Bán Tiên ( Dịch )

Chương 463 - Chương 463: Thuận Thế Mà Làm

Chương 463: Thuận thế mà làm

Tính mạng? Vương Vấn Thiên có chút ngây dại, tại sao lại kéo tới tính mạng của mình rồi chứ? Thứ khác thì gã ta có thể không quan tâm, nhưng tính mạng của mình thì làm sao có thể không quan tâm được cơ chứ.

Thấy phụ thân xoay người lại muốn trở vào trong phòng nghỉ ngơi, gã ta cũng có chút nôn nóng, nhịn không được cất tiếng gọi, "Cha..."

Vương Tuyết Đường dừng lại quay đầu, hỏi: "Gì vậy?"Lời nói đến bên mép, Vương Vấn Thiên lại nói không nên lời, then chốt là không biết phải hỏi như thế nào.

Vương Tuyết Đường thì nhìn chằm chằm vào gã ta, còn bước quay trở lại, Vương Vấn Thiên chột dạ, bị ép buộc phải từng bước lui về phía sau, đùng phải tay vịn của ghế mới không thể không dừng lại.

Vương Tuyết Đường hỏi: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, việc này có phải là có liên quan gì với ngươi hay không?"Việc đã đến nước này, Vương Vấn Thiên đành phải thuận dốc xuống nước, yếu ớt nói: "Đứa trẻ kia là do ta tìm địa đầu xà tại Ảo Vọng bắt đi..."

Hai mắt Vương Tuyết Đường lập tức trợn tròn, phất tay cho gã ta một cái tát tai.

Bốp! Vương Vấn Thiên ôm mặt, không dám giận, lùi bước.

Vẻ mặt Vương Tuyết Đường thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc trước lão ta nghe lới Chu Hiên nói thì đã biết việc này tám chín phần mười có liên quan với con trai của mình, lúc này ngón tay run rẩy chỉ tới gã ta, "Lúc trước nghe được tin tức về A Sĩ Hành, ta đã lo lắng ngươi sẽ làm bậy, ta có phải đã rất nhiều lần dặn dò ngươi hay không, tên A Sĩ Hành kia giết chết Giao nhân vẫn còn có thể toàn thân rút lui khỏi Minh tự, khẳng định đã khiến cho những người khác chú ý, người nào lộn xộn động tới đều có khả năng bị theo dõi sát sao.

Ngươi coi lời ta nói là gió thoảng bên tai sao? Ứng Tiểu Đường dựa vào cái gì dám ở Cẩm quốc đối nghịch với Địa mẫu? Ngươi không biết quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và Minh tăng sao? Ngươi cũng không có nghe nói qua quan hệ giữa Ứng Tiểu Đường và A Sĩ Hành hả? A Sĩ Hành đó không phải là người cha con bọn ta có thể công khai động vào, cho dù muốn giết hắn cũng quyết không thể để cho người nào khác biết được là do chúng ta làm.

Một khi khiến cho Ứng Tiểu Đường nổi giận, ngươi cho rằng lão ta không dám điều động đại quân tìm cớ san bằng Già La Sơn hay sao?"Bộ dạng Vương Vấn Thiên vô cùng uất ức, nói: "Cha, ta biết rõ không dễ động tới hắn, ta cũng không muốn giết chết hắn, ta chỉ là định dụ hắn đến 'Kinh Hồng điện', lợi dụng nữ sắc gây náo loạn khiến cho hắn thân bại danh liệt mà thôi.

Ta cũng không có dự định gây tổn thương cho đứa trẻ kia, chỉ lợi dụng một chút, sau đó đương nhiên sẽ thả nó ra.

Ta nào biết được tên gia hỏa kia đầu óc có bệnh vậy mà lại chạy đi đập phá Trân Bảo trai vốn không chút dính líu gì."

Nghe đến đó, Vương Tuyết Đường cũng dần dần bình tĩnh lại, chắp tay đi lui đi tới suy nghĩ một hồi, "Nếu nói như thế, Trân Bảo trai là bị vị Thám Hoa lang kia cố ý đến đập phá, chẳng lẽ là muốn mượn tay Trấn Hải ty giúp bọn hắn tìm đứa trẻ kia về?"Vương Vấn Thiên lập tức thả lỏng bàn tay ôm mặt, "Cha anh minh! Không sai, tên Thám Hoa lang chó má đó thật âm hiểm, tuyệt đối chính là muốn mượn tay Trấn Hải ty, nếu không thì làm sao có khả năng kéo đến trên đầu Trân Bảo trai chứ."

