Bán Tiên ( Dịch )

Chương 519 - Chương 519: Đạt Được (2)

Chương 519: Đạt được (2)

Bội kiếm đã trở vào bao, ba sư huynh đệ bước đi giữa cảnh đêm hoa lệ nơi sáng nơi tối, Cổ Thanh Chiếu nghĩ đến thân phận thực sự của Dữu Khánh, nhịn không được cất tiếng cười trộm, nói: "Thám Hoa lang, hành động vừa rồi rất không văn nhã nha."

Dữu Khánh: "Lão bản nương, ngươi có thể nói ta đã làm sai, nhưng nếu nói ta rất không văn nhã thì có phần kéo hơi xa rồi.

Ngươi nói xem, nơi này là nơi để khoe khoang văn nhã sao?"Cổ Thanh Chiếu nâng chiếc quạt tròn che miệng cười, cười có vẻ hơi lúng túng.

Việc càng sỉ nhục văn nhã hơn ở ngay sau đó, đi vào trong một căn phòng xa hoa trang nhã, mấy người vừa mới ngồi xuống liền có người phục vụ theo thường lệ bước vào hỏi thăm xem có cần cô nương phục vụ hay không.

Dữu Khánh lập tức quay đầu lại hỏi hai vị sư huynh, "Một người cần bao nhiêu người mới phù hợp?"Đang ngồi nghiêm trang ở bên cạnh, Nam Trúc tức thì há miệng ra, cười hắc hắc trả lời: "Một người hai nàng là được rồi."

Mục Ngạo Thiết thì thể hiện ra vẻ mặt khinh thường, sự kiêu ngạo bình thường kia lại được bộ lộ ra ngoài.

Dữu Khánh ngạc nhiên kêu lên: "Một người hai nàng làm sao đủ được chứ? Gọi cho mỗi người chúng ta mười cô nương đi, phải là những cô nương xinh đẹp nhất Kinh Hồng điện các ngươi nha."

Nam Trúc vừa nghe nói như vậy, ở bên cạnh cất tiếng cười hắc hắc không ngừng, không nói lời nào, cũng không phản đối.

Lúc này, Cổ Thanh Chiếu đã hoàn toàn nhận ra được, quả thực không phải là tới vui chơi, vậy thì bà ta không thể ngồi nhìn, nếu không, cho dù có gọi hết tất cả các cô nương đến đây, có nỗ lực hết sức hầu hạ như hoàng đế, thì bên này vẫn có thể tìm cớ để kiếm chuyện.

Bà ta nhấc chiếc quạt tròn trong tay phẩy một với người phục vụ, hất đầu ra hiệu một cái ánh mắt, người phục vụ hiểu ý, lập tức gọi người châm trà rót nước cùng nhau rời khỏi phòng.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Lúc này, Cổ Thanh Chiếu mới nghiêm chỉnh lên tiếng: "Thám Hoa lang, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."

Dữu Khánh làm bộ không hiểu, hỏi: "Chuyện gì? Tới đây không để vui chơi thì còn có thể có chuyện gì?"Cổ Thanh Chiếu: "Ngươi nhiều lần đến đây tìm Thanh Nha, tất nhiên là có chuyện gì đó, Thanh Nha không có mặt, ngươi nói với ta cũng như nhau."

Dữu Khánh ra vẻ không quan tâm, thờ ơ hỏi: "Ngươi có thể làm chủ thay Thanh Nha?"Cổ Thanh Chiếu: "Cũng phải xem là việc gì, có lẽ không cần phải qua Thanh Nha, xem tại mặt mũi của đại tài tử đệ nhất thiên hạ có lẽ ta có thể làm cho ngươi, ít nhất nói ra thì ta có thể giúp ngươi chuyển lời cho Thanh Nha, không phải sao?"Lời đã nói đến nước này, người ta thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ, Dữu Khánh cũng không giả bộ nữa, "Muốn nhờ cậy Thanh gia tra xét giúp ta một người."

Ở trên lầu các, Thanh Nha vẫn cố định một chân nằm ở trên ghế, y nghe Bàng Thành Khâu bẩm báo lại sự việc xảy ra lúc trước.

Sau khi nghe xong, Thanh Nha cất tiếng cười nhạt, "Nói đến cùng, vẫn là muốn thay đổi biện pháp để gặp ta."

Từ lời nói và giọng điệu của y đã tỏ rõ ý ta không thèm gặp.

Bàng Thành Khâu: "Thanh gia, thiếu một chút ta đã bị hắn làm cho phát điên, hắn thực quá kiêu ngạo, thật sự cho rằng mình là Thám Hoa lang thì có thể hoành hành không cố kỵ gì hay sao? Thật sự muốn bắt hắn lại trừng trị hắn một trận a."

Thanh Nha: "Người ta đúng là một đường rất hung hăng đi tới này, tại kinh thành vứt quan bỏ đi, dám không cho Hoàng đế lão nhi thể diện, còn cùng với Thiên Lưu sơn, Đại Nghiệp ty và Ty Nam phủ đồng thời xông qua Tiểu Vân gian, ngay cả Giao nhân Hải tộc cũng dám giết, cửa hàng Chu Hiên cũng bị đập phá, Vương Tuyết Đường là họ hàng thân thích của Địa mẫu, hắn cũng giết không tha, còn có chuyện gì tên Thám Hoa chó chết đó không dám làm sao? Tên Thám Hoa chết tiệt đó thường xuyên chơi những trò lỗ mạng, chẳng thèm đếm xỉa đến gì, xem mạng nhỏ như tờ giấy nhóm lửa.

