Lời nói lộ manh mối, sư huynh đệ ba người lập tức hiểu được sự thật vì sao vị hồ ly tinh này nhiệt tình như vậy, thì ra là muốn bọn hắn thuê phòng nhà nàng.
Tuy nhiên, sau khi so sánh xem xét xong, họ còn quá nhiều lựa chọn sao? Một đám người lộn xộn ở chung một phòng so với bốn người mình ở chung một phòng, giá cả cũng không khác nhau lắm, vừa so sánh với nhau liền có thể đưa ra lựa chọn.
Vì vậy, ba lớn một nhỏ lại tiếp tục đi theo Hồ Vưu Lệ.
Sau khi nhìn thấy căn nhà của Hồ Vưu Lệ, ba lớn một nhỏ chỉ có thể là đứng ở trên đường ngước nhìn lên.
Không còn cách nào, nhà của Hồ Vưu Lệ nằm ở bên trên một con đường phố, giống như những căn nhà lúc trước bọn hắn đã nhìn thấy trên đường phố, đường phố xuyên qua phía dưới những căn nhà này, là một căn nhà nằm trên không trung nhét vào giữa hai tòa nhà khác."
Đi."
Tại lúc sư huynh đệ ba người còn đang suy nghĩ không biết bình thường Hồ ly tinh này làm thế nào để ra vào căn nhà thì Hồ Vưu Lệ đã cất tiếng kêu gọi, dẫn bọn hắn đi tới bên cạnh một căn nhà bên đường, bám sát bức tường có một cây cột trụ, khi đến gần mới phát hiện thấy trên cột trụ có khe lõm.
Cõng một cái bao lớn, Hồ Vưu Lệ trước tiên hai tay ôm lấy cây cột trụ đạp vào khe lõm bắt đầu leo lên, leo đến đỉnh, mở ra một tấm bản phía dưới căn nhà, sau đó chui đi vào, rồi quay đầu lại lộ ra khuôn mặt bên trên lỗ thủng ngoắc tay với ba người, ra hiệu cho bọn hắn lên trên.
Đứng ở bên đường, sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, hình như có phần không biết có nên ở lại trong loại nhà nhà hay không, nếu ở lại thời gian lâu dài, sau này cứ phải dùng phương thức này ra vào tại trên đường phố hay sao? Sẽ không bị người khác nghĩ lầm là trộm cắp đi? Thấy ba người chậm chạp không có phản ứng, Hồ Vưu Lệ cũng không thúc giục, nửa tựa tại đó lẳng lặng chờ."
Được rồi, người nghèo chí đoản, cũng không nên quá để ý đi, trước tiên nhìn xem có thích hợp hay không rồi tính tiếp."
Nam Trúc lẩm bẩm nho nhỏ một câu, đưa tay túm lấy Tiểu Hắc, tung người bay lên, trực tiếp nhảy lên vị trí cao bốn trượng phía dưới căn nhà, một tay móc vào khung cửa, giao Tiểu Hắc cho Hồ Vưu Lệ ở bên trong, sau đó mình cũng chui đi vào.
Không còn cách nào, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng lần lượt phi thân bay lên, chui vào trong căn nhà của Hồ Vưu Lệ.
Dỡ xuống cái túi trên người, Hồ Vưu Lệ đậy lại nắp lỗ trên sàn nhà, sau đó liền bắt đầu giới thiệu căn nhà của mình.
Hồ Vưu Lệ đã nhận ra được mấy vị này có điểm chướng mắt căn nhà của mình, cho nên vừa mở miệng ra liền nhấn mạnh, đừng thấy nhà mình ở trên không trung nằm kẹp giữa kẽ hở hai nhà khác, nhưng nếu bán ra thì ít nhất cũng giá trị nghìn vạn lượng, ở tại kinh thành Ân quốc hay Cẩm quốc đều có thể mua được một khu nhà cao cấp.
Giọng điệu trong lời nói lộ ra vẻ khá kiêu ngạo, ý chính là nhà cửa nơi này cho dù ở không tiện như thế nào đi nữa thì cũng rất đáng tiền, nhà cửa tại những nơi khác cho dù tốt cũng là khu vực nông thôn, căn nhà này của ta tùy thời có thể đổi lấy những khu nhà cấp cao kia của các ngươi, chỗ của các ngươi kia đặt tại nơi này của chúng ta thì chẳng đáng là gì, sau đó ca ngợi sự thịnh vượng, phồn hoa tại nơi đây, bao nhiêu người mong mỏi tới đây sinh sống, vân vân.
