Sau khi đi xem từng hàng từng hàng kệ đến hết xong, Dữu Khánh ra vẻ ngẫu nhiên không có để ý mà hỏi thăm: "Chưởng quỹ, nhìn xem dấu tích những đồ vật bày trí nơi này, cửa hàng này của ngươi hẳn không phải là mới khai trương đi?"Lão già còng lưng cười ha hả, đáp: "Đương nhiên không phải, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra."
Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, Dữu Khánh lại hỏi:"Không đúng đi, mấy ngày trước đây tại trên đường phố ta nhìn thấy quý hiệu cầm cờ phướn diễu hành quảng bá chiêu bài, còn cố ý hỏi thăm một chút, người được thuê khiêng cờ dạo phố nói 'Linh Tê trai' này vừa mới khai trương.
Lẽ nào người cầm cờ phướn đi quảng bá đó không phải được quý hiệu thuê làm hay sao?"Lão già còng lưng vừa đi vừa gật đầu nói: "Mấy ngày trước đó quả thực có thuê mấy người khiêng cờ đi quảng bá thu hút khách, việc này không sai.
Về phần vì sao lại nói là mới khai trương, có lẽ là người nhận công việc không nói cho đồng bạn biết rõ ràng đi, nghĩ lầm là cửa hàng mới khai trương cũng không có gì lạ, dù sao thì đa số cửa hàng thực hiện hoạt động này đều là mới khai trương."
Nghe lão già nói như vậy, sư huynh đệ ba người nghi hoặc nhìn nhau, nhưng cũng không thể phủ nhận, quả thực có khả năng giống như người ta nói, bọn họ ở tại đây không có thế lực gì cũng tìm không được người khiêng cờ lúc đó để xác định lại.
Cùng bước chậm rãi giữa những hàng kệ, Nam Trúc nhịn không được hỏi: "Chưởng quỹ, vậy 'Linh Tê trai' này của các ngươi đến cùng đã mở được bao nhiêu năm vậy?"Lão già còng lưng lắc đầu trả lời: "Thực không dám giấu giếm, lão hủ cũng không biết rõ bản hiệu đã mở được bao nhiêu nằm rồi, có lẽ chỉ có ông chủ mới biết được, nhưng khẳng định là nhiều hơn cả số tuổi của lão hủ."
Phía sau cửa hàng này còn có ông chủ khác? Dữu Khánh vô ý thức xoay nhìn xung quanh.
Nam Trúc ngạc nhiên, "Ngươi là chưởng quỹ, vậy mà không biết được cửa hàng này đã mở được bao lâu sao? Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc cũng đã làm việc trong cửa hàng này thời gian không ngắn đi, qua nhiều như vậy năm, lẽ nào ngươi có thể nhịn được không hỏi Đông gia sao?"Lão già còng lưng cười ha hả, nói: "Hỏi thì đương nhiên là có hỏi qua, Đông gia trả lời không kỹ càng, chúng ta chỉ là người làm việc, cũng không tiện truy hỏi đến cùng."
Nam Trúc: "Đông gia của ngươi có ở đây không?"Lão già còng lưng: "Đông gia là người rộng rãi, rất ít lộ diện tại trong cửa hàng."
Nam Trúc: "Dám hỏi ông chủ quý hiệu họ gì tên gì, là nam hay nữ, nhà ở nơi nào?"Nghe vậy, lão già còng lưng dừng bước, xoay người quan sát sư huynh đệ ba người, "Ta nói a chư vị, nhìn xem bộ dạng các ngươi không giống như là tới mua đồ a.
Chuyện của Đông gia, lão hủ không tiện nhiều lời, bởi vì Đông gia đã từng đặc biệt dặn dò.
Nói chung tất cả sự vụ từ trên xuống dưới của bản tiệm, lão hủ đều có thể làm chủ, có chuyện gì cứ việc nói chuyện với lão hủ là được."
Nghe kiểu lời nói này liền có thể cảm nhận được vị Đông gia này là một người thần bí, nhưng cũng chính là bởi vì nguyên nhân có sự thần bí như vậy mới khiến cho sư huynh đệ ba người trong lòng tràn đầy mong đợi, bọn hắn hoài nghi rằng rất có khả năng chính là vị Lệ Nương kia.
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, giơ bàn tay lên ngay trước mặt lão già, lộ chiếc nhẫn trên ngón tay cho đối phương nhìn xem, "Chưởng quỹ, ngươi nhìn xem một chút, nhìn xem có quen mắt hay không?"Lão già còng lưng nghi hoặc, nhưng vẫn đưa mắt tới gần quan sát, sau khi nhìn kỹ thì thốt lên một tiếng "Di", rồi lại tiếp tục quan sát kỹ càng.
Dữu Khánh rất vui, lập tức hỏi: "Có phải từng gặp qua chiếc nhẫn tương tự hay không chứ?""Chiếc nhẫn này còn có cái tương tự sao?" Lão già còng lưng vẻ mặt có vẻ không hiểu, hỏi một câu khiến Dữu Khánh nín lặng, sau đó lại chỉ chỉ về phía cửa chính, "Nhưng điêu khắc trên chiếc nhẫn này thoạt nhìn giống y đúc với biểu tượng của cửa hiệu chúng ta a."
