Mình chủ động hạ giá sao? Nói không nên lời a, dù sao giá là do mình báo, người ta cũng đã đồng ý rồi, giờ mình chủ động hạ giá là chuyện gì xảy ra chứ? Hồ Vưu Lệ đành phải ậm ậm ừ ừ a một tiếng, trong ánh mắt lóe sáng hơi giấu giếm cảm giác như mình đã làm chuyện gì đó sai trái.
Ngay sau đó Dữu Khánh lại bổ sung một câu, "Khi ngươi điêu khắc bản in thì ngươi bổ sung thêm vào đó địa chỉ để tìm kiếm đi."
Hồ Vưu Lệ gật gật đầu, sau đó có chút do dự nói, "Dùng địa chỉ nhà này có phải rất không thích hợp hay không, dễ dàng bị một ít người chẳng ra gì nhớ kỹ.
Các ngươi có khả năng không biết, tại Ảo Vọng có một số kẻ rất đáng ghét, nếu thấy là tiểu môn tiểu hộ, sẽ cảm thấy dễ bắt nạt.
Dùng địa chỉ của cửa hiệu Diêu Ký phía trước thì thế nào? Ta sẽ nói trước với Diêu thẩm, nếu thật sự là có manh mối về muội muội ngươi đem tới, bảo người làm trong cửa tiệm của Diêu thẩm làm chân chạy tới đây thông báo một tiếng."
Dữu Khánh hơi suy tư, sau đó đằng hắng đáp: "Được."
Hồ Vưu Lệ lập tức cười hì hì nói: "Ta trước làm đồ ăn cho Tiểu Hắc đã, rất nhanh là xong, trước hừng đông đảm bảo sẽ in ấn xong cho các ngươi."
Đã được chấp thuận, cô ta lập tức đẩy Tiểu Hắc cùng đi ra ban công để chuẩn bị.
Cũng là bắt đầu từ giờ phút này, tâm tình của cô ta cũng thả lỏng hơn không ít, dù sao lúc trước không biết rõ những người này đến tột cùng là loại người gì, bây giờ mới phát hiện thấy, thì ra là tới Ảo Vọng tìm muội muội, xem ra cũng không phải là người xấu gì.
Dữu Khánh cũng lập tức quay đầu bước lên cầu thang, đi lên lầu.
Còn lại hai người Nam, Mục quay mặt nhìn nhau, nhìn xem một chút người ngoài ban công, lại nhìn xem một chút người đi lên lầu, sau đó hai người cũng nhanh chóng đi lên lầu.
Tìm đến Dữu Khánh, Nam Trúc lập tức hạ thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Gần hai lượng bạc một tờ giấy a, tại sao ngươi lại đồng ý, ngay cả giá cả cũng không trả, giả bộ gì nghèo còn phóng khoáng, ngươi đang làm gì vậy?"Dữu Khánh chậm rãi ngồi ở trên sàn nhà, nghiêng người chống đầu nằm xuống, "Ta tự có kế hoạch."
Ánh mắt Nam Trúc hơi lóe lên, cũng xếp bằng ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Ngươi dự định chờ nàng ta in ấn xong hết cả rồi mới ép giá sao?"Dữu Khánh nhắm mắt không nói.
Nam Trúc cho rằng hắn đã ngầm thừa nhận rồi, quay đầu lại thì thầm với Mục Ngạo Thiết, "Chờ cho in ấn xong rồi, không hạ giá thì không cần, tên này quá tệ hại, thật không phải thứ gì tốt."
Dữu Khánh vẫn là nhắm mắt không có hé răng.
Khoảng sau nửa canh giờ, Hồ Vưu Lệ dẫn Tiểu Hắc đã ăn no đi lên lầu, đồng thời quay sang xác nhận với Dữu Khánh kích thước của tờ thông báo.
Sau khi đã xác định, cô ta lập tức bộp bộp chạy ngay xuống lầu, bắt đầu bận rộn làm việc.
Không bao lâu sau, Dữu Khánh cũng đi xuống, an vị tại trên chiếc ghế trong một góc phòng nhìn cô ta bận rộn làm việc dưới ánh đèn.
Buộc tạp dề, Hồ Vưu Lệ không chỉ thắp đuốc sáng lên, còn lấy ra mấy viên Huỳnh thạch để chiếu sáng, sắp đặt vây quanh bàn làm việc của mình, hết sức chăm chú điêu khắc trên tấm vật liệu.
