Hai người Nam, Mục có phần không hiểu ra sao, Nam Trúc hỏi ngược lại:"Rốt cuộc tên Vương Vấn Thiên kia là chuyện gì vậy?""Họ hàng xa của Địa mẫu, vì duy trì quan hệ với Địa mẫu nên Vương gia đang đề nghị kết thân với Địa mẫu, cầu cho Vương Vấn Thiên lấy Chung Nhược Thần..."
Dữu Khánh kể lại đại khái tình huống, nhắc tới một chút lời nhắc nhở của Liễu Phiêu Phiêu, việc Vương Vấn Thiên mời nhóm mình đi dự tiệc rất không thể là vì kết giao bằng hữu, là nam nhân thì đều không có khả năng kết giao bằng hữu kiểu quan hệ như thế này, rất có thể là có ý tranh giành tình nhân.
Quả thực là như vậy, hai người Nam, Mục đều có phần không nói nên lời, đều có cảm giác như họa từ trên trời giáng xuống.
Nam Trúc: "Nếu nói như vậy, đó chính là tiệc không phải tiệc gì tốt, như vậy việc này mới giải thích được.
Chỉ cần không phải là người phía sau Mặt nạ sắt làm.
Nhìn từ tình huống hiện nay, người khác bắt Tiểu Hắc thì có ích lợi gì? Tám chín phần mười là họ Vương, không thoát được rồi."
Mục Ngạo Thiết: "Họ Vương có quan hệ tại Ảo Vọng."
Đã biết ý của y, bắt người tại Ảo Vọng ngay tại ban ngày ban mặt, còn có thể đè lại Liễu Phiêu Phiêu không cho bọn họ nhúng tay.
Nam Trúc: "Việc này còn cần phải nói sao, môn phái Linh thực xếp nằm trong mười hạng đầu tại Cẩm quốc có bao nhiêu tiền, có chút quan hệ giao tiếp tại Ảo Vọng không phải là chuyện rất bình thường sao.
Then chốt là thằng cháu trai kia bắt Tiểu Hắc rồi làm bước gì tiếp theo?"Dữu Khánh hừ một tiếng, "Nếu như thực sự là hắn ta làm, đương nhiên là rượu mời không uống bắt uống rượu phạt rồi, lần tới mời chúng ta dự tiệc, chúng ta còn có thể không đi sao?"Sư huynh đệ ba người tức thì rơi vào trầm mặc.
Sự tình đã rõ ràng, tại Ảo Vọng bọn hắn căn bản chơi không thắng được Vương Vấn Thiên, dựa vào thế lực của người ta, cho dù không ở tại Ảo Vọng, bọn hắn cũng là chơi không thắng.
Bọn hắn ngay cả khách sạn cũng không có tiền để ở lại, kiếm được chút tiền cũng phải tiết kiệm để trả nợ cho người, đối đầu với thế lực có tiền tai như Già La Sơn vậy vốn là nằm ở phía rất yếu thế.
Nam Trúc: "Biện pháp duy nhất hiện tại chính là tìm hắn ta làm rõ Tiểu Hắc có thân phận U Giác Phụ."
Dữu Khánh nói:"Ngươi xác định hắn có thể thừa nhận mình ngay tại ban ngày ban mặt bắt cóc người của U Giác Phụ sao? Một khi hắn thề thốt phủ nhận thì hậu quả sẽ như thế nào? Hiện tại hắn bắt người, có khả năng chỉ là vì để khiến cho chúng ta dự tiệc, một khi tính chất sự việc biến thành bắt cóc người của U Giác Phụ, thì đến phiên hắn không giải thích được rồi, Già La Sơn hắn cho dù có tiền tài thế lực đến đâu cũng chống không nổi, khi đó hắn liền có khả năng làm tất cả để rũ sạch mối quan hệ, ngươi muốn hại chết Tiểu Hắc sao?"Lời này lập tức khiến cho hai người Nam, Mục đau đầu.
Sau khi hơi trầm mặc, Nam Trúc nhẹ nhàng cất lên lời than thở, "Nếu sớm biết vậy thì nên làm theo lời Hắc Tử đã nói trong thư cho rồi, ngay từ đầu liền công khai thân phận U Giác Phụ của Tiểu Hắc, như vậy sẽ không có xảy ra việc này."
Tuy là nói như vậy, trên thực tế ngay cả chính gã cũng biết đây hoàn toàn chỉ là lời càm ràm cho có sau khi việc đã xảy ra rồi mà thôi, ngay từ đầu đã phải giấu giấu giếm giếm, bọn hắn ở tại bất cứ nơi nào thì đều không có khả năng tự lộ ra thân phận.
