Bán Tiên ( Dịch )

Chương 509 - Chương 509: Côn Trùng Đã Có Chủ

Chương 509: Côn trùng đã có chủ

Từ Văn Tân nhận lấy mật tín mở ra nhìn xem, dần dần chìm vào trầm tư.

Nga Mi đã ở chung với gã một quãng thời gian không ngắn, có hiểu biết nhất định với thần sắc phản ứng của gã, nàng ta nhận thấy có gì đó không ổn, kiên trì chờ đợi, đợi cho gã hồi thần lại, sau đó mới thử hỏi: "Công tử, có điều gì không ổn sao?""Gán tội..."

Từ Văn Tân nghi hoặc lầm bầm tự hỏi, "Dựa vào cấp bậc của tai mắt Hải Tiêu các tại trong Trấn Hải ty, làm sao có thể dễ dàng thám thính được thông tin cơ mật như thế chứ?"Nga Mi: "Đó là dự định lúc trước, chỉ là, khi bắt đầu chuẩn bị gán tội cho Thám Hoa lang thì gặp phải Minh tự chen tay, cho nên đành phải xóa bỏ, cũng không thể nói là chuyện gì cơ mật."

Từ Văn Tân hơi lắc đầu, "Sự việc không phải giống như ngươi nghĩ vậy.

Dính dáng tới việc họ hàng thân thích của Địa mẫu bị chết, cho dù muốn bắt người gánh tội thay, thì nhất định phải giữ kín, không thể nói ra, phải liệt điều đó vào việc cực kỳ cơ mật, trong tình huống bình thường, số người biết rõ khẳng định chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, và sẽ chỉ làm mà không nói, cho dù không làm thì cũng sẽ không công khai.

Nói cách khác, ít nhất, tại trước lúc chân chính chấp hành, nhất định là chỉ có những thành viên cấp cao của Trấn Hải ty mới biết tình hình, không có khả năng để cho tin tức lan truyền ra ngoài.

Ở tại loại địa phương đọ sức đấu đá nhau như Trấn Hải ty vậy, cấp cao của nó không đến mức ngay cả miệng mình cũng không giữ được nha, một chút giới hạn bản thân cũng không có, vậy thì còn làm được cái gì?"Nghe nói như thế, Nga Mi cũng cảm thấy có chút khác thường, "Công tử cảm thấy tin tức này có vấn đề sao?"Ánh mắt Từ Văn Tân dừng tại trên nội dung bức mật tín, trầm ngâm nói: "Nếu không phải tin tức có vấn đề thì chính là có người cố ý tung tin tức ra.

Nếu là tình huống trước, lúc dò hỏi tin tức bị sai lệch cũng không có gì, vấn đề là, thân thích của Địa mẫu bị chết, Trấn Hải ty đang muốn bắt người gánh tội thay, việc tản ra loại tin đồn này cũng không phải là trò đùa.

Ngươi cảm thấy tại thời điểm này, bên trong Trấn Hải ty có thể xuất hiện loại tin tức gây hỗn loạn như vậy sao? Nếu là tình huống sau, có người nào đó cố ý tản ra tin tức, vậy thì ý muốn như thế nào chứ?"Nga Mi kinh nghi hỏi: "Nếu nói như thế, tình huống sau, có khả năng rất lớn là có kẻ nào đó cố ý tản ra tin tức?"Từ Văn Tân bỏ tờ mật tín trong tay xuống, chợt mỉm cười, xoay chuyển chủ đề câu chuyện, "Nga Mi, việc tìm gặp nói chuyện với vị tài tử đệ nhất thiên hạ kia, e rằng phải gác lại rồi."

"A?" Nga Mi rõ ràng rất bất ngờ, trước tiên nhấc váy quỳ gối trên bồ đoàn trước bàn, sau đó cầm lấy mồi lửa mở ra thổi cháy lên, cầm lấy tờ mật tín vừa rồi đốt cháy lên, thả vào trong chậu than để thiêu hủy, sau đó thu dọn cất mồi lửa đi, rồi mới thử hỏi, "Trước lúc tới đây, không phải công tử đã nói mình và Thám Hoa lang là quen biết cũ sao? Ta muốn nhờ Thám Hoa lang viết lưu niệm, ngài không phải nói đó chỉ là chuyện gặp mặt nói mấy tiếng mà thôi sao? Không phải nói rằng viết bảy tám mươi bức cũng không có vấn đề gì sao?"Từ Văn Tân nhịn không được nhấc tay xoa xoa trán, dở khóc dở cười nói: "Thực sự là có loại cảm giác lỡ mạnh miệng nói sớm rồi a.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy cái chữ nát mà hắn viết ra đó...