Sau đó Nam Trúc cũng xuất hiện, không xuống dưới, chỉ ngồi ở tại bậc cầu thang, bởi vì gã bỗng nhiên cảm giác lão Thập Ngũ giống như có điểm nào đó có phần không thích hợp, nhưng nói không được rõ ràng, vì vậy đi ra nhìn chằm chằm.
Bản khắc hoàn thành, Hồ Vưu Lệ lại thử hiệu quả in ấn, điều chỉnh đến khi không còn vấn đề gì, sau đó mới chính thức vung tay in ấn hàng loạt.
Một tờ lại một tờ, in xong một trang tiếp một trang...
Không biết từ lúc nào đã tiến vào trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, Dữu Khánh và Nam Trúc bỗng nhiên bị một tràng âm thanh lạch cạch lạch cạch làm cho giật mình tỉnh lại, giương mắt nhìn, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu sáng lên rồi, và Hồ Vưu Lệ, sau khi đã bận rộn in ấn cả một đêm bây giờ đang xử lý với dao xén giấy.
Hai người đều đứng dậy đi đến nhìn xem, mới biết cô ta đang cắt xén từng xấp từng xấp thông báo.
Bởi vì không có nhiều chữ, tờ thông cáo không cần phải quá lớn, cho nên sau khi được cố chủ đồng ý, Hồ Vưu Lệ tại trên một trang giấy điêu khắc in ấn một lần mười bản thông báo, đương nhiên cũng là vì để thuận lợi bớt việc, bây giờ đã in xong rồi, tự nhiên là phải cắt xén ra.
Vì để cắt xén dễ coi một chút, cô ta cũng không có cắt xén một lần quá nhiều tờ, gần như chính là khoảng một trăm tờ một lần, một lần liền có thể xén ra hơn ngàn tấm thông báo.
Sau khi đã cắt xen xong tất cả ba chồng giấy lớn, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm ba nghìn tờ thông báo chất đống vào với nhau, cười cười báo cáo kết quả công tác với Dữu Khánh ở một bên: "Xong rồi, đã chuẩn bị xong hết rồi, để tránh có mất mát, ta in thêm cho các ngươi một trăm tấm, các ngươi kiểm kê một cái, xem có đủ hay không."
Nam Trúc ở một bên lật xem chất lượng in ấn của những tờ thông báo này.
Dữu Khánh thì nhìn chằm chằm khuôn mặt Hồ Vưu Lệ không cẩn thận dính phải chút mực, bình tĩnh nói: "Không cần."
Thể hiện không cần kiểm kê, hắn cũng từ trong tay áo lấy ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho cô ta, "Năm nghìn lượng, ngươi kiểm lại xem."
Cái gì? Nam Trúc nhanh chóng giương mắt nhìn tới, có chút sững sờ, thật đúng là đưa năm nghìn lượng sao? Hồ Vưu Lệ nhận lấy tiền, lập tức kiểm kê, sau đó lại cầm ngân phiếu kiểm tra cẩn thận, sau khi đã xác nhận không có vấn đề, liền vui vẻ ra mặt, "Tiền cơm Tiểu Hắc ăn tối hôm qua, xem như ta mời khách."
Dữu Khánh cảm tạ, quay đầu lại nói với Nam Trúc: "Ngươi kêu gọi lão Cửu, cùng nhau ra đường phố dán."
Không phải hắn muốn lười biếng, mà hắn là người đã từng dạo phố dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú tại kinh thành Cẩm quốc, chuyện dễ thấy có thể tránh được thì hắn vẫn là tận lực tránh đi.
Nào ngờ Hồ Vưu Lệ lập tức nói: "Cứ trực tiếp dán như vậy là không được."
Nam Trúc: "Tại sao lại không được? Ta thấy trên đường phố không phải cũng có người dán sao?"Hồ Vưu Lệ: "Trước tiên phải đến Trấn Hải ty tìm người liên quan đóng dấu vào, đã có đóng dấu mới có thể dán trên đường phố Ảo Vọng nếu không bị phát hiện được là sẽ bị phạt rất nhiều tiền.
Không nên vì tiết kiệm chút tiền nhỏ mà đền khoản tiền lớn, không chừng còn sẽ gặp phải đại phiền toái."
Dữu Khánh: "Đóng dấu cần bao nhiêu tiền?"Hồ Vưu Lệ liếc nhìn đống thông báo kia một cái, "Đóng dấu một tờ một lượng bạc, ngươi ở đây có ba nghìn tờ, vậy khẳng định phải cần ba nghìn lượng."