Mục Ngạo Thiết chợt nhìn thấy Dữu Khánh sờ sờ chút râu mép, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lạ, đoán chừng hắn đã có ý nghĩ gì đó, cất lời hỏi: "Làm thế nào bây giờ?"Dữu Khánh đưa ra một cái đáp án không hiểu ra sao, "E rằng chúng ta phải gây chút chuyện, để cho Trấn Hải ty bắt chúng ta giam lại ba ngày mới được."
"Cái gì?" Nam Trúc thất thanh, còn có trò tìm kích kích cho mình như vậy hay sao? Mục Ngạo Thiết cũng sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm.
Dữu Khánh: "Tám chín phần mười là chuyện tốt do Vương Vấn Thiên làm ra.
Cho dù là ai bắt cóc Tiểu Hắc, mục đích cũng không phải là để đối phó Tiểu Hắc, sau đó cũng sẽ nhằm tới bọn ta, chỉ khi chúng ta đã bị bắt lại, khiến cho kế hoạch của đối phương tạm kéo dài, như vậy chúng ta mới có thể tranh thủ được một ít thời gian, mới có thể tranh thủ được một ít quyền chủ động."
Nam Trúc: "Có ý gì?""Không cần tiếp tục tìm kiếm, tìm kiếm cũng vô dụng, không có khả năng để cho các ngươi tìm được Tiểu Hắc dễ dàng như vậy.
Các ngươi trước tiên trở về đi, đem một ít chuyện thu xếp, giải thích cho Hồ Vưu Lệ..."
Dữu Khánh kéo hai vị sư huynh tới sát, thì thầm to nhỏ bên tai hai người một hồi.
Trên mặt hai người Nam, Mục hiện ra vẻ trầm tư, đại khái đã nắm được lão Thập Ngũ muốn làm gì.
Sau khi dặn dò xong, Nam Trúc lại hỏi Dữu Khánh, "Ngươi không cùng trở về với chúng ta sao?"Dữu Khánh hỏi ngược lại:"Thiệp mời của người ta có khả năng đang chờ ta, ta làm sao có thể trở về chứ? Ngươi cũng đã biết rõ tiệc không phải là tiệc gì tốt.
Nói chung, ta không nên trở về, quay trở về là rất dễ bị chụp lại.
Hiện tại ta cũng không thể quay về, còn phải làm một số chuẩn bị.
Sau khi các ngươi trở về thì lập tức mở cửa sổ ra, Liễu Phiêu Phiêu hẳn là đang nghiêm ngặt chú ý tới, ta còn cần phải tiếp tục gặp mặt nàng ta một lần.
Được rồi, không có thời gian dông dài nữa, nếu còn dông dài người ta sẽ trực tiếp chạy đến nơi đây tìm ta, đi mau."
Nghe hắn nói như thế, hai người Nam, Mục biết hắn không muốn bị động mặc cho người ta sắp xếp, muốn đấu cùng kẻ ngầm hạ độc thủ một hồi, bây giờ cần tranh thủ thời gian, kéo dài không được, hai người đành phải căn dặn hắn cẩn thận, sau đó lập tức rời đi.
Dữu Khánh cũng nhanh chóng chui vào con đường, ngõ hẻm để thoát thân, trên đường tìm cơ hội thuận tay xả liễu khối phá bố mang đi, vòng đến một nơi không người thì lại nhanh chóng vạch mở nắp giếng chui xuống, lại lần nữa luồn lách trong hệ thống đường mương thoát nước dưới lòng đất.
Giống như đi qua một mê cung dưới lòng đất, vòng vo một hồi, mới đi đến được địa điểm chạm mặt thứ hai trên bản đồ mà Liễu Phiêu Phiêu đưa cho.
Liễu Phiêu Phiêu vẫn chưa đến, cũng không biết lúc nào mới có thể đến.
Hắn ngồi xổm xuống lấy ra miếng vải rách thuận tay lấy được trên đường đi, sau đó bắt một con chuột, trực tiếp giết chết nó, lấy máu viết gì đó lên trân miếng vải rách, sau đó âm thầm tiếp tục chờ đợi.
Đợi không đến nửa canh giờ, Liễu Phiêu Phiêu cũng giấu mình trong chiếc áo choàng chạy tới nơi.
Thời điểm gặp mặt lúc trước, hai người đều không ngờ đến có thể nhanh chóng gặp mặt lại như thế này.