Chẳng phải chỉ là viết mấy chữ thôi sao, có tốt đẹp như các ngươi tưởng tượng như vậy không chứ?"Nga Mi dịu dàng trả lời:"Đi theo công tử đã lâu như vậy, cũng biết công tử không phải là loại người nói mạnh miệng, càng là nhìn trước hành động sau, có thể thấy công tử và Thám Hoa lang nhất định rất quen nhau.

Khi ở tại Kinh thành ta có đi đến trước bảng xem qua, quả thực chữ viết rất đẹp, danh hiệu tài tử đệ nhất thiên hạ cũng không phải chỉ là hư danh, nghe nói đã bỏ văn theo võ, đã phong bút rồi a, bây giờ là ngàn vàng khó mua, một chữ khó cầu, ngay cả phủ Huyền Quốc công cũng không tìm mua được một bức nào.

Ta cũng không cần bảy tám mươi bức, công tử có thể nói hắn chiết cho ta một bức là đủ rồi, chỉ cần một bức a!"Nàng ta vươn ngón trỏ ra hơi thể hiện một chút, thần thái cho thấy thực sự rất mong đợi, rất muốn có được."

Tài tử đệ nhất thiên hạ..."

Từ Văn Tân lại nhịn không được thì thầm một câu, giống như vừa nghe được cách nói này thì lập tức muốn cười, nhưng rồi sau khi trầm ngâm suy nghĩ một chút thì vẫn lắc đầu, "Việc lấy đại tài tử ra gánh tội thay, nếu như là có người cố ý tản ra tin tức, ngươi có biết nó có nghĩa gì không?"Nga Mi dường như liên tưởng đến gì đó, trầm mặc suy tư.

Từ Văn Tân tự hỏi tự đáp, "Việc này dường như đã bị biến chất rồi, ngửi ngửi mùi vị thấy đã không còn đơn giản giống như là một vụ án giết người nữa, phía sau màn dường như còn ẩn giấu kẻ nào đó đang nhìn chằm chằm, giống như là lấy đại tài tử ra làm mồi nhử! Một nhân vật phía sau màn mà có thể thao túng Trấn Hải ty cùng phối hợp, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể dễ dàng đi tiếp xúc với đại tài tử kia sao? Tại trong tình hình chưa biết họa phúc hung cát, không ngại trước tiên cứ thờ ơ lạnh nhạt nhìn xem đã."

Nga Mi đã hiểu được ý của gã và nói:"Trong tay ta đột nhiên xuất hiện một bức tranh chữ của Thám Hoa lang, nếu một khi không cẩn thận để cho người ta biết được, vậy thì có khả năng sẽ bị một số người nhìn chăm chú vào, phải không?"Từ Văn Tân gật đầu, "Là ý này.

Vấn đề là hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết kẻ phía sau màn muốn làm gì, không thích hợp hành động mù quáng, nếu không hậu quả khó liệu.

Nói chung, không nên gấp gáp, chỉ cần người không có việc gì, về sau sẽ còn có cơ hội, nếu như tên kia đã bị phế tu vi, không tiếp tục mạo hiểm chạy loạn khắp nơi nữa, vậy thì sẽ có nhiều thời gian viết chữ cho ngươi."

Vẻ mặt đang biểu lộ sự tiếc hận, Nga Mi bị lời đùa của gã làm cho bật cười, "Thám Hoa lang đã thê thảm như vậy rồi, công tử còn lấy người ta ra giỡn chơi."

"Đáng đời! Nhảy bậy nhảy bạ, ở đâu cũng chúi đầu xông vào tường là trò đùa rất tốt dễ chơi sao? Vậy mà còn có thể làm ra chuyện giết người tại Lang Hoàn cư, kẻ bị giết còn là Vương Tuyết Đường, loại người có thân phận và bối cảnh như thế nữa chứ.

Đã làm thì làm đi, làm xong phải lập tức bỏ chạy, chỉ cần không có chứng cứ thì sẽ không có chuyện gì, trước khi Địa mẫu tham gia chen tay vào thì bên này ắt hẳn phải kết án.

Cũng không biết hắn sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn ở lại nơi đó làm cái quái gì, không phải đáng đời thì là cái gì?""Công tử, có thể trở thành tài tử đệ nhất thiên hạ, hẳn cũng là một người thông minh.