Bốp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cái bạt tai.

Vương Vấn Thiên bị tát lại ôp chặt má, có mấy phần kinh ngạc và uất ức, không biết vì sao phụ thân lại động thủ."

Người ta âm hiểm hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sự việc có liên quan tới ngươi."

Vương Tuyết Đường tức giận không thể kìm nén, chỉ về phía danh sách trên bàn, hỏi: "Bây giờ Chu Hiên muốn tính toán khoản nợ này với chúng ta, xấp xỉ sáu trăm triệu, ngươi nói làm sao bây giờ?"Vương Vấn Thiên ấm ức nói: "Bản thân Chu Hiên cũng không có xác định là do ta làm, chính hắn cũng chỉ nói ngài cầm về cho ta xem, nhìn xem có thể giúp cung cấp chút đầu mối tra án cho Trấn Hải ty bọn hắn hay không, có chứng cứ thì đã không bảo cha về hỏi ta rồi."

Vương Tuyết Đường lại là vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngón tay chọc chọc vào trên trán gã ta, "Dùng phương thức này để nhờ ngươi cung cấp đầu mối sao, như vậy có khác gì người ta có bệnh, nếu thật sự muốn ngươi cung cấp đầu mối, trực tiếp phái người tới hỏi là được rồi."

"Cha, có phải là chính cha suy nghĩ nhiều rồi hay không?""Ngu xuẩn, ý tứ kèm theo háo đơn này là gì, ngươi xem không hiểu sao? Đây là muốn cho chúng ta bỏ tiền ra! Đây là đang nói cho chúng ta biết, hắn đã nắm giữ được tương đối rõ tình huống, tùy thời có thể lấy ra chứng cứ để bắt ngươi.

Hắn không nói trắng ra, là lưu lại khoảng trống để vãn hồi.

Chúng ta chủ động giao tiền, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên trôi qua, mặt mũi mọi người đều dễ coi.

Loại người bọn họ là thích kiểu cách lời nói không rõ ràng này."

"Cha, Trân Bảo trai không phải do chúng ta đập phá, dựa vào đâu bắt chúng ta bỏ ra khoản tiền này? Nếu bỏ ra thì cũng phải là tên A Sĩ Hành kia bỏ ra a!""Người ta đưa hóa đơn này cho ngươi là đang giảng lý lẽ với ngươi sao? Ngươi không trả tiền thử xem, ngươi tin hay không hắn lập tức có thể tra ra được ngươi là kẻ chủ mưu phía sau vụ bắt cóc.

Ngươi cho rằng ngươi không trả tiền thì hắn có thể để cho ngươi sống sờ sờ rời khỏi Ảo Vọng hay sao?""Cha, ngài yên tâm, ta không hề sử dụng tới người của chúng ta đi làm việc này.

Chắc hẳn ngài cũng đã nghe nói tới địa đầu xà 'Thanh Nha' của Ảo Vọng, đều do một tay hắn xử lý.

Người này có thể đặt chân tại Ảo Vọng và hoành hành cho đến nay, là thực sự có năng lực.

Có hắn chống đỡ ở phía trước, tra không được đến trên đầu chúng ta."

"Cái gì mà địa đầu xà? Ngu xuẩn! Bất kể tại nơi nào, có người giấu giếm không ra mặt, địa đầu xà ở đâu ra? Ảo Vọng là địa phương nào? Muốn hoành hành tại nơi đây, nếu không có người ngầm đồng ý là không thể, bằng không thì đừng nói tới làm cái gì mà địa đầu xà, chỉ sợ từ lâu đã chết không có chỗ chôn rồi.

Chu Hiên đã bỏ qua tên địa đầu xà kia trực tiếp đưa hóa đơn tới trên đầu chúng ta, ngươi còn trông chờ một tên địa đầu xà có thể ngăn cản được hắn sao?"Vương Vấn Thiên lập tức sửng sốt, hơi lộ ra vẻ hoảng loạn hỏi: "Cha, vậy bây giờ phải làm sao?"Bộp! Vương Tuyết Đường lại phất tay cho gã ta một cú tát, giận.

