Thực sự không biết rằng, người lập ra kế hoạch hành động này là Dữu Khánh thì không chút nào hoảng loạn, sự việc lần này liên quan trọng đại, người bủn xỉn như hắn mà thậm chí còn không tiếc tiêu phí mấy vạn lượng ở khách sạn một đêm, để nhiều lần lặp lui lặp tới mưu tính cho kế hoạch được phù hợp, không có khả năng quá mức khinh suất khi xâm nhập vào hang hổ.
Lúc đầu, hắn là dự định cầm theo đồ vật như một vật phẩm tùy thân để đưa vào, nhưng sau đó nhịn không được lo lắng nhiều hơn một chút, vạn nhất đối phương lục soát người thì làm sao bây giờ? Mồi đánh lửa này của hắn là không thể để mở ra, nếu như mở ra sẽ lập tức lộ tẩy, hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng vì để ổn thỏa mà đem đồ vật giấu giếm đi.
Đối phương muốn lục soát thì để cho đối phương lục soát, không lục soát kỹ càng là sẽ không tìm ra được, nếu như thật sự lục soát kỹ càng thì cho dù có giấu giếm như thế nào cũng không có cách nào đưa đồ vật đi vào.
Hắn cũng không sợ đối phương lục soát tỉ mỉ, nếu thật sự lục soát đến mức khiến hắn phải cởi giày thì hắn có thể giả bộ thẹn quá hóa giận, làm như là cho rằng đối phương đang cố ý hạ nhục mình, bày ra thể diện của Thám Hoa lang, không chấp nhận bị nhục nhã, từ đó từ chối việc cởi giày.
Cùng lắm thì phất tay áo bỏ đi, cũng không có khả năng thật sự để cho đối phương lột giày, hắn cũng không tin đối phương dám cứng rắn cưỡng ép tại Lang Hoàn cư.
Nói chung là sẵn sàng không gặp mặt cũng không có khả năng để cho đối phương lục soát ra vật đó.
Cho nên đối phương gần như là không có khả năng lục soát ra được thứ hắn giấu, vậy thì hắn có gì phải lo lắng cơ chứ? Hoàn toàn có thể thoải mái thản nhiên ứng đối.
Sự thực đã chứng minh bên này cũng không có lục soát nghiêm ngặt đến mức như vậy, chỉ lục soát qua loa lấy lệ theo kiểu dự phòng mà thôi.
Vào lúc này, mồi đánh lửa đặc chế đã được Dữu Khánh nhét vào trong tay áo nhưng hắn vẫn chưa dừng lại động tác, hai tay đều đưa vào trong tay áo, một tay từ bên trong rút ra một đầu sợi tơ, sau đó nhanh chóng dùng động tác rất nhỏ cuộn sợi tơ lại, thoạt nhìn từ bên ngoài giống như là hai tay đang buồn chán vờn nhau ở trong tay áo.
Không ngừng từ mặt trong quần áo rút sợi tơ ra, lại không ngừng cuộn sợi tơ lại, khi đến lúc kết thúc thì lấy đầu cuối buộc vào vòng tròn nhỏ nơi đầu mút mồi lửa, sau đó lấy một chiếc đinh thép găm tại trên mồi lửa đâm vào, xuyên ngang qua đến phần đuôi mồi lửa.
Sau khi làm xong hết những tiểu động tác này, hắn mới bỏ chiếc chấn gác lên để che chắn, buông hai tay ra nằm tựa trên ghế, chú ý tới hai người Thanh, Đồ một chút, thừa dịp hai người không đề phòng, nhanh chóng ra hiệu ánh mắt với Nam Trúc, hơi gật đầu thể hiện.
Nam Trúc nháy nháy mắt, cho thấy đã biết rõ rồi, sau đó hít sâu một hơi, một tay gác qua trên bàn trà, liếc nhìn hai người Thanh, Đồ, rồi đột nhiên thuận tay đẩy một cái, một cái cốc trà rơi thẳng xuống.
Trong phòng tương đối yên tĩnh, chỉ có âm thanh Thanh Nha bóp vỡ vỏ đậu phộng "Lộp bộp" thỉnh thoảng vang lên, một tràng âm thanh lách cách loảng xoảng đột nhiên vang lên, có vẻ vô cùng chói tai, Thanh Nha và Đồ Hưu Khôi giật mình vụt ngẩng đầu lên nhìn chăm chú tới.