Hắn lưu lại đó hẳn là có nguyên nhân hắn phải lưu lại đi."

"Không có con đường tin tức, không biết gì cả về các phương diện tình huống, không có tình báo hỗ trợ, có thông minh đến đâu cũng vô dụng.

Việc tự bịt mắt bịt tai, co mình tại cửa vào Tiểu Vân gian chờ bị người bắt chẳng phải chính hắn làm ra sao? Lúc này giết người xong, vậy mà còn có thể ngồi đợi bị người ta bắt, lúc nào cũng nhằm hố mà nhảy vào, ngươi bảo ta nói về hắn như thế nào mới tốt chứ? Người ta ôm cây đợi thỏ, hắn là con thỏ ôm cây, việc này cũng chỉ có loại người thông minh tự tin như hắn mới có thể làm được."

Nghe thấy gã nói về Thám Hoa lang không chịu nổi như vậy, Nga Mi có phẩn không thể nghe nổi nữa, chuyển đổi đề tài: "Công tử, tạm thời không gặp mặt nữa, tiếp theo chúng ta cần làm gì?""Ngươi lại đi hỏi một chút, nói tai mắt trong Trấn Hải ty mô tả lại toàn bộ chi tiết quá trình thăm dò biết được tin tức gánh tội thay đó, ta cần phải xác nhận lại lần nữa và phán đoán xem có phải là mình suy đoán sai lầm hay không."

"Được.

Công tử đi đường dài bôn ba đến đây, lại đợi tin tức cả một đêm rồi.

Bây giờ người đã được giải cứu, hẳn là không còn việc gì nữa, vẫn là nên sớm đi nghỉ ngơi đi, không nên quá chịu đựng làm hại thân thể."

Nga Mi dặn dò quan tâm, sau đó đứng dậy, một bộ bạch y chậm rãi rời đi.

Bên trong phòng trở nên yên tĩnh, một mình một người, Từ Văn Tân lại cầm lấy một tờ giấy cũ đặt trên bàn, một tờ giấy đã có phần loang lổ cũ nát, không phải là thứ gì khác, chính là tờ thông báo tìm người thân do Dữu Khánh làm ra, nhờ người từ trên đường phố Ảo Vọng cẩn thận bóc ra một tấm hoàn chỉnh đem về.

Nhìn chằm chằm suy nghĩ một hồi, gã nhịn không được bắt đầu lẩm bẩm thì thầm, "Tìm người thân, ngươi có muội muội quỷ nào chứ, tên này chạy tới Ảo Vọng làm chuyện tào lao này, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?"Tảo Trần tự.

Bên trong Chính điện, hai lão tăng đã già với bộ râu bạc trắng và áo bào trắng khoanh chân ngồi đối diện nhau, nhắm mắt thiền định.

Trên bậc cấp ngoài điện có một vị tăng nhân trung niên đang đứng, vị này thân khoác áo cà sa màu đen với những viền chỉ vàng hình ca rô, chính là chủ trì của Tảo Trần tự, Minh tăng hiện nay.

Trong viện còn có hai tăng nhân trẻ tuổi mặc hắc bào đang quét dọn, pháp hiệu Trường Không, Bạch Vân, là hai vị đệ tử của Minh tăng.

Bên trong Tảo Trần tự không có kim thân, cũng không thấy hương khói cuồn cuộn, càng không có sức sống gì, vắng vẻ đìu hiu, tổng cộng chỉ có năm tên đệ tử cửa Phật.

Lúc này, hai tăng nhân trẻ tuổi quét dọn và cả Minh tăng đứng yên trên bậc cấp đều quay đầu nhìn về phía một chỗ tường viện, nhìn thấy trên một đoạn tường lại đang toát ra khói đen.

Sau khi khói đen tan đi, từ bên trong bạch cốt lại rơi xuống trên mặt đất một tầng bụi, lại dơ rồi.

Bạch Vân cuối cùng nhịn không được, xách chổi bước nhanh đến dưới bậc cấp, nói: "Sư tôn, người nhìn xem, con côn trùng kia lại tới nữa rồi, lại làm ô uế một vùng, vẫn là nên bắt nó lại đi."

Ánh mắt Minh tăng lập lòe cười, "Muốn diệt trừ sâu bệnh, không cần khổ nhọc đến ta, mắt không tôn trọng bề trên, tự đi bắt là được."