Còn có thể làm sao bây giờ? Cửa hàng của Trấn Hải sứ bởi vì hành động của Vương gia mà bị người đập phá, đã bị tổn thất thật lớn, giống như chính lão ta đã nói, không đền tiền thì đừng hòng còn sống rời đi Ảo Vọng.

Chu Hiên có năng lực khiến cho cha con bọn họ đi không được.

Vì vậy ngày hôm sau, đích thân Vương Tuyết Đường đến Trấn Hải ty, tại trong lầu các Đại thiên thai của Trấn Hải ty gặp được Chu Hiên.

Khách và chủ ngồi đối diện cách cái bàn, Vương Tuyết Đường lấy ra một đống ngân phiếu đã chuẩn bị, ngân phiếu được giấy bao lại, đẩy đến trước mặt Chu Hiên.

Tuy rằng môn phái Linh thực xếp trong mười hạng đầu tại Cẩm quốc vô cùng có tiền, nhưng năm sáu trăm triệu dù sao cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, cũng là một khoản tài nguyên tu luyện không ít, đủ để khiến cho Vương Tuyết Đường cảm thấy đau lòng.

Chu Hiên đưa tay xé mở giấy bao ra một cái lỗ, nhìn thấy ngân phiếu bên trong, khóe miệng lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt, cũng không có mở ra đếm ngân phiếu, thách đối phương cũng không dám lừa gạt mình, đưa tay ra hiệu, "Uống trà."

Vương Tuyết Đường bưng trà nhấp một miếng, sau khi bỏ cốc trà xuống thì mở lời hỏi: "Chu công dự định xử lý A Sĩ Hành như thế nào?"Chu Hiên: "Các ngươi thả con tin ra đi, con tin trở về nhà liền chứng minh được Trân Bảo trai không có bắt người, chỉ là hiểu lầm, chỗ ta tự nhiên cũng có được lí do kết án thả người.

Về phần các ngươi muốn chơi như thế nào, đó là chuyện giữa các ngươi, ta không có khả năng để cho hắn chết tại trong đại lao của Trấn Hải ty."

Vẫn là câu nói kia, không có khả năng giúp Vương gia đùa chết vị Thám Hoa lang kia ở trong lao.

Vương Tuyết Đường: "Đó là đương nhiên.

Nhưng mà...

Chu công, ngài có thể thả người ra trước hay không, để cho khuyển tử đối mặt với hắn nói chuyện với nhau xong, sau đó thả con tin?"Cũng đã tốn một khoản tiền lớn như vậy rồi, sự việc cũng đã đến tình trạng này, lão ta suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cảm thấy biện pháp của con trai cũng không hẳn không phải là biện pháp, lão ta cũng muốn làm cho A Sĩ Hành thân bại danh liệt, việc đã đến nước này không bằng thuận thế mà làm.

Chu Hiên vừa nghe liền hiểu biết là có ý gì, dù sao có một số việc chính là y bày mưu đặt kế cho người đi gây xích mích, và y cũng muốn tiếp tục theo dõi trò chơi này, bởi vì y còn chưa có nhìn thấy mục đích mà mình muốn đạt được, huống hồ cũng đã lấy tiền của người ta.

Tuy nhiên, vô duyên vô cớ thả người ra, y cũng không dễ làm, nếu như chỉ là đập phá cửa hàng nhà hắn thì không sao, hắn hoàn toàn có thể nói không so đo, có thể trực tiếp thả người ra, nhưng vấn đề còn liên lụy tới một vụ án bắt cóc xảy ra trước mắt biết bao nhiêu người, vụ án còn chưa có điều tra rõ ràng, con tin còn chưa tìm được, làm sao kết án chứ? Y là Trấn Hải sứ, không sai, nhưng tại Ảo Vọng y cũng không thể muốn làm gì thì làm.

Suy đi nghĩ lại, y chỉ có thể chậm rãi nói: "Vương huynh, tục ngữ nói người nhỏ, lời nhẹ, nhưng ngươi đã biết rõ thân phận người kia, người mặc dù nhẹ, nhưng lời nói lại có rất nhiều người nghe đến.

Nếu như hắn chạy đi ra ngoài kêu gào loạn xạ, ta cũng sẽ không được thoải mái.

Cho nên, ta chỉ có thể nói là tận lực nghĩ biện pháp, nếu thực sự không được, phía bên ngươi vẫn là phải thả con tin, cần phải nhanh chóng kết án mới tốt, nếu không sẽ rất dễ dàng dẫn tới đêm dài lắm mộng."