Chỉ thấy một bộ ấm chén trà trống không rơi xuống va chạm loảng xoảng, rơi tại trên thảm, bộ trà cụ bằng ngọc này vậy mà lại không có bị rơi vỡ.
Nam Trúc nhanh chóng đứng lên, khom lưng nhặt đống trà cụ đặt lại trên bàn trà, sau đó có vẻ kinh sợ quay sang Đồ Hưu Khôi cất lời xin lỗi, "Xin lỗi, rất xin lỗi, muốn uống ngụm trà, cầm bình trà lên lại phát hiện là bình không, khi thả xuống lại không để ý, xẩy tay rồi."
Nhìn thấy chẳng qua là chuyện như thế, Thanh Nha nhịn không được nhìn Đồ Hưu Khôi một cái, không biết đối phương có thể nhận ra hay không, ý của khách nhân dường như là đang đòi trà để uống.
Đồ Hưu Khôi chuyển dời ánh mắt, sau đó tiếp tục tĩnh tọa dưỡng thần, không nói tới trà, ngay cả nước bọt cũng không có dự định lấy ra chiêu đãi.
Dữu Khánh đúng lúc lên tiếng, oán trách: "Mập mạp chết tiệt, ngươi đừng có đi đến đâu cũng bất cẩn cẩu thả có được hay không chứ, quấy nhiễu Vương Chưởng môn nghỉ ngơi, ngươi chịu trách nhiệm được sao?"Mặt ngoài làm bộ cẩn thận dè dặt, thực ra đã tranh thủ trong chớp mắt Nam Trúc gây ra động tĩnh thu hút ánh mắt người khác chú ý tới, cùng lúc khi ấm chén rơi xuống sàn phát ra tiếng kêu thì hắn đã đưa bàn tay đến phái sau ghế, trực tiếp cầm lấy mồi lửa đặc chế kia đóng đinh tại một góc khuất phía sau khung ghế.
Tại trong phòng, vị trí nào đặt đồ vật sẽ tốt, hoặc là tại trên đồ đạc ở vị trí nào có thể phát huy ra được hiệu quả tốt nhất, lúc trước hắn đã quan sát bố trí trong gian phòng mình thuê để nhớ kỹ, vì vậy chỉ cần tìm đúng cơ hội, hắn thuận tay là có thể đặt vào đúng vị trí của nó.
Tiếng cốc trà va chạm vào sàn nhà đã thành công che giấu âm thanh nhỏ bé khi chiếc đinh đóng vào phía sau lưng ghế.
Dáng vẻ Nam Trúc khúm núm dè dặt giống như nhận bị mắng, thành thành thật thật ngồi trở xuống ghế, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy có cảm giác yên tâm khi bị người mắng, lời mắng của lão Thập Ngũ chứng tỏ ám thủ đã hoàn thành rồi.
Dữu Khánh đột nhiên lại đứng lên, giống như có vẻ không còn kiên nhẫn chờ đợi được nữa, chủ động hỏi: "Vương Chưởng môn lúc nào gặp chúng ta?"Đồ Hưu Khôi chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lạnh nhạt đáp lại một câu, "Chưởng môn sự vụ bận rộn, không phải ngươi có thể vẫy liền lập tức tới, gọi lập tức đi, nếu không muốn chờ thì có thể rời đi, không ai ép buộc các ngươi."
Dứt lời lại khôi phục bộ dạng dưỡng thần.
Dữu Khánh và Thanh Nha chạm ánh mắt với nhau.
Thanh Nha hơi nhún vai, thể hiện mình cũng không biết phải làm sao, bóp nát vỏ đậu phộng, ném hạt vào trong miệng chậm rãi nhai, nhàm chán thì tiếp tục sở thích của mình.
Dữu Khánh thuận thế xoay người lại, cất bước đi đến bên cửa sổ, dựa vào cửa sổ quan sát vườn cây ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết đang chờ đợi trong vườn.
Hắn cũng không quan tâm tới việc phía sau có người nào đang nhìn mình hay không, chỉ tập trung quan sát tỉ mỉ khung cảnh người qua người lại lác đác bên ngoài, bàn tay gác tại trên bệ cửa sổ mở ra một quả cầu trong suốt bằng sợi tơ, bàn tay hơi nghiêng, quả cầu sợi tơ lập tức lăn ra ngoài cửa sổ.
Hắn nhẹ nhàng ấn một ngón tay xuống, đè sợi tơ treo tại trên bệ cửa sổ, đẩy nó dời đến một góc bệ cửa sổ.