Sư huynh đệ ba người không biết cô ta đang ở tại Ảo Vọng vì sao phải so với những nơi khác là gì, thấy cô ta vì giữ gìn tôn nghiêm mà khoe khoang nên cũng không tiện nói lời gì, lúng túng mà hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng nhấc tay ôm mặt.
Căn nhà tổng cộng có ba gian phòng, ghép lại với nhau thành hình chữ "Phẩm", thực ra cũng là bị cấu trúc của hai tòa nhà hai bên giới hạn kích thước.
Phụ mẫu Hồ Vưu Lệ sở dĩ có thể làm ra được một căn nhà như vậy, còn là bởi trước đây đã liều mạng làm việc cho một người nào đó có điểm địa vị tại Thiên Lưu sơn mà đổi được, thế nhưng địa vị của vị đó cũng không cao bao nhiêu, tốt hơn thì cho không được, chỉ có thể lấy được quyền xây dựng căn nhà ở nằm giữa hai tòa nhà khác mà thôi.
Cũng thực sự là bởi vì đất đai tại Ảo Vọng quá mức hạn hẹp, đâu đâu cũng là tận dụng mọi thứ, ngay cả một con đường dài thẳng tắp một chút cũng không nỡ làm ra, cho nên muốn kiếm được một căn nhà đâu có dễ dàng.
Cho dù là như thế, chủ nhân của hai tòa nhà hai bên cũng rất không hài lòng, còn phản đối rất lâu, kết quả cuối cùng là hạn chế những căn nhà xen vào giữa căn nhà của bọn họ không được xây dựng cao hơn và rộng hơn nhà của bọn họ, còn phải gia cố những bức tường giáp ranh cho nhà bọn họ, nếu không sợ làm hỏng căn nhà của bọn họ.
Căn nhà tuy rằng không lớn, nhưng nhìn ra được là cũng phí tâm tư, hai tầng trên dưới trước sau có bốn cái ban công nhỏ, trên ban công có gieo trồng chút hoa hoa cỏ cỏ.
Trong ba gian phòng, muốn ở lại gian nào, Hồ Vưu Lệ để cho tự bọn hắn chọn lựa, sư huynh đệ ba người chọn căn phòng ở phái trên cùng, cảm thấy nó riêng tư hơn một chút.
Không thành vấn đề, tuy nhiên Hồ Vưu Lệ cảnh cáo trước, "Bốn người một gian phòng, một nghìn hai trăm lượng một ngày, trước tiên giao tiền thuê nhà mười ngày, không ở đủ số ngày thì có thể hoàn trả lại tiền, ngoài ra còn phải giao một vạn lượng tiền thế chấp.
Nếu đồng ý thì chúng ta lập tức ký thỏa thuận."
Sư huynh đệ hơi chút thương lượng với nhau, rồi đồng ý, vì vậy song phương rất nhanh định ra thỏa thuận, sau đó Dữu Khánh lấy ra ngân phiếu hai vạn hai nghìn lượng đưa cho chủ nhà.
Đã nhận được tiền, xác nhận ngân phiếu không có vấn đề, Hồ Vưu Lệ lập tức bắt đầu bắt tay vào làm việc, cần dọn dẹp sạch sẽ những tạp vật trong gian phòng này, chuyển toàn bộ xuống bên dưới.
Ba đại nam nhân xấu hổ nhìn một nữ nhân làm việc, vì vậy góp tay hỗ trợ một chút.
Khi nghiêm chỉnh bắt tay vào dọn dẹp, sư huynh đệ ba người mới phát hiện gian phòng trên lầu này hẳn là thư phòng của nữ nhân này, có không ít bản giấy viết viết vẽ vẽ."
Khụ khụ, lão Thập Ngũ."
Nam Trúc làm ra âm thanh ám chỉ gì đó bỗng nhiên vang lên, Dữu Khánh quay đầu nhìn tới, thấy Nam Trúc đối với một bức chữ treo trên tường liên tục bĩu bĩu môi, rõ ràng đang ra hiệu cho hắn đi tới nhìn xem.
Không biết có vấn đề gì, Dữu Khánh lập tức di chuyển tới, hỏi: "Thế nào?""Tự ngươi xem đi."
Nam Trúc hất cằm ra hiệu.
