Bán Tiên ( Dịch )

Chương 487 - Chương 487: Tiên Hạ Thủ Vi Cường (2)

Chương 487: Tiên hạ thủ vi cường (2)

Ba lớn một nhỏ vượt đường xuyên hẻm, băng qua cửa hàng Diêu ký, lại đi tới con đường hẻm phía dưới lâu đài trên không kia, tung người phi thân bay lên, quen việc dễ làm mở cửa ra, không mời tự vào.

Ở dưới lầu, Hồ Vưu Lệ nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy lên trên, trên tay còn cầm theo đao, nhìn thấy nhóm người tam lớn một nhỏ thì ngây ngẩn cả người, cây đao trong tay cũng chầm chậm bỏ xuống, nghi hoặc, hỏi: "Các ngươi...

Các ngươi đây là?"Sư huynh đệ ba người cũng rất lúng túng, vừa mới nói lời từ biệt trước đây không lâu, hơn nữa còn là kiểu chào quyết ý ra đi, bây giờ lật lọng thì phải giải thích thế nào chứ? Dữu Khánh đưa tay chụp tới, kéo Tiểu Hắc tới đây, xoa xoa đầu Tiểu Hắc, nói: "Tiểu Hắc nói thích ngươi, còn muốn ở lại nơi đây một đoạn thời gian, nó náo loạn dữ quá, chúng ta đành phải quay lại."

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức gật đầu phụ họa.

Tiểu Hắc suy nghĩ một chút, gào lên với Hồ Vưu Lệ: "A tỷ, ta không nói."

Dữu Khánh lập tức kéo đầu nó, hỏi: "Ngươi nhớ lầm rồi đi? Ngươi không thích A tỷ sao?"Tiểu Hắc như rơi vào trong đấu tranh tâm lý, cũng có phần bối rối nghĩ không rõ.

Dữu Khánh lại đẩy nó tới phía trước, "Đi thôi, muốn ăn bánh thịt thì tìm A tỷ của ngươi đi."

Vừa nghe nói là có bánh thịt ăn, Tiểu Hắc lập tức chạy đến, ôm lấy vòng eo của Hồ Vưu Lệ, ngước cao đầu nói: "A tỷ, đói, ăn bánh thịt."

Hồ Vưu Lệ cười hì hì, xoa xoa cái đầu tóc tai bù xù của nó, gật đầu chào hỏi với sư huynh đệ ba người, sau đó dẫn Tiểu Hắc đi xuống lầu.

Cô ta không có hỏi gì nhiều, cảm thấy những người này không đơn giản, khẳng định là có nguyên nhân trở lại.

Sư huynh đệ ba người đều nhẹ nhõm thở ra một hơi, Nam Trúc lập tức lại kéo lấy cánh tay Dữu Khánh, thấp giọng hỏi: "Nói đi, ngươi chạy về đây định làm cái gì?"Dữu Khánh: "Thật vất vả mới có được manh mối về chiếc nhẫn, không thể để cho nó đứt đoạn, đương nhiên là phải tiếp tục tra xét."

Lần này, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng không thể không nhắc nhở, "Quá mạo hiểm đi, một khi thế lực của Già La Sơn ra tay, e rằng sẽ không cho chúng ta đường sống."

Nam Trúc cũng không đồng ý, "Nếu có thể tiếp tục chậm rãi tra xét thì chúng ta còn cẩn phải bỏ chạy sao?"Dữu Khánh: "Ngươi dám đảm bảo Vương gia không có nhìn chằm chằm vào chúng ta, có thể để cho chúng ta thuận lợi trốn về U Giác Phụ sao?"Nam Trúc: "Vậy thì cũng tốt hơn so với ngồi chờ chết, lúc trước ngươi không phải nghĩ như vậy sao?"Dữu Khánh: "Lúc trước đúng là ta là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ta đã đổi ý rồi, không muốn chạy trốn nữa."

Nam Trúc không cho là hắn có thể ngồi chờ chết, nhận thấy không thích hợp, kinh nghi hỏi: "Đến cùng thì ngươi muốn làm gì?"Dữu Khánh miệng ghé sát vào hai người, nhỏ giọng thì thầm nói: "Tình huống của Già La Sơn, mấy ngày nay chúng ta cũng đã hiểu rõ một ít.

Môn phái đó của lão ta không phải là một môn phái truyền thừa như sư môn bình thường, không có những tầng tầng lớp lớp nền tảng như các đại môn phái thông thường, không thấy những người trên đường đều chế giễu sao? Cơ sở để cho môn phái này có thể tồn tại chính là quan hệ giữa Vương gia và Địa mẫu, nếu tầng quan hệ này không còn thì sao chứ?""Không còn?" Nam Trúc nghi hoặc không hiểu, "Làm sao có khả năng không còn, chúng ta còn có thể chặt đứt mối quan hệ này hay sao?"Dữu Khánh lại thì thầm nói nhỏ một câu, "Nếu Vương Tuyết Đường cũng đi đời nhà ma thì sao chứ?"Hai người Nam, Mục lập tức trợn to mắt đồng loạt nhìn hắn.

