Dữu Khánh nhấc tay, sờ sờ cục xương cổ gồ lên, cảm giác không thoải mái tại vị trí đó có phần mở rộng, có thể tưởng tượng được, phạm vi biến dị khẳng định đã lan rộng hơn rồi.
Không ai biết được cái trò này cứ duy trì mở rộng liên tục ra, đến cùng sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.
Xương cổ và cột sống là bộ phận trọng yếu vô cùng trên thân thể, không chừng đến ngày nào đó khi tỉnh dậy lại phát hiện thấy không động đậy được nữa, trở thành kẻ tàn phế nằm yên một chỗ không thể di chuyển, sau đó cứ nằm chờ chết sao? Loại cảm giác tại trên đầu luôn luôn lơ lửng một thanh kiếm mà nó có thể rớt xuống bất kỳ lúc nào này, thật sự không dễ chịu.
Nhưng mà tình thế bức bách, hắn không thể không đưa ra một quyết định khó khăn, "Trốn thôi, trước tiên trốn trở về U Giác Phụ đã.
Nơi đó là địa phương tuân thủ trật tự nhất thiên hạ, trở về U Giác Phụ rồi thì sẽ không ai làm gì được được chúng ta.
Ảo Vọng quá hỗn loạn, dựa vào tiền tài và thế lực của Vương gia, nếu tiếp tục ở lại, chúng ta sẽ không chịu nổi bọn chúng đả kích ngấm ngầm hay giày vò công khai, sớm muộn sẽ bị bọn chúng đùa chết."
Hai người khác cũng nhấc tay sờ sờ chỗ gồ lên sau cổ, cũng có sự lo lắng tương tự.
Nam Trúc nói: "Nếu không, giao việc này lại cho Hồ Vưu Lệ? Lão Thập Ngũ, ngươi xem, một khi có người theo thông báo tìm người thân tìm đến Diêu thẩm, để cho Hồ Vưu Lệ liên hệ truyền tin cho chúng ta, cũng để cho Hồ Vưu Lệ làm đại lý trung chuyển cho chúng ta, kỳ thực chuyện này cũng không có gì, cùng lắm thì chúng ta trả chút chi phí, khoản tiền này Hắc Tử bỏ ra đi?"Dữu Khánh ánh mắt lạnh lùng nói: "Không thể để cho Hồ Vưu Lệ bị cuốn vào việc này.
Tốt nhất là cô ta cần duy trì một khoảng cách với chúng ta, yên tâm mà làm người chủ cho thuê nhà của cô ta là được, không nên có liên quan đến quá nhiều.
Nếu không, trong cơn thù hận bị giết con, e rằng Vương gia sẽ nghiền nát luôn cả cô ta.
Chúng ta có thể đợi một cơ hội khác, nếu có thể tránh thoát được kiếp nạn này và quay trở lại Ảo Vọng, chúng ta có thể tới tìm Diêu thẩm hoặc Hồ Vưu Lệ để tìm hiểu thông tin, hỏi xem có người nào đọc được thông báo và tới liên hệ cùng với họ hay không."
Nam Trúc khẽ gật đầu, suy nghĩ cũng phải, Hồ nữ nhân đó cũng không tệ lắm, không cần phải liên lụy tới cô ta.
Vì vậy, bọn họ liền quyết định như thế, sư huynh đệ ba người hơi chút thu dọn liền khoanh chân ngồi xuống, chờ đợi.
Tới khi bầu trời tối đen, cuối cùng Hồ Vưu Lệ và Tiểu Hắc trở về tới nhà.
Sư huynh đệ ba người lập tức khoác thêm áo choàng đi xuống lầu, cũng không nói nhiều, chính là cất lời từ biệt Hồ Vưu Lệ, cảm ơn cô ta đã khoản đãi, sau đó liền dẫn theo Tiểu Hắc rời đi.
Họ thực sự cũng là không dám tiếp tục dây dưa kéo dài, đi sớm chừng nào càng an toàn hơn chừng đó.
Hồ Vưu Lệ có phần sửng sốt, trên thân đi lên vẫn còn cõng theo bao lớn bao nhỏ.
Còn chưa kịp tháo xuống gánh nặng trên người, cô ta ném đống rau mới đem về xuống, chạy nhanh đến ban công trên lầu nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy được bóng dáng ba lớn một nhỏ đang chậm rãi biến mất nơi góc đường.
Cô ta mơ hồ nhìn thấy Tiểu Hắc thỉnh thoảng quay lại nhìn về phía này, trong lòng không hiểu sao tự nhiên có cảm giác mất mát.
Sau khi quay người trở vào trong nhà, cô ta cởi gánh nặng trên người xuống, đi vào trong gian phòng của mình, lấy ra bức chữ viết lưu niệm cất kỹ kia ngắm nhìn, khách thuê lần này giúp cô ta kiếm được một khoản lớn...
Đối với ba người Dữu Khánh, thực ra biện pháp ổn thỏa nhất là để Tiểu Hắc lại, nếu không, ý đồ rời đi của bọn họ biểu hiện ra quá rõ ràng, dễ dàng gánh lấy nguy hiểm.
Cuối cùng họ vẫn không có làm như vậy, vẫn là câu nói kia, không muốn liên lụy tới Hồ Vưu Lệ.