"Đóng một con dấu liến mất một lượng sao?" Nam Trúc trừng lớn mắt, tiếp đó oán giận nói: "Đây nào hải là đóng dấu, ta thấy đây là in tiền đi, có khác gì với đoạt tiền đâu chứ?"Hồ Vưu Lệ chu miệng lên, "Vậy thì không còn cách nào, tại nơi đây là phải như vậy."
Quả thực cũng không còn cách nào, nếu đã đến Ảo Vọng thì phải tuân thủ quy định của Ảo Vọng người ta.
Cuối cùng lại là Dữu Khánh móc tiền ra đưa cho Nam, Mục, bảo hai người đi làm việc này.
Một mực không có nghỉ ngơi, Hồ Vưu Lệ lại chủ động thể hiện nguyện ý đi hỗ trợ, tự mình dẫn đường cho hai người Nam, Mục, dẫn hai người đi Trấn Hải ty, dù sao cô ta cũng đã quen thuộc...
Ảo Vọng Trấn Hải ty, thay Thiên Lưu sơn chấp chưởng Ảo Vọng, quản lý tất cả sự vụ tại Ảo Vọng, vị trí nằm tại nơi có địa thế cao nhất Ảo Vọng, giống như một tòa tòa thành đứng sừng sững.
Hồ Vưu Lệ quen việc dễ làm, trực tiếp dẫn Nam, Mục tìm đến nơi nha môn đóng dấu.
Đóng dấu rất đơn giản, chính là nhìn xem nội dung ngươi dán ra có tạo thành ảnh hưởng gì hay không, cũng không thể để cho người ta ra ngoài đi dán những lời nhục mạ Thiên Lưu đi, việc còn lại chính là nộp tiền, sau đó bộp bộp không ngừng đóng dấu cho ngươi.
Bên trên mỗi một tờ đều được đóng dấu, đóng dấu hết ba nghìn tờ quả thực cũng tốn không ít thời gian, mất hết nửa buổi sáng mới làm xong, rời đi.
Bên trong một cửa sổ, đứng ở trước cửa sổ, Trấn Hải sứ Chu Hiên nhìn theo ba người rời đi.
Từ ngoài cửa, Tề Đa Lai bước nhanh vào, ở tại bên cạnh bẩm báo: "A Sĩ Hành quả thực không có tới, tên mập mạp và kẻ to con kia chính là đồng bạn của hắn, Hồ nữ đó chính là chủ cho bọn hắn thuê nhà hiện tại."
Chu Hiên: "Đóng dấu muốn dán gì vậy?"Tề Đa Lai sớm đã có dự liệu trước, lấy ra một tờ thông báo giao tới, "Đã bảo người phía dưới dùng lí do giữ lại bản lưu để giữ lại một tờ."
Chu Hiên cầm vào trong tay nhìn xem, nhíu mi thì thầm, "Tìm muội muội? Hắn có muội muội gọi là 'Lệ Nương' lưu lạc tại Ảo Vọng sao?"Tề Đa Lai: "Không rõ ràng lắm, có liên quan đến thân thế của hắn chúng ta cũng chỉ biết đại khái, cũng không để tâm tìm hiểu rõ ràng hơn."
Chu Hiên: "Phía bên Thiên Lưu sơn hẳn là biết rõ nhiều hơn, ngươi đi chọn đọc tài liệu liên quan đến thân thế bối cảnh của hắn.
Nếu như người thật sự tại Ảo Vọng chúng ta, không quản có hữu dụng hay không, chúng ta đều phải nghĩ cách tìm được nàng ta trước, có thể phát huy tác dụng gì hay không thì tính sau, có thể tìm được hay không lại là một chuyện khác, một khi mặt trên có cần tới, chúng ta phải tùy thời có thể đưa ra lời báo cáo."
Tề Đa Lai: "Vâng, ta lập tức đi xử lý."
Chu Hiên lại hỏi: "Còn chưa có tra ra được hai lần lúc trước hắn biến mất là đi đâu sao?"Tề Đa Lai: "Chưa có, hai lần đều đi hai con đường khác nhau, không dễ chuẩn bị sẵn.
Tuy nhiên cả hai lần đều là đi đường biển, đều là thủy độn rời đi, cho nên ta đã sớm triệu tập động vật sống dưới nước chờ lệnh, một khi hắn lần nữa thủy độn, nhất định có thể điều tra ra nơi hắn đi và mục đích chuyến đi."