Ánh mắt Dữu Khánh đảo qua trên tường, có điểm không nói nên lời, phát hiện đúng là thủ "Triêu Thiên Khuyết" mà mình đã viết ra khi tham gia thi Hội tại kinh thành, nhìn chữ viết dường như còn có phần mô phỏng theo chữ viết của hắn, vấn đề là vậy mà còn được đóng khung treo tại nơi đây.
Mục Ngạo Thiết nhìn thấy động tĩnh cũng áp sát tới đây để xem là chuyện gì.
Bưng đồ vật đi xuống xong, Hồ Vưu Lệ lên lầu, nhìn thấy ba người đang chụm vào trước bức chữ kia thưởng thức, có chút bất ngờ, hỏi:"Các ngươi cũng thích đồ của A Sĩ Hành sao?"Lời này thực sự là hỏi đúng người rồi, sư huynh đệ ba người đồng thời quay đầu lại nhìn nàng, đều có chút sững sờ, đã bị câu hỏi của cô ta làm cho ngây người, trong lúc nhất thời đều không biết nên nói như thế nào.
Mục Ngạo Thiết xoay người bỏ đi, thể hiện chuyện này không liên quan gì đến ta.
Hồ Vưu Lệ cũng đi tới trước bức chữ kia, nhìn vào nó, nói ra:"Bút tích của A Sĩ Hành thực sự quá ít, khách sạn lớn nhất tốt nhất tại Ảo Vọng là 'Lang hoàn cư' trái lại có cất giấu có một bức bút tích thực của A Sĩ Hành, còn có cả bản sao chép toàn bộ các bài thi viết của A Sĩ Hành tại kinh thành, treo trong một ít phòng thượng đẳng nhất xem như là trang trí, ta cũng là nghĩ biện pháp trà trộn vào trong khách sạn làm tạp vụ một đoạn thời gian mới có may mắn nhìn thấy tận mắt."
Nói đến những điều này, trạng thái của cô ta vậy mà lại có chút phấn khích.
Ở một bên, Mục Ngạo Thiết lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn bên này.
Chỉ thấy khóe miệng Dữu Khánh hơi co quắp.
Trên mặt Nam Trúc thì hiện lên vẻ kỳ quái, hỏi ngược lại một câu, "Vì để nhìn thấy mặc bảo của A Sĩ Hành, ngươi vậy mà còn chạy đến khách sạn làm tạp vụ sao?"Hồ Vưu Lệ: "Nếu không thì làm thế nào vào xem được? Bỏ tiền vào đó ở để nhìn xem sao? Ngươi có biết một ngày ở lại 'Lang hoàn cư' cần phải bao nhiêu tiền không?"Dữu Khánh chậm rì nói một câu, "Thực ra A Sĩ Hành cũng chỉ như vậy, không cần phải nghĩ về hắn được quá tốt."
Vừa nghe lời này, Hồ Vưu Lệ rõ ràng có chút không vui, hỏi ngược lại hắn:"Ngươi cho rằng thiên hạ đệ nhất tài tử là trò đùa sao? Từ cổ chí kim, có mấy người có thể được người trong thiên hạ công nhận là thiên hạ đệ nhất tài tử? Vứt quan mà đi khinh Vương hầu, bỏ văn theo võ thật trượng phu! Văn có thể thiên hạ đệ nhất, võ có thể cùng Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ và Đại Nghiệp ty cùng vào Tiểu Vân gian, còn có thể toàn thân thối lui, trong thiên hạ có mấy người có thể làm được? Biển cả lan tràn mới lộ bản sắc anh hùng, há không nghe thấy Thám Hoa lang cứu vạn dân trong nước lửa sao?"Nghe nói lời này, sư huynh đệ ba người đều ngây ngốc sững sờ nhìn nàng.
Nhất là Dữu Khánh, há to miệng, hắn không nghĩ tới tại trong ngóc ngách xa xôi nào đó vẫn còn có người coi trọng, nâng cao mình như vậy.
Nam Trúc nhấc một tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt mập mạp của mình, trong lòng nói thầm, rõ ràng là cả ba người đồng thời bị Thiên Lưu sơn, Ty Nam phủ và Đại Nghiệp ty bắt, là bị áp giải tiến vào Tiểu Vân gian, làm sao vào trong miệng người khác liền trở thành lão Thập Ngũ một mình một người toàn thân thối lui rồi, Hồ ly tinh này nói chuyện không khỏi có điểm quá bất công đi? Đương nhiên, gã cũng đã nhận ra được Hồ Vưu Lệ đại khái là thật sự không vui, bởi vì Dữu Khánh làm hạ thấp đi nhân vật cô ta thích.
