Bán Tiên ( Dịch )

Chương 525 - Chương 525: Mời Vào Trong

Chương 525: Mời vào trong

Ngân Sơn Hà không có hé răng về việc này, ông ta cho rằng đó là cách Thanh Nha từ chối Long Hành Vân, ông ta còn cảm thấy vui với điều đó.

Nếu thật sự phải đi đến Minh tự, Long Hành Vân trở nên do dự.

Một ít kẻ biểu hiện ra ngoài nhìn như táo bạo, nhưng đó đều là nhằm vào người mà mình có thể gây vào được, còn trên thực tế thì trong lòng họ rất rõ ràng nơi nào có thể chọc, nơi nào không thể trêu.

Gã ta hừ một tiếng, "Thử cũng là mất công thử."

Thanh Nha: "Thử xem cũng không mất gì, vạn nhất khả thi thì sẽ không có nỗi lo về sau, cùng lắm thì chân què ta đây bồi thiếu Các chủ cùng tới đó một chuyến."

Long Hành Vân rõ ràng vẫn còn có chút do dự, dù sao đó cũng là Minh tự a!Thấy vậy, Thanh Nha lập tức nói với đầy ẩn ý: "Nếu như thiếu Các chủ không muốn đi, vậy thì quên đi, xem như ta chưa từng nói qua lời gì."

Ngụ ý rất rõ ràng, là chính ngươi sợ phiền phức, về sau đừng có trách ta không hỗ trợ.

Vừa nghe nói như vậy, Long Hành Vân liền bị kích lên lòng tự ái, giọng lạnh nhạt khinh thường: "Ta có nói không đi sao? Chẳng qua là cảm thấy đi quấy rầy Minh tự trong đêm tối như thế này thì không thích hợp."

Ở bên cạnh chậm rãi phì phèo thuốc lá, Ngân Sơn Hà nghe vậy thì mày hơi nhăn lại, bởi vì từ phản ứng của Long Hành Vân, ông ta vô ý thức mà xem xét Thanh Nha kỹ hơn chút, ẩn ẩn cảm thấy lời nói vừa rồi của đối phương có vẻ như là đang khích tướng.

Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại một chút, ông ta cảm thấy có thể là mình đã suy nghĩ nhiều, đối phương vẫn luôn từ chối hỗ trợ, là đã bị thiếu Các chủ ép buộc cho không còn cách nào khác.

Hơn nữa, đại khái là không vào được Minh tự, chắc chắn là đang tìm cớ.

Nghĩ đến đây, ông ta yên lòng hơn không ít, chậm rãi buông lỏng cảnh giác trong lòng.

Các chủ Xích Lan các có thể giao phó sự an toàn của con trai mình cho ông ta, tức là tin tưởng vào ông ta, ông ta đương nhiên phải thận trọng.

Thanh Nha nhìn nhìn màn đêm bên ngoài, gật đầu nói: "Thiếu Các chủ lo lắng rất đúng, đêm tối đen đi gõ cửa Minh tự quả thực cũng không thích hợp, vậy ngày mai đi một chuyến?"Long Hành Vân: "Ngươi cũng phải để mắt sát sao tới A Sĩ Hành."

Thanh Nha: "Thiếu Các chủ yên tâm, phía bên ta luôn luôn có người theo dõi hắn, chạy không thoát."

"Ngày mai ngươi tới tìm ta."

Long Hành Vân ném lại một câu, xòe chiết phiến ra, nhẹ nhàng phe phẩy rồi xoay người rời đi, cũng không nói mình ở nơi nào, gã tin tưởng đối phương có thể tìm được.

Ngân Sơn Hà phì phèo thuốc lá cũng cất bước đi theo.

Thanh Nha chân cẳng không thuận tiện vì vậy bỏ qua, Cổ Thanh Chiếu tự mình đi đưa tiễn.

Tiễn xong khách nhân, quay trở lại, Cổ Thanh Chiếu nói: "Ngân Sơn Hà cảnh giác hơn họ Long rất nhiều, ta đứng bên cạnh quan sát, thấy hình như hắn đã nhận ra ngươi đang kích động Long Hành Vân."

Thanh Nha: "Có một số việc, có nhận ra cũng vô dụng, dựa vào cảm giác đê định tội ta sao?"Cổ Thanh Chiếu hơi có lo lắng, "Nếu như xảy ra động thủ, giữa ngươi và Ngân Sơn Hà, ai mạnh hơn?"Thanh Nha: "Không biết, chưa có giao thủ với bốn đại hộ pháp của Xích Lan các, tu vi hẳn không khác lắm so với ta.

Sau khi tu vi bước vào Thượng Huyền cảnh giới, khi giao thủ trong cùng cảnh giới, ta chưa từng có thua ai! Tