung quanh.
Dù sao cũng là thuyền gỗ, chìm thì tuy rằng đã chìm, nhưng không có hoàn toàn chìm nghỉm, sức nổi vẫn có, chỉ là Nam Trúc tương đối nặng, khiến cho phía đầu thuyền Mục Ngạo Thiết đứng bị vểnh lên tương đối cao.
Nam Trúc hướng lên trên không trung đáp một câu, "Cứ ở tại trên đó đi, đừng có bay loạn."
Tiểu Hắc a một tiếng, lại hô lớn: "Tặc nhân đi ra đi!"Rất có khí khái quyết một trận tử chiến.
Nam Trúc lại mở tiếng, "Ngậm miệng, đừng ồn ào!"Vừa mới nói xong, tại vị trí mặt nước cách không xa vang lên tiếng nước tung tóe rầm rầm, toát ra một người, chính là Dữu Khánh, nhảy ra mặt nước đạp sóng đi đến, trong tay tóm lấy một vật nửa dài cỡ nửa người, thân người đuôi cá, chính là Giao nhân chèo thuyền kia, đã bị Dữu Khánh mạnh mẽ bóp cái cổ kéo tới đây.
Trở lại bên này, Dữu Khánh nhìn nhìn lỗ thủng đáy thuyền, dứt khoát một kiếm đâm vào trong nước, đem lỗ đáy thuyền khuấy thủng lớn hơn một chút, sau đó thối lui quát lớn: "Lật thuyền lại."