Liễu Phiêu Phiêu vừa gặp mặt liền hỏi: "Có người bắt đứa nhóc của các ngươi là xảy ra chuyện gì vậy?"Dữu Khánh nói: "Ta cũng không dám hoàn toàn khẳng định là ai làm, nhưng ta đoán chừng tám chín phần mười là tên chết tiệt Vương Vấn Thiên kia."
Liễu Phiêu Phiêu vừa nghe nói vậy lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng là nàng ta chỉ ra chuyện Vương Vấn Thiên đang tranh giành tình nhân, hơi gật đầu, "Nếu ngươi đã loại trừ được những người khác, vậy thì khẳng định là Vương Vấn Thiên.
Ta biết rõ chuyện cha hắn, Vương Tuyết Đường, và Trấn Hải sứ Chu Hiên có qua lại, có thể phù hợp.
Tuy nhiên, về việc này, ngươi tìm ta là vô dụng.
Đại Chưởng mục Tề Đa Lai của Trấn Hải ty, cũng là tâm phúc của Chu Hiên, đã đứng ra rồi, hắn có ý can thiệp, không để cho ta nhúng tay vào việc này, khiến cho ta mắt mở trừng trừng nhìn tiểu hài tử kia bị bắt đi mà không thể tham gia.
Tình trạng của Thiên Vũ hiện nay ngươi cũng đã biết, hắn không thể làm cứng, ta cũng khó mà làm được cái gì."
"Đã đoán được ngươi có chuyện khó xử, không nhờ ngươi triệu tập nhân thủ hỗ trợ tìm người."
Dữu Khánh vừa nói vừa lấy từ trong áo choàng ra miếng vải rách kia, đưa cho nàng ta, "Đây là một phong thư, vì tránh để cho có người phát hiện ta gửi thư ra ngoài, ta đã viết nội dung ra lên đây, còn có cả địa chỉ nhận thư, ngươi trở về viết lại giúp ta, rồi nhanh chóng gửi đi giùm."
Liễu Phiêu Phiêu rung mở mảnh vải ra nhìn xem, vừa nhìn thấy nội dung bên trên, nàng ta liền biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc hỏi: "Tiểu hài tử nhỏ như vậy mà cũng đã gia nhập U Giác Phụ?"Dữu Khánh gật đầu: "Còn có, một chút nữa, ngươi cần tìm lí do nào đó bắt ba người chúng ta tới Trấn Hải ty, giam chúng ta lại mấy ngày."
Liễu Phiêu Phiêu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Bắt các ngươi làm gì?""Cho dù có phải là Vương Vấn Thiên hay không, kẻ bắt tiểu hài tử đều là nhằm vào ba người chúng ta, trên tay người ta nắm bắt con tin, sau đó tìm đến ta, ta đi theo hay là không theo? Ta cần trốn đi một quãng thời gian."
Dữu Khánh chỉ chỉ tấm vải rách trong tay nàng ta, "Ba ngày, ít nhất phải giam chúng ta ba ngày!"Liễu Phiêu Phiêu ngây ngây nhìn hắn, xem như đã phục hắn rồi, vậy mà còn nghĩ ra cả một chiêu chui vào trong lao này nữa, biện pháp có phần hơi gượng gạo, nhưng quả thực có hiệu quả, tuy nhiên, nàng ta cũng có điểm khó làm, "Bắt ngươi thì dễ dàng, nhưng ngươi có nghĩ qua hay không, tình huống ba ngày sau chợt biến đổi, lập tức sẽ có người hoài nghi đến trên đầu ta, hoài nghi là ta đang kéo dài thời gian giúp các ngươi."
Dữu Khánh: "Vì vậy mới tìm ngươi để thương lượng, dùng phương thức nào để bị bắt vào là thích hợp nhất, cũng không đến mức ngay cả muốn ngồi tù cũng khó như vậy đi?""Đây là lần đầu tiên ta gặp được người vội vàng muốn mình vào ngồi tù."
Liễu Phiêu Phiêu có chút dở khóc dở cười, chậm rãi cất đi miếng vải rách trên tay, "Ngươi để cho ta suy nghĩ một chút."
Dữu Khánh không nói lời nào nữa, chờ, chờ nàng ta chậm rãi suy nghĩ.
Im lặng một hồi sau, Liễu Phiêu Phiêu trầm ngâm nói: "Muốn ngồi tù tự nhiên là dễ dàng, đi vào không khó, vấn đề là ngươi muốn ở lại đến ba ngày, làm sao có thể tùy ngươi muốn ở mấy ngày thì ở chừng đó.