Chu Hiên gật gật đầu, xoay người rời đi.
Đây vốn không phải là gian phòng làm việc của y, thuần túy chỉ là vì để nhìn xem những gia hỏa từng xâm nhập vào Tiểu Vân gian kia trông như thế nào.
Đó chính là bây giờ, còn nếu như là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thời điểm vẫn ẩn cư trong núi lúc trước, chỉ sợ với vị này ngay cả hứng thú liếc con mắt nhìn cũng không có, càng không cần phải nói cố ý chạy tới đây âm thầm quan sát...
Khi đi dán thông báo trên đường phố, hai người Nam, Mục đột nhiên cảm thấy tiêu tốn năm nghìn lượng in ấn đó quả thực tiêu rất đáng giá.
Hồ Vưu Lệ không chỉ dẫn bọn họ đi Trấn Hải ty đóng dấu, sau khi đi ra lại chủ động lấy một ít thông báo, cũng không có nhiều lời gì, chỉ yên lặng giúp đỡ cùng nhau đi dán lên.
Lại nghĩ đến việc Hồ nữ này miễn tiền cơm tối qua cho Tiểu Hắc, cuối cùng Nam Trúc cũng trút xuống được sự canh cánh trong lòng về việc tiêu tốn năm nghìn lượng kia, đương nhiên vẫn còn có sự nghi vấn về việc lão Thập Ngũ đột nhiên phóng khoáng.
Cho dù có Hồ Vưu Lệ hỗ trợ, đi dán hết ba nghìn tờ thông báo khắp toàn bộ Ảo Vọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà luyến tiếc bỏ tiền ra mướn người, cho nên chỉ có thể là khổ cực bản thân.
Khi ba người trở về nơi ở thì lại đã đến đêm hôm khuya khoắt, Hồ Vưu Lệ đang mệt mỏi lại bị Tiểu Hắc quấn quít lấy đi nấu ăn.
Nam Trúc thì kéo Dữu Khánh đến trên lầu, rồi đẩy người ra ngoài ban công, thần thần bí bí hạ thấp giọng hỏi: "Lão Thập Ngũ, ngươi thành thật nói đi, có phải là đã có suy nghĩ gì đó đối với tiểu hồ yêu này rồi hay không?""Có bệnh sao?" Dữu Khánh vung tay đẩy gã ra, xoay người rời đi.
Nam Trúc dõi theo bóng lưng hắn rời đi, hừm hừm mấy tiếng, giống như là đã phát hiện được bí mật gì đó vậy...
Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Hắc còn chưa tỉnh dậy, ngoài cửa lại có một vị khách không mời mà đến, một nam nhân với nụ cười trên mặt.
Vị khách không mời mà đến, hạ xuống ban công gõ cửa.
Đi ra mở cửa, Hồ Vưu Lệ không nhận ra đối phương, nhìn thấy được tấm thiệp trên tay đối phương, đoán chừng là không phải tới tìm mình, bởi vì cảm thấy quá trang trọng, liền hỏi: "Tìm ai?"Người đến mỉm cười đáp: "Phụng lệnh công tử nhà ta, đến đây đưa thiệp mời cho ba vị tiên sinh Dữu Khánh, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết."
Đã biết là như thế, Hồ Vưu Lệ chỉ chỉ ban công trên lầu: "Ở lầu trên, lên trên gõ cửa đi."
"Quấy rầy."
Người đến hơi khom người, phi thân bay ra, quả thực bay đến mặt trên đi gõ cửa.
Hồ Vưu Lệ không trở về bên trong phòng, mà đứng tại chỗ dựng thẳng lỗ tai lên nghe trộm.
Cô ta rất hiếu kỳ, nhìn thấy dáng vẻ của ba vị kia cũng không giống như là người có thể có quen biết, giao tiếp gì tại Ảo Vọng, nếu không thì cũng sẽ không hạ mình ở tại nơi đây, nhưng vậy mà lại có người mở tiệc chiêu đãi? Bị kinh động, sư huynh đệ ba người đi ra cửa gặp mặt khách tới, được biết có người đưa thiệp mời tới cho mình, bọn hắn cũng rất kinh ngạc."
Công tử nhà ngươi là ai?" Nam Trúc hỏi.
Người đến đáp: "Trên thiệp mời có viết."