Lúc này gã ho khan một tiếng nói: "Hồ cô nương, hắn không phải có ý như vậy, kỳ thực, hắn cũng rất thích A Sĩ Hành, bình thường hắn còn mô phỏng luyện chữ theo A Sĩ Hành nữa chứ."
"Phải không?" Hồ Vưu Lệ có chút hoài nghi, nhìn chằm chằm Dữu Khánh hỏi: "Ngươi có thể có được mặc bảo của A Sĩ Hành?"Nam Trúc trong lòng nói thầm, không phải đã ký tên trên bản thỏa thuận vừa rồi sao, gã có chút hoài nghi không biết cô nàng yêu tinh này có phải thực sự đã xem qua bút tích thực hay không.
Dữu Khánh cũng chỉ có thể là hùa theo lời Nam Trúc nói, "Không có không có, chỉ là bảng chữ mẫu, bảng chữ mẫu."
Đôi mắt sáng của Hồ Vưu Lệ sáng ngời, "Có mang theo bảng chữ mẫu hay không?""Ách..."
Dữu Khánh ngẩn ra, tiếp tục ứng phó cho xong, nói: "Đi ra làm việc, không mang trên người."
Hồ Vưu Lệ đành phải tiếc hận bỏ qua, cũng không có hoài nghi là đang nói dối, bởi vì không cần thiết nói xạo trong chuyện này, liền tiếp tục đi di chuyển đồ đạc, dọn dẹp gian phòng.
Đợi cho cô ta đi xuống lầu, Nam Trúc lại tiến sát tới bên cạnh Dữu Khánh, chế nhạo: "Làm rõ lai lịch có phải là có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà hay không chứ?"Dữu Khánh khinh thường: "Ngươi cảm thấy ta có thể vì chút tiền mà làm ra loại chuyện này sao?"Nếu để cho người ta biết được hắn nghèo đến mức ngay cả tiền ở khách sạn cũng không trả nổi, hắn phải để mặt mũi ở đâu khi tin này truyền ra ngoài chứ? Nam Trúc xùy một tiếng, cũng không nói thêm điều gì, sợ khiến cho Hồ Vưu Lệ nghe được.
Ngoài ra, cũng cảm thấy quả thực không thích hợp huyên náo khiến cho mọi người đều biết, đi đến đâu cũng bị người nhìn chằm chằm thì không dễ làm việc rồi.
Dữu Khánh lại lật lật xem những bức tranh chữ khác trong phòng, kết quả phát hiện tại đây quả thực có không ít bản sao chép lại thi từ văn chương của hắn.
Sau khi gian phòng được dọn dẹp xong, cũng không có nhiều giường, chỉ có thể là nằm ra đất nghỉ ngơi.
Đối với việc này, sư huynh đệ ba người cũng không có ý kiến gì.
Khi tất cả đã thỏa đáng, trước khi đi xuống lầu, Hồ Vưu Lệ lại nhắc nhở: "Nếu như muốn ăn thứ gì thì có thể báo sớm cho ta biết, ta có thể làm cho các ngươi, ra bên ngoài ăn rất đắt, ta có thể mua nguyên liệu nấu ăn với giá rẻ, tự mình làm ra khẳng định có thể rẻ hơn rất nhiều."
Tiểu Hắc lập tức reo lên: "Ta muốn ăn bánh mì thịt."
Sư huynh đệ ba người muốn che miệng của nó lại, thế nhưng hiện tại đang ở ngay trước mặt ngoại nhân.
Hồ Vưu Lệ thản nhiên cười, chỉ Tiểu Hắc, "Được! Muốn ăn thứ gì cứ nói với ta, món gì tỷ tỷ ta cũng biết làm."
Tiểu Hắc lập tức hai mắt tỏa sáng chạy đến.
Hồ Vưu Lệ vừa mới xoay người đi đã quay đầu lại, mở lời trêu đùa với sư huynh đệ ba người: "Rảnh rỗi, các ngươi có thể đi ra dạo bên ngoài, nhìn xem còn có nơi ở nào chi phí tốt hơn chỗ của ta đây hay không, nếu như có, các ngươi tùy thời có thể trả phòng."
Dứt lời thuận tay khoác vai Tiểu Hắc rời đi.
Trọng điểm là, sư huynh đệ ba người mắt mở trừng trừng nhìn Tiểu Hắc cũng thuận tay ôm lấy eo thon nhỏ của cô ta, một lớn một nhỏ cùng nhau đi xuống lầu, khiến cho ba người bọn họ im lặng không lời.