Hắn có thể xem trọng chiếc cổng vào Kinh Hồng điện mới là chuyện lạ."

Sau khi lầm bầm mắng mỏ một hồi xong, y bỗng nhiên phát hiện thấy mình vậy mà đã trút ra được nỗi ấm ức buồn phiền tích tụ đã lâu trong lòng, và cũng phát hiện thấy tự mình đã khai sáng cho chính mình.

Sau khi nghe xong, Bàng Thành Khâu suy nghĩ thấy cũng đúng, phát hiện những gì mình đã làm chẳng là gì so với những việc, những người mà vị Thám Hoa lang kia đã làm, đã trải qua, đã đụng phải, tâm tình gã lập tức trở lại bình thường, tuy vậy gã vẫn nhịn không được cất tiếng thở dài, "Hắn nào phải là Thám Hoa lang gì chứ, rõ ràng là một tên vô lại."

Thanh Nha bóc một củ đậu phộng nhét vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức, "Không phải từ lâu người ta đã tuyên bố bỏ văn theo võ sao, nhìn cái đức tính không biết xấu hổ đó, hắn đúng là có thể lăn lộn được và giới giang hồ này..."

Rồi dường như nghĩ tới điều gì đó, y quay đầu lại, dặn dò: "Ngươi đừng có đứng đây nữa, đi chú ý xem tình hình của lão bản nương và ba tên chết tiệt kia như htế nào."

"Được, ta đi đây."

"Ngoài ra, nói phía dưới chuẩn bị sẵn xe ngựa cho ta, một khi phát hiện thấy ba tên chết tiệt kia đi tới, chúng ta sẽ lập tức rời đi."

Bàng Thành Khâu nghẹn họng, thậm chí có phần kinh ngạc không hiểu, không gặp thì không gặp, đến mức phải lén lút tránh né như vậy sao? Trong lòng có nghi vấn, nhưng ngoài miệng vẫn là đáp lời đồng ý, xoay người đi thi hành, nhưng chỉ vừa mới đi xuống lầu liền gặp được Cổ Thanh Chiếu đi đến đây, song phương hơi chút trao đổi, sau đó Cổ Thanh Chiếu đi lên lầu.

Vừa nhìn thấy Thanh Nha, Cổ Thanh Chiếu liền nhịn không được cười, "Đã tống người đi rồi, không cần lo lắng nữa...

Vậy mà còn bảo người chuẩn bị xe ngựa, đáng phải làm như vậy sao, gặp mặt một lần cũng không chết được."

"Gặp hắn con chim á!" Thanh Nha bĩu môi mắng một câu, chỉ chỉ cái chân gãy của mình, "Hung thủ sát nhân thì vui vẻ, khỏe mạnh rồi, ta chỉ là một người đi ngang qua lại trở thành như vậy, để người ta nhìn ta như thế nào, khiến người ta nghĩ về ta như thế nào? Tại Ảo Vọng, ta dù sao cũng là nhân vật có số có má, ta không cần thể diện sao sao?""Ha hả..."

Cổ Thanh Chiếu tức thì cất tiếng cười vui vẻ, cười run cả người, một lúc lâu sau, trước phản ứng xấu hổ của đối phương, bà ta mới nín cười được, giang tay nói: "Nhưng thật đúng là cả ba người đều đã khỏi hẳn rồi.

Kinh mạch của vị Thám Hoa lang kia vậy mà có thể khôi phục lại chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi.

Y thuật của Minh tự quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta."

Về việc này, Thanh Nha đã biết được từ Bàng Thành Khâu, y có ước ao cũng vô dụng, Minh tự cũng sẽ không cho địa đầu xà y đây mặt mũi, đừng nói là cầu chữ trị, e rằng ngay cả cổng còn không thể bước vào được, y thà rằng chậm rãi khôi phục, cũng làm biếng đi đến đó tự rước lấy nhục.

Hiện tại, điều y chủ yếu quan tâm chính là mục đích đến đây, "Tên Thám Hoa chó chết kia chạy đến đây muốn làm cái quái gì vậy?"Cổ Thanh Chiếu chậm rãi thu liễm nét tươi cười, trầm ngâm nói: "Nhờ ngươi hỗ trợ tìm kiếm một người, hoặc nói là tra xét một người."

Thanh Nha nghi vấn: "Muội muội trên tờ thông báo tìm người thân kia sao?"Cổ Thanh Chiếu lắc đầu: "Không phải, có một cửa hàng bán nguyên liệu làm thuốc tên là 'Linh Tê trai'.

Hắn muốn biết có phải phía sau cửa hàng đó còn có một ông chủ hay không.

Hắn muốn biết tình hình của ông chủ này và cũng muốn tìm được người đó."

"Linh Tê trai?" Thanh Nha sửng sốt.

Với sự hiểu biết của mình với y, Cổ Thanh Chiếu đã nghe ra được ẩn ý trong lời hỏi, "Thế nào, không lẽ ngươi biết?"Thanh Nha khẽ gật đầu, nghi hoặc nói: "Một cái cửa hàng nằm trong xó xỉnh không chút thu hút.

Hắn tìm ông chủ của cửa hàng này để làm gì chứ?"Cổ Thanh Chiếu cảm thấy không thích hợp, "Ảo Vọng có vô số cửa hàng, một cái cửa hàng khuất trong xó xỉnh, làm sao ngươi sẽ nhớ được nó chứ, có điểm nào không tầm thường hay sao?"Thanh Nha: "Cái cửa hàng này tuy rằng không nổi bật, nhưng cũng không đơn giản, là một cửa hàng ít có tại Ảo Vọng đã trải qua nghìn năm."

Bình Luận (0)
Comment