Dữu Khánh đổi thủ thế, hai tay ôm quyền, chắp tay khẩn cầu, "Chưởng quỹ, có thể dàn xếp thông báo với Đông gia của các ngươi một tiếng, để tại hạ thuận tiện tới gặp mặt nói chuyện được hay không?"Lão già lắc đầu xua tay, "Không được không được.
Đông gia đã nói rồi, bất kề là vụ làm ăn buôn bán lớn cỡ nào thì cũng không nên quấy rầy hắn.
Đã có nghiêm lệnh của hắn, nói cái gì cũng vô dụng.
Ta thấy các ngươi cũng không giống như là tới buôn bán, trái lại giống như là tới dò xét đời tư của người khác, thứ cho bản tiệm không tiếp đãi nữa, mời trở về đi."
Dữu Khánh đành phải đổi cách nói khác, "Không bằng như vậy đi, có gặp ta hay không, do chính Đông gia của ngươi quyết định.
Chưởng quỹ chỉ cần chuyển lời nói lại việc chiếc nhẫn trên tay ta giống với biểu tượng của tiệm các ngươi cho quý Đông gia là được.
Ta để địa chỉ của ta lại đây, lặng lẽ chờ đợi tin vui, như thế nào?"Lão già vẻ mặt không kiên nhẫn xua xua tay, và cũng cất lời xua đuổi, "Không nên không nên, đi thôi đi thôi, nếu không đi ta sẽ gọi người của Trấn Hải ty tới mời các ngươi đi đó."
Thấy vậy, Dữu Khánh lập tức thay đổi sắc mặt, "Chưởng quỹ có biết Thanh Nha hay không?"Lão già còng lưng sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ngài là do Thanh gia phái tới?"Dữu Khánh: "Thanh Nha là huynh đệ của ta, ta khuyên ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Ta chỉ hỏi ngươi một câu, cửa hiệu này của ngươi có còn muốn làm ăn hay không?"Lão già còng lưng rõ ràng có sự kiêng kỵ, than thở: "Lão hủ đã nói rồi, Đông gia là người rộng rãi, cho dù là Thanh gia tới đây đập nát cửa hàng này, Đông gia cũng sẽ không lộ diện bởi vì chuyện như vậy."
Dữu Khánh: "Giống như ta vừa mới nói, ta để lại địa chỉ, để cho ngươi chuyển lời nói cho Đông gia cũng không được sao?"Hắn tin tưởng, chỉ cần người phía sau cửa hiệu này có liên quan cùng Lệ Nương, khi biết rõ tin tức này thì nhất định sẽ liên lạc với hắn.
Lão già suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài, "Được rồi, nhưng mà Đông gia có đáp ứng gặp ngươi hay không, thì lão hủ cũng không dám đảm bảo."
Dữu Khánh lười dông dài, "Mượn giấy bút dùng một chút."
Vì vậy, một nhóm người lại quay trở lại phía trước quầy hàng, bày giấy bút ra, Dữu Khánh nhấc bút viết ra địa chỉ nhà Hồ Vưu Lệ, ở tại phía dưới cũng kèm thêm một câu nói: Tìm kiếm muội muội Lệ Nương.
Sau đó, việc này cũng tạm thời dừng lại tại đây.
Sư huynh đệ ba người rời khỏi cửa hàng, sau đó lại đi dạo những cửa hàng ở xung quanh để hỏi thăm thông tin có liên quan tới "Linh Tê trai" này, kết quả, tình hình thật sự đúng như lão già còng lưng đã nói lúc trước, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng không có người nào từng gặp qua vị Đông gia kia, quả thực đủ thần bí.
Đi ở trên đường phố, Nam Trúc có chút sầu lo: "Vị Đông gia kia thần bí đến mức độ này, ngươi xác định chuyển một câu nói là có thể gặp được sao?"Dữu Khánh: "Vị Đông gia kia không dễ dàng gặp được, Thanh Nha kia thì dễ dàng gặp được đi."
"Thanh Nha?" Nam Trúc không hiểu, hỏi: "Có ý gì?"Dữu Khánh: "Thanh Nha tin tức linh thông, cách hành sự hoang dã, bảo y giúp chúng ta tra xét nền tảng của Đông gia này hẳn là không có vấn đề, chờ mấy ngày nữa nếu như không gặp được người, chúng ta liền đích thân tìm tới cửa bái phỏng.
Đi, tìm Thanh Nha đi."
Hắn cũng là không còn cách nào khác, vị Đông gia kia thần bí như thế, khiến cho hắn không thể không sử dụng đủ mọi thủ đoạn đi điều tra, phía bên Liễu Phiêu Phiêu thực sự rất không thuận lợi, tại Ảo Vọng này, hắn cũng chỉ có thể đi tìm Thanh Nha.