Dữu Khánh: "Nghe nói Vương Tuyết Đường trước sau lấy hai bà vợ, có tổng cộng ba con trai hai con gái.

Về sau lại, đám con cái đấu đá với nhau, lần lượt xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, chỉ còn lại một trai một gái khác mẹ.

Con trai ở tại trong tay U Nhai, mạng không còn bao lâu nữa, con gái theo người vợ trước bị ruồng bỏ, nghe nói là ôm hận rời khỏi Già La Sơn, đã gả làm vợ người khác từ lâu rồi.

Nếu như Vương Tuyết Đường chết, bộ khung môn phái của Già La Sơn tất nhiên sẽ đại loạn, phía dưới tất sẽ bận rộn tranh quyền đoạt lợi, có sụp đổ hay không thì chưa biết, nhưng chí ít, tại trong một khoảng thời gian ngắn, bọn chúng sẽ không còn có tâm tư phân cao thấp cùng chúng ta."

Tại phương diện này, hắn cũng xem như là người từng trải, sau khi sư phụ qua đời, cục diện tương tàn giữa các đồng môn sư huynh đệ với nhau đến nay vẫn còn ghi dấu trong đầu hắn, vì chút lợi ích lớn như hạt vừng cũng có thể đánh nhau vỡ đầu, huống hồ lợi ích trong Già La Sơn còn lớn như vậy, có thể kết thúc trong hòa bình mới là lạ.

Hai vị sư huynh ngẩn người nhìn hắn, cũng có thể nói là không nói nên lời.

Một lúc lâu sau sau, Nam Trúc hỏi: "Ngươi muốn giết chết Vương Tuyết Đường?""Ta nói cả nửa ngày rồi, ngươi còn nghe không hiểu sao?""Không phải, ngươi điên rồi đi.

Tu vi của Vương Tuyết Đường khẳng định không thấp, bên người còn có hàng đống cao thủ, chúng ta còn không có cả cơ hội tới gần, làm sao giết được lão ta, nằm mơ giết chết sao?""Tên kia của Trấn Hải ty không phải cũng đã bị chúng ta giải quyết rồi sao?""Có thể giống nhau được sao? Đó là mượn nhờ đồ vật.

Bây giờ đang bị nhìn chăm chú, Thanh Nha cũng không có khả năng tiếp tục giúp ngươi lấy được thứ đó lần nữa."

Dữu Khánh nhìn lướt qua xung quanh, giọng nói lại đè thấp thêm chút nữa, "Liễu Phiêu Phiêu sợ thứ đó tỏa ra sẽ hại đến những người bên ngoài mương thoát nước ngầm, đã giảm lượng sử dụng, còn thừa lại non nửa bình, lúc gặp mặt thì ta cũng không muốn lưu lại nhược điểm, cho nên nàng ta thuận tay nhét vào trong kẽ hở cây đại thụ, ta hẳn là có thể tìm lấy về."

Hai người Nam, Mục đều nghẹn họng nhìn sững sờ.

Thấy bọn họ không nói lời nào, Dữu Khánh đành phải tiếp tục thuyết phục, không còn cách nào khác, việc này một người không dễ xử lý, cần có hai người phối hợp với nhau."

Là Vương gia khinh người quá đáng, là bọn chúng trêu chọc chúng ta trước.

Cũng không biết Vương gia có bố trí thế cục gì chờ chúng ta hay không, bây giờ nếu bỏ chạy đi, chưa chắc đã có thể chạy thoát.

Cho dù có thể trốn nhất thời, có thể trốn cả một đời sao? Không bằng tiên hạ thủ vi cường!"Nam Trúc tận tình khuyên bảo: "Lão Thập Ngũ, đạo lý nói thì đơn giản, nhưng nào có dễ dàng làm được như thế.

Đường đường là Chưởng môn Già La Sơn, tất nhiên quanh người phải được canh phòng nghiêm nhặt, há có thể cho phép người ta tùy ý hạ độc thủ.

Nếu là dễ dàng như vậy, chẳng phải người người đều sẽ cảm thấy bất an, chẳng phải là muốn thiên hạ đại loạn? Cho dù thành công, nhưng những kẻ có liên lụy với chúng ta lại liên tiếp xuất hiện tình cảnh bị thủ đoạn giống nhau ám sát, muốn không nghi ngờ chúng ta làm cũng khó.

Một khi điểm đáng nghi ngờ triệt để đổ dồn vào trên người chúng ta, đối với một số người mà nói là không cần có chứng cứ, một khi Già La Sơn ổn định được tình hình, chúng có báo thù cho Chưởng môn trước hay không? Còn có Địa mẫu, Vương gia dù sao cũng là họ hàng thân thích với Địa mẫu, Địa mẫu có báo thù giúp họ hàng hay không chứ?"Dữu Khánh: "Nếu theo như lời ngươi nói như vậy, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, chỉ nghe theo mệnh trời, ngay cả tư cách kháng cự cũng không có sao.

Lão Thất, ta cảm thấy loại tiểu nhân vật như chúng ta đây là không có tư cách suy nghĩ xa như vậy, không thể vẹn toàn được, chỉ có thể là lo chuyện trước mắt."

Bình Luận (0)
Comment