Nói đến việc này, Trường Không cũng đi tới nói: "Sư tôn, không phải chưa từng đi bắt nó, lúc trước ta và sư đệ mấy lần muốn bắt, nhưng đều bị nó trốn thoát.

Con côn trùng này tính cảnh giác rất cao, chưa kịp tới gần nó đã bỏ chạy rồi, hơn nữa tốc độ chạy thật là nhanh, chúng ta đuổi theo không kịp."

Bạch Vân nhịn không được thở dài: "Phiền lòng chính là, cưỡng ép đuổi nó đi, nó lại sẽ thần không biết quỷ không hay lẻn trở về, sau đó lại tiếp tục gặm tường, gặm suốt ngày không ngừng, đến đêm nghe được rõ ràng, còn thường thả ra khói đen để khiêu khích, thực sự là quá ngông cuồng a.

Sư tôn, tường viện đã bị nó không ngừng gặm cắn ngày đêm, đã xuất hiện mấy cái lỗ thủng rồi, nếu tiếp tục để cho nó gặm nữa, e rằng tường viện sẽ bị con côn trùng này gặm sụp đổ.

Côn trùng gặm cắn xương cốt ắt hẳn không phải thứ gì tốt, nên trừ cái hại này.

Cần phải sư tôn hoặc hai vị thái sư phó ra tay mới có thể bắt được nó."

Minh tăng mỉm cười:"Lúc trước các ngươi có từng thấy qua rắn rết chuột kiến làm hại Tảo Trần tự không? Tất cả đều bị khí tức tu hành của chúng ta xua đuổi.

Con côn trùng đã thông linh tính, không hãi sợ Phật tức chúng ta, hẳn không phải vật âm tà ác độc.

Có thể dừng tại góc tường Phật môn, độ bạch cốt vong linh, tung bụi tại bên trong chùa, chẳng phải chính là ứng với cái tên 'Tảo Trần tự' sao? Nó đã có hữu duyên với Phật ta, cần gì phải tổn thương tới tính mạng của nó, vọng động tất sẽ rước lấy rắc rối thị phi.

Tường đổ tự sẽ có người đến nhận tội đi tu sửa, các ngươi không cần phiền não, quét bụi là được rồi."

Bạch Vân tò mò hỏi: "Có người đến nhận tội sao? Ý của sư tôn là, con côn trùng này có chủ?"Trường Không: "Nếu sư tôn đã nói như vậy, tất nhiên là có chủ, không biết chủ nhân là ai?"Minh tăng mỉm cười: "Đột ngột mà tới, tất có nhân quả.

Nếu có bướm tới tới, tất có hương thơm."

Hai người đệ tử ngẩn ra, Trường Không rất nhanh tỉnh ngộ, "Chủ nhân tại bên trong chùa sao?"Sau đó hai sư huynh đệ lập tức quay đầu nhìn về phía cái tháp xương cao ba trượng bên trong chùa."

Đổi thuốc đi."

Minh tăng nói một câu, đồng thời bước xuống bậc cấp, cầm tràng hạt đen nhánh trong tay, chân trần bước đi tới trước, đi về phía tòa tháp xương.

Trường Không, Bạch Vân lập tức bỏ cây chổi trong tay xuống, chay đi nội viện, chỉ chốc lát sau mỗi người ôm theo một cái hòm thuốc đi ra, tại trước cửa tháp đuổi theo sư phụ.

Bên trong tháp, trên mặt đất tại tầng thấp nhất, Dữu Khánh nằm ngửa, Nam Trúc nằm úp sấp, hai người nằm cạnh nhau đang mắng nhau, mắng đến đỏ mặt tía tai.

Một người trách người kia phán đoán sai lầm, hại mọi người phải chịu đau khổ lớn như vậy.

Một người khác mắng đối phương tự tìm, đã bảo các ngươi đi trước đi mà không chịu, còn có thể trách ta sao? Nếu không phải bởi vì hai người không tiện động đậy thân thể để đứng lên, không chừng đã trực tiếp động thủ đánh nhau rồi.

Trên mặt đất còn có một tấm ván gỗ trống không, Mục Ngạo Thiết vốn nằm tại nơi này bây giờ đang ở trước cửa sổ trên lầu, đứng dựa bên cửa sổ nhìn biển, vẻ mặt có vẻ buồn bã và u sầu.

Đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, lúc này hai người một nằm ngửa một úp sấp đang mắng nhau mới chịu ngậm miệng lại.

Bình Luận (0)
Comment