Ảo Vọng trong đêm, ánh đèn rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, quang cảnh tuyệt vời, khiến lòng người mê mẩn, ngẩn ngơ.
Đã đi sắp đến bờ biển, ba lớn một nhỏ đột nhiên phát hiện thấy con đường phía trước bị tắc nghẽn rồi, Tiểu Hắc khiêng cây gậy trợn mắt há mồm, với nét mặt tò mò của một đứa trẻ nhìn một con rết thật lớn ở phía trước.
Thân thể con rết to chừng hơn một trượng, lớp giáp xác bên ngoài đan xen bởi hai màu tím và đen, vẻ ngoài dữ tợn và kinh khủng, trên thân còn có không ít khối u, hoặc màu đen hoặc màu tím, thân thể dài khiến cho người ta trong lúc nhất thời không nhìn thấy rõ hết, dù sao chặn tại giao lộ chính là một đồ vật khổng lồ.
Có không ít người qua đường tụ tập ở xung quanh nhìn xem náo nhiệt.
Ba lớn một nhỏ đi đến gần mới phát hiện thấy, mấy tên nhân viên Trấn Hải ty đang ngăn cản không cho con rết khổng lồ này tiến vào đường phố."
Đây là nơi chúng sinh hội tụ, vì sao lại một mực không cho ta vào?"Con rết lớn giận giữ nói ra tiếng người, là giọng nói của một người đàn ông.
Kẻ cầm đầu đám nhân viên Trấn Hải ty ngẩng đầu nhìn nó, than thở: "Ngươi tại sao lại nghe không tiến đạo lý chứ, không phải không dung được ngươi, mà bởi vì thân thể của ngươi quá khổng lồ, nếu để cho ngươi tiến vào đường phố, những người đi đường khác phải làm sao bây giờ? Đều sẽ bị ngươi đè lật, đều sẽ bởi vì ngươi mà rối loạn cả lên, nếu xảy ra chuyện, hư hỏng đồ vật, đến lúc đó phải xử lý ngươi hay không xử lý ngươi chứ? Lão huynh, đây là quy củ, những hình dạng quấy nhiễu đến người khác là không cho phép đi lại trên đường phố, ngươi hóa thành hình người không được sao?"Con rết lớn cả giận hỏi: "Vì sao ta phải hóa thành hình người, tại sao ngươi không bảo con người hóa thành hình dáng của chúng ta đi? Ta không hóa ra được người, cũng sẽ không hóa thành hình dạng con người, người cũng không cao quý bằng chúng ta, các ngươi vì sao phải làm hành động nực cười như thế chứ?"Sư huynh đệ ba người vừa nghe liền hiểu được rồi, thì ra là một tên Không yêu quái cố chấp.
Người nhìn xem náo nhiệt đều có thể lý giải, tính cách không hòa hợp với con người vốn là cô độc, cho nên sẽ trở thành Không yêu quái.
Kẻ cầm đầu đám nhân viên Trấn Hải ty hướng lên trên cao phất phất tay với con rết to lớn, nói "Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng có một số việc là không có cách nào, người chỉ là một loại, Yêu lại có nghìn vạn loài, hình thái tự nhiên cũng có nghìn vạn loại, ngôn ngữ cũng là như vậy, hàng nghìn hàng vạn, nếu như xen lẫn ở chung với nhau, thí dụ như với vóc dáng này của ngươi, kích thước tòa nhà phải làm sao bây giờ? Ngôn ngữ để giao lưu với nhau thì làm sao bây giờ? Người nào rảnh rỗi, con mẹ nó, mà đi học hàng nghìn hàng vạn loại ngôn ngữ chứ? Đương nhiên là như thế nào thuận lợi thì làm như thế nào đó rồi, không có ý nặng bên này nhẹ bên kia.
Các tộc trải qua năm tháng dài dằng dặc đến nay, vì sao sẽ lựa chọn hóa hình thành hình thái con người, khẳng định đã trải qua lựa chọn ưu, khuyết điểm.
Cũng không phải là không cho ngươi vào Ảo Vọng, bên bờ biển không phải còn có không ít đất trống sao? Ngươi cần gì cứ phải xông vào bên trong, bản thân ngươi không có gì băn khoăn cũng không thể khiến người khác không thuận tiện, đúng không nào? Lời ta đến đây là hết.
Nói chung, nếu ngươi dùng hình thái này thì không thể đi vào, ít nhất cũng phải làm cho thân thể mình rút nhỏ đi mới được, nếu không chúng ta chỉ có thể cưỡng ép chấp pháp..."
Dữu Khánh quan sát xung quanh, không có tâm tình xem hết náo nhiệt, kéo hai vị sư huynh, ra hiệu rời đi, trên tay hắn xách theo Tiểu Hắc.
Ba lớn một nhỏ lập tức vòng ra bên cạnh, xuyên qua đám người chen lấn, cuối cùng đi tới trên con đường cạnh biển, đã có thể nhìn thấy những điểm lửa sáng trên biển.
Khi mấy người băng qua đường đi tới bờ biển thì đột nhiên xuất hiện một đám nhân viên giơ cờ hiệu xếp thành hàng đi qua.
Đã đi qua đến bên kia đường, sư huynh đệ ba người lại đồng loạt quay đầu trở lại, ánh mắt đều nhìn thẳng hình vẽ trên lá cờ.
Là hình vẽ một loại cá bơi, vô cùng quen mắt.