Vương Tuyết Đường tự nhiên là liên tục xưng phải...

U Giác Phụ, Diệu Thanh Đường.

Một gã chưởng quỹ trong cửa hàng ở chếch đối diện bên kia đường phố sải bước đi tới, trực tiếp vào cửa, hướng về phía Cao Vân Tiết đang đọc sách dưới đèn bên trong quầy hàng, gọi: "Cao chưởng quỹ."

Cao Vân Tiết cũng đang rảnh rỗi đến buồn chán, nhưng bộ dáng vuốt râu đọc sách dưới đèn nhìn vẫn rất có khí phái, có thể khiến cho Dữu Khánh nhìn không vừa mắt cũng không phải không có nguyên nhân, thoạt nhìn ông ta quả thực càng có dáng vẻ Chưởng môn hơn so với tên Dữu Khánh để ria mép nhìn hèn mọn kia.

Lúc này ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thoáng sửng sốt, vội vàng úp sách, đứng lên, chắp tay cười hỏi: "Lâm chưởng quỹ, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?"Lâm chưởng quỹ trực tiếp đưa một phong thư ném vào trên quầy hàng, "Ta nhận được một phong thư, mở ra nhìn xem, thấy bên trong còn có phong bì, viết gửi cho ngươi."

Cao Vân Tiết mở phong bì ra nhìn xem, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, đây không phải là lần đầu tiên có chuyện như vậy, ông ta đã đoán được là ai gởi thư, lúc này liên tục gật đầu nói: "Không sai, là gửi cho ta.

Làm phiền làm phiền, thực sự là phiền phức ngài."

Lâm chưởng quỹ thì ẩn ý sâu xa nói: "Cao chưởng quỹ, chuyển giao phong thư cũng không có gì, tốt nhất là đừng để ta cuốn vào chuyện gì khác, ngài nghĩ thế nào?"Trong lời nói thể hiện rất rõ ràng, đừng rước tới phiền phức cho bọn họ.

Cao Vân Tiết vội nói: "Không có, tuyệt đối không có.

Có dịp ta sẽ làm chủ, mời ngài tới 'U nhã lâu' uống rượu, ngài nhất định phải vui lòng đến dự nha."

"Vậy được rồi."

Lâm chưởng quỹ cười đáp, rồi cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi.

Cao Vân Tiết vội vàng đi ra quầy hàng, tự mình tiễn người ra cửa.

Quay đầu đi trở về phía sau quầy hàng, tỉ mỉ kiểm tra dưới ánh đèn, sau đó mới mở thư ra xem, vừa nhìn nội dung bên trên, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Thư chính là Dữu Khánh nhờ Liễu Phiêu Phiêu gửi tới, nói cho bên này biết đã xảy ra chuyện, bảo lão Nhị phối hợp làm việc.

Xem kỹ lời căn dặn trong thư, phải tranh thủ thời gian, Cao Vân Tiết không dám làm lỡ thời gian, lập tức quay đầu chạy vào trong nội viện, kêu gọi Trùng Nhi tới đây, sau đó căn dặn Trùng Nhi một hồi, bảo Trùng Nhi trông coi cửa hàng, ông ta thì khoác lên chiếc áo choàng đen rất nhanh đi ra cửa.

Một đường không ngừng đi nhanh, xuyên đường vượt hẻm qua sông, thậm chí trốn vào ẩn núp trong nước.

Không có cách nào, tại trong thư Dữu Khánh đã căn dặn rồi, bào ông ta đi chuyến này cần phải bí ẩn, một khi đả thảo kinh xà, Tiểu Hắc rất khả năng sẽ bị giết.

Khi ông ta hiện thân lại thì đã đứng ở đầu cầu trước một vách núi cao chót vót, đối diện vách núi là một cái vách đá to lớn cao sừng sững toát ra khí tức thần bí, trường kỳ bao trùm tại trong bóng tối, không người nào có thể hoàn toàn thấy rõ toàn cảnh.

Trên cầu có những con mèo lớn có màu sắc khác nhau thân thể to lớn như sư tử, chúng hoặc nằm hoặc lui tới trên cầu với dáng vẻ lười biếng.

Giấu mình trong chiếc áo choàng đen, Cao Vân Tiết hít sâu một hơi, cuối cùng sải bước đi về phía đầu cầu bên kia...

Bình Luận (0)
Comment