Bán Tiên ( Dịch )

Chương 500 - Chương 500: Đập Phá Chiêu Bài

Chương 500: Đập phá chiêu bài

Trong các bảo vệ đang trực ngoài cửa, một người chợt quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng, cửa phòng nơi đây có hiệu quả cách âm rất tốt, cũng tương đối kín, nhưng gã vẫn nghi hoặc hỏi:"Các ngươi có nghe thấy gì hay không, bên trong hình như có động tĩnh khác thường."

Mấy người còn lại lập tức nghiêng tai lắng nghe, một lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì.

Một gã bảo vệ khác nói: "Hẳn là động tĩnh chữa cháy ở bên ngoài."

Mọi người nghiêng tai lắng nghe, quả thực nghe thấy một ít động tĩnh, sau đó chăm chú xác định lại thêm lần nữa thì đúng là âm thanh chữa cháy ầm ĩ bên ngoài.

Ngay cả người bảo vệ lúc đầu cảm thấy dường như nghe được bên trong có động tĩnh gì đó, sau khi suy nghĩ một chút thì cũng cảm thấy hẳn là như vậy, nếu bên trong thật sự có bất thường, không có khả năng chỉ vang lên một tiếng rồi không còn.

Vì vậy, một đám bảo vệ ngoài cửa cũng không còn quá mức để ý đến nữa.

Trong khi đó, tại nơi cuối căn phòng tràn ngập khói mù, đốm sáng đỏ của mồi nhóm lửa đóng đinh tại lưng ghế dựa càng lúc càng thêm nổi bật, đốm lửa chập chờn sáng tối bất định, kéo dài đến một thời điểm thì cuối cùng chớp lên một cái rồi cháy lên ngọn lửa, ngọn lửa bùng lên vừa vặn thiêu đốt tại vị trí phần cong của lưng ghế dựa.

Loại gỗ làm ghế dựa không dễ đốt cháy, nhưng bị ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, cuối cùng nó vẫn bị đốt cháy lên.

Ngọn lửa này vừa cháy lên, sức lửa lập tức vượt xa đốm lửa nhỏ của mồi lửa, thế lửa lập tức bùng lên dữ dội, rất nhanh liền đốt cháy toàn bộ lưng ghế dựa, dần dần cháy lan sang bàn trà ở bên cạnh, đồng thời cũng dần dần đốt cháy gỗ bệ cửa sổ, cuối cùng ngọn lửa đã lan tràn đến bệ cửa sổ.

Mồi nhóm lửa đóng đinh tại lưng ghế dựa đã bị ngọn lửa đốt hết, chỉ còn lại lớp vỏ kim loại nho nhỏ "Leng keng" rơi xuống sàn.

Ngọn lửa rất nhanh lại lan tràn hết chiếc cả bàn trà ở một bên rồi dần dần vượt sang chiếc ghế sát vách.

Gỗ bị cháy lan xuống cũng đốt cháy tấm thảm, điều này lập tức khiến cho cho thế lửa càng trở nên mãnh liệt, tiếp theo đó chính là sàn nhà dưới tấm thảm, thế lửa càng lúc càng lớn."

Mau nhìn kìa, hình như căn phòng bên kia cũng bị bốc cháy rồi."

Bên ngoài, ở trong vườn chợt có người chỉ vào cửa sổ căn phòng Vương Tuyết Đường và hét lên.

Những người nghe tiếng hét quay đầu nhìn theo, tức thì lại hình thành một trận rối loạn khác, nhất là người của Lang Hoàn cư, lập tức lại bắt đầu luống cuống tay chân.

Còn có cả người của Già La Sơn, Già La Sơn cũng có rải rác mấy người túc trực canh gác tại trong vườn, đề phòng có người leo tường cạy cửa sổ quấy rầy Chưởng môn gì gì đó.

Lúc ban đầu, cho dù có người lưu tâm đến việc trong phòng Vương Tuyết Đường có ánh lửa, nhưng cũng không có để ý tới, đều cho rằng bên trong đang làm cái gì đó, về sau phát hiện thấy độ sáng của ánh lửa trong phòng không bình thường, cuối cùng ngay cả cửa sổ cũng bốc cháy lên, nếu còn không nhận ra đó là bị cháy mới là lạ.

Trong một cái đình ở trong khu vườn, có mấy người xem náo nhiệt.

Một người khanh cánh tay khịt mũi một cái, nói, "Vậy mà lại liên tục hai đám cháy, ta còn tưởng rằng kho củi bị cháy là chuyện bất ngờ chứ."