Trấn Hải ty dù sao cũng là thuộc Chu Hiên quản lý, chỉ sợ các ngươi phạm phải chút chuyện bị bắt vào, Vương gia tùy tiện bắt chuyện một cái, các ngươi sẽ rất nhanh lại được thả ra, cuối cùng vẫn phải đối diện.
Nhưng nếu phạm phải chuyện lớn, e rằng sẽ càng phù hợp với ý của người ta, lúc đó sẽ dứt khoát giam ngươi lại trong đó để giày vò."
Dữu Khánh: "Không phải là có không ít đại nhân vật Thiên Lưu sơn có cửa hàng tại đây sao? Tìm một cái đủ sức nặng, có thể khiến cho Chu Hiên cũng không thể dễ dàng bỏ qua, ba huynh đệ ta đi đập một nhà."
Khóe miệng Liễu Phiêu Phiêu hơi co giật, "Có đủ sức nặng, loại nhân vật như vậy là đền một chút tiền liền có thể xong việc được sao? Ngươi cũng không có tiền để bồi thường, không sợ tiến vào được ra không được sao? Không bằng như vậy, còn là đi đập cửa hàng của Chu Hiên cho rồi, bị tổn thất, ngươi không đền được thì Vương gia phải đền.
Dù sao cũng là bị Vương gia liên lụy, lại là giúp đỡ Vương gia, Vương gia cũng không dám không đền.
Chỉ cần có bồi thường, Chu Hiên cũng không đến mức làm khó dễ ngươi.
Tuy nhiên, có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi đập phá cửa hàng nhà Chu Hiên thì nhất định phải khăng khăng khẳng định là người của ngươi bị người của cửa hàng nhà y bắt cóc."
Dữu Khánh hoài nghi, "Cắn Chu Hiên? Có ý gì?"Liễu Phiêu Phiêu:"Chỉ có như vậy, Vương gia mới không thể dễ dàng đưa ngươi đi ra ngoài.
Trấn Hải ty cũng không phải là một mình Chu Hiên y có thể lấy thúng úp voi, còn có người của những động phủ khác nhìn chằm chằm, chỉ cần một ngày ngươi không nhả ra, một ngày Chu Hiên chưa phủi sạch được quan hệ, thì ngày đó việc này sẽ không thể kết thúc.
Nếu y dám làm qua loa, người của những động phủ khác, kể cả ta ở trong đó đều sẽ lên tiếng, không phải tùy ý để y làm bậy, đến lúc đó, lúc nào muốn kết thúc sự việc liền nắm giữ tại trên tay chúng ta."
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, gật gật đầu, tuy nhiên vẫn hơi có lo lắng, "Ta cắn loạn như vậy, ngươi xác định chúng ta còn có thể sống đi ra ngoài sao?"Liễu Phiêu Phiêu:"Chỉ cần ngươi buông lỏng miệng, lập tức sẽ kết án thả người, nếu không thì còn muốn làm thế nào nữa? Là Vương gia dám điều tra rõ sự thật, hay là Chu Hiên dám thật sự điều tra rõ sự thật? Chí ít Vương gia là sẽ liều mạng ngăn cản.
Việc này ngươi yên tâm, tình hình bên trong Trấn Hải ty như thế nào ta rõ ràng hơn ngươi, trong lòng ta đã có nắm chắc, sẽ không để sai lầm, khi cần thiết ta cũng có thể can thiệp một chút, sẽ không để cho bọn chúng làm xằng làm bậy với các ngươi.
Việc Tề Đa Lai ngăn cản ta đuổi theo bọn bắt cóc chính là lỗ hổng mà ta có thể dùng để cắn chúng bất cứ khi nào."
Nói đến đây, Dữu Khánh không thừa nhận cũng không được, mình quả thực không rõ ràng lắm, cũng không hiểu được tình hình bên trong Trấn Hải ty như thế nào, nếu không có vị này chỉ đường, trong thời gian ngắn hắn khẳng định không rõ ràng được."
Được, ta đã biết rõ rồi, cứ làm theo lời ngươi nói."
Hai người tiếp tục trao đổi kỹ càng các chi tiết, sau đó mỗi người đi một hướng.
Dữu Khánh trực tiếp tại trong mương ngầm tìm đến một vị trí tương đối gần nhà Hồ Vưu Lệ, nhấc nắp chui ra, tìm một kẻ lang thang trên đường, đưa chút bạc để làm chân chạy, nhờ hỗ trợ gọi hai người Nam, Mục tới, xong việc sẽ đưa tiếp một nửa.