Một người chắp tay sau lưng bổ sung, "Kho củi bốc cháy, sau đó đến lượt phòng khách sạn.

Hai đám cháy này nối tiếp nhau xảy ra, cháy kiểu như vậy hình như khá thú vị a."

Có người khác nửa nói: "Cũng không biết là muốn đốt cháy ra chuyện gì, xem ra đêm nay Lang Hoàn cư sẽ không yên rồi."

"Không lẽ là có đối thủ cạnh tranh nào đó muốn đập phá chiêu bài của Lang Hoàn cư sao?""Cạnh tranh đập phá chiêu bài cũng không đến mức dùng tới thủ đoạn cấp thấp như thế, hôm nay ngươi có thể đốt cháy ta, hôm sau ta cũng có thể đốt cháy ngươi, đốt qua đốt lại không phải là trò trẻ con sao?"Đám người Dữu Khánh nghe được có âm thanh hỗn loạn thì mở cửa sổ ra, nhìn thấy cửa sổ căn phòng của Vương Tuyết Đường ở phía xa xa đang hừng hực ánh lửa, cả ba người đều ngẩn người, tại sao lại bốc cháy rồi? Sư huynh đệ ba người vừa nhìn liền biết, cửa sổ bị bốc cháy chính là vị trí bố trí mồi lửa.

Nam Trúc nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Lão Thập Ngũ, ngươi là định thiêu hủy dấu vết động thủ sao?"Dữu Khánh đang kinh nghi bất định, nghe vậy liếc mắt khinh bỉ, "Ta đốt dấu vết quỷ gì chứ.

Thiêu hủy dấu vết có tác dụng cái rắm a, chỉ cần mục tiêu gục xuống, đi tới nhìn xem liền biết là trúng phải chiêu gì, không cần có dấu vết để hoài nghi hay không, sẽ không ai chạy được.

Không cần thiết phải làm như thế, chỉ cần không thể chứng minh rằng do chúng ta làm là được.

Đương nhiên, không dấu vết thì càng tốt."

Nam Trúc: "Vậy đó là chuyện gì?"Dữu Khánh: "Ta cũng không biết, theo lý thuyết, không khí lưu thông trong căn phòng đó không đủ, đáng lẽ mồi lửa sẽ không dễ dàng biến thành ngọn lửa bùng cháy lên như vậy mới đúng."

Thực tế, bản thân hắn cũng không muốn gây ra ngọn lửa quá rõ ràng, ánh lửa sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, hắn cũng lo lắng xuất hiện tình huống sắp thành lại bại, lo lắng khiến người khác phát hiện sẽ kịp thời báo động cho Vương Tuyết Đường biết.

Mục Ngạo Thiết: "Vậy rốt cuộc có thành công hay không chứ?"Dữu Khánh chần chừ, "Đã qua một thời gian lâu như vậy rồi, chắc hẳn đã đủ cho khói chui vào phòng trong đi?"Bây giờ có nói lời gì cũng vô ích, đều không thể nán lại trong phòng được nữa, cả ba người nhanh chóng ra khỏi phòng, chạy đến hiện trường để kiểm tra tình hình.

Lúc trước trốn trở về phòng là vì để tránh bị hiềm nghi, bây giờ bên kia đã bốc cháy rồi, họ chạy đến nhìn xem là cũng có thể giải thích được, nhưng nếu phát hiện thấy phía bên Vương Tuyết Đường có đám cháy mà thờ ơ không để ý tới, như vậy mới là có vẻ không bình thường.

Trên lầu các bên trong vườn vẫn còn đồ ăn thức uống thừa lại của ba người Dữu Khánh, lúc này không ai quan tâm tới việc dọn dẹp nơi đây, có mấy bóng người rơi tại trên lầu các, người cầm đầu chính là chưởng quỹ Lữ Vô Đương của Lang Hoàn cư.

Vẻ mặt ông ta nghiêm trọng nhìn ngọn lửa bốc cháy uốn éo ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Tra tìm cho hết những người hôm nay đã từng ra vào Lang Hoàn cư.

Lập tức phong tỏa Lang Hoàn cư, không cho bất kỳ kẻ nào được ra ngoài, kẻ nào tự tiện xông qua, không cần lo lắng, giết!"Người hơi có chút đầu óc đều có thể nhận ra được hai đám cháy liên tiếp này có vấn đề, tuyệt đối không thể trùng hợp xảy ra hỏa hoạn trong cùng một đêm, cho dù là thật sự trùng hợp thì cũng phải kiểm soát điều tra kỹ càng."

Vâng."

Hai gã tùy tùng nhận lệnh nhanh chóng phi thân rời đi.

Rầm! Cửa phòng của Vương Tuyết Đường bị người dùng một cước đá văng ra.

Gõ cửa không người đáp, lại nghĩ đến đám cháy ở bên trong, nào ai còn có thể quan tâm tới lịch sự lễ nghĩa hay là có làm phiền gì hay không, trực tiếp phá cửa ra.

Cửa vừa bị đá bật ra, khói đặc từ bên trong lập tức cuồn cuộn tràn tới, mọi người nhanh chóng nín thở, nhân viên của Lang Hoàn cư trước tiên xông vào một nhóm người để dập lửa, đám người Đồ Hưu Khôi cùng nhảy vào theo thì xông thẳng tới phòng trong.

Hiện trường không cần phải chiếu sáng, ánh lửa hừng hực của đám cháy đã đủ rồi, đám người Già La Sơn lập tức phát hiện thấy Vương Tuyết Đường nằm gục tại cửa vào phòng trong."

Chưởng môn!"Đám người Già La Sơn cất tiếng kinh hô, đều nhận thấy được tình huống không ổn, chưa nói tới tu vi của Vương Tuyết Đường, cho dù là một tu sĩ cấp Võ cũng không có khả năng bị loại khói lửa này làm cho gục ngã.

Đồ Hưu Khôi nhanh chóng ôm lấy Vương Tuyết Đường dự định trước tiên rời khỏi nơi này rồi tính tiếp, nhưng khi vừa ôm lão ta vào khuỷu tay, xúc cảm đó đã khiến cho lòng ông ta lạnh đi hơn nửa.

Còn có những nhân viên khác của Già La Sơn nhanh chóng đi vào nhanh chóng thu dọn vật dụng tư nhân của Vương Tuyết Đường.

Khói đặc đã xông ra tới hàng hiên, Đồ Hưu Khôi ôm người chạy ra ngoài tòa lầu, đặt Vương Tuyết Đường nằm ngang xuống mặt đất giữa một đám người bảo vệ ở xung quanh, muốn khẩn cấp thực hiện cứu chữa.

Có người nhanh chóng cầm Huỳnh thạch tới, có người thì nhanh chóng đưa tới đèn lồng, còn có người thắp lên mồi lửa.

Nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của Vương Tuyết Đường, đám người lập tức kinh hãi, khuôn mặt tím tái, cổ cứng to cũng tím tái, hai mắt mở lớn lồi ra.

Ngồi quỳ tại trước mặt lão ta, Đồ Hưu Khôi hơi chút bắt mạch kiểm tra một chút, thân thể liền sững sờ ngay tại chỗ, bàn tay rời khỏi thi thể có chút run rẩy, môi cũng run rẩy.

Một đám người Già La Sơn ở bên cạnh im lặng, không ai dám hỏi kết quả như thế nào, thực ra đều đã nhận biết được.

Những đôi chân đứng trước mặt dồn dập dời đi, sau đó có một đôi chân đi tới dừng tại trước mắt, Đồ Hưu Khôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy được Lữ Vô Đương đứng ở trước mặt.

Lữ Vô Đương cũng chầm chậm ngồi xổm xuống, cũng duỗi tay tới kiểm tra một chút, sau đó khuôn mặt trở nên âm trầm tựa như có thể giọt ra nước.

Ông ta chậm rãi đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói ra, "Không liên quan tới đám cháy, trúng độc bỏ mình!"Ánh mắt Đồ Hưu Khôi lấp lóe, sau một hồi suy nghĩ, nhanh chóng đứng lên, nói với đám người xung quanh: "Các ngươi nhìn kỹ di thể Chưởng môn."

Dứt lời liền sải bước rời đi.

Lữ Vô Đương nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đi đâu?"Đồ Hưu Khôi dừng lại quay đầu trả lời, "Chưởng môn tệ phái gặp nạn tại đây, Già La Sơn há có thể bỏ qua, ta đương nhiên là cần đem việc này thông báo cho tệ phái."

Lữ Vô Đương: "Vương Chưởng môn an giấc tại bên trong phòng, bên ngoài còn có bảo vệ của quý phái canh gác, người nào có thể tới gần hạ độc? Ngươi hẳn là người dễ dàng tiếp cận với Vương Chưởng môn nhất a?"Lời này vừa nói ra, xung quanh có rất nhiều ánh mắt lập tức nhìn chăm chú về phía Đồ Hưu Khôi, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trong số người đứng xem còn có sư huynh đệ ba người Dữu Khánh, ba người lặng lẽ nhìn nhau.

Đồ Hưu Khôi vụt xoay người lại, tức giận hỏi: "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là do ta hạ độc hay sao?"Lữ Vô Đương: "Ta không nói là ngươi, nhưng ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ, nơi này là Lang Hoàn cư, là khách sạn Lang Hoàn cư được xưng là nơi ở an toàn nhất Ảo Vọng, bây giờ có người tại Lang Hoàn cư dùng độc giết người, bị chết còn là Chưởng môn một đại phái, Lang Hoàn cư ta cần phải đưa ra một lời giải thích cho người đã khuất, cũng muốn cho chiêu bài của chúng ta một lời giải thích.

Đối với Lang Hoàn cư mà nói, việc này đã đập vỡ chiêu bài, đã chọc thủng bầu trời, là không có thể tốt đẹp được, không chỉ là ngươi, bất kỳ kẻ nào có hiềm nghi đều không thể rời đi.

Ta khuyên ngươi ở lại, nếu cứ muốn cưỡng ép xông ra, vậy thì chỉ có thể xử lý ngươi như kẻ có tật giật mình, đừng trách Lang Hoàn cư hạ thủ không biết nặng nhẹ.

Ở lại đi, có tin tức gì muốn truyền về Già La Sơn, Lang Hoàn cư ta chuyển đi miễn phí."

Đồ Hưu Khôi vẻ mặt phẫn nộ, nắm chặt song quyền, ngực phập phồng dữ dội, nhưng mà cũng chỉ có thể là như vậy, tại Ảo Vọng cưỡng ép xông qua Lang Hoàn cư, ông ta còn không có lá gan lớn như thế, ông ta đương nhiên biết rõ bối cảnh của Lang Hoàn cư.

Không nói thêm lời vô dụng nào nữa, Lữ Vô Đương đi thẳng đến hiện trường đám cháy để thăm dò, đồng thời hạ lệnh cho tùy tùng ở bên người, "Lập tức thông báo cho Đại chưởng vệ Trấn Hải ty, bảo hắn mang đủ nhân mã tới bắt người.

Nhanh chóng xác định danh sách những kẻ rời khỏi Lang Hoàn cư, không cho phép bỏ sót kẻ nào, bắt hết!"Lúc trước ông ta hạ lệnh phong tỏa Lang Hoàn cư là định tra xét xem nguyên nhân hai lần hỏa hoạn.

Bây giờ xảy ra chuyện chết người, người chết còn là một khách nhân có thân phận không tầm thường, một Chưởng môn đại phái bị giết hại tại trong Lang Hoàn cư, tính chất đã triệt để thay đổi.

Giống như ông ta đã nói, việc này là đã đập vỡ chiêu bài của Lang Hoàn cư, việc này đã không thể để yên, ông ta tình nguyện trước tiên đắc tội những khách nhân khác, rồi sẽ xin lỗi sau, cũng tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho hung thủ."

Vâng."

Tùy tùng nhận lệnh nhanh chóng rời đi.

Lửa đã được dập tắt hết rồi, một chút lửa này là không chịu nổi một đám tu sĩ ra tay xử lý.

Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh loanh quanh tại bên cạnh di thể, xác định Vương Tuyết Đường thực sự đã mất mạng, cả ba đều làm ra vẻ thổn thức cảm khái, sau đó tự nhiên là lang thang trở về căn phòng của mình.

Cửa đóng lại, ba người im lặng nhìn nhau, cho dù biết được đã thành công, nhưng đều có phần chưa thể tin nổi, chỉ bằng ba người bọn họ, vậy mà đã giết chết được Chưởng môn Già La Sơn rồi? Nam Trúc nhỏ giọng phá vỡ sự im lặng, "Uống chút trà?"Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều gật gật đầu.

Mãi cho đến khi Đầu To đun sôi nước trà rồi, ba người vẫn còn không có hé răng, im lặng uống trà.

Cũng chỉ có thể thành thành thật thật ở lại đây, đều đã biết rõ, hiện tại là không đi ra được, cũng không rời khỏi được Lang Hoàn cư, cả ba đều không nghĩ tới phía bên Vương Tuyết Đường sẽ xuất hiện đám cháy, làm cho tình hình bộc lộ trước thời gian.

Trong lòng ba người đều đang suy nghĩ đến cùng một chuyện, đã đến lúc trao đổi xem nên ứng đối như thế nào với hậu quả có thể xảy ra...

Bình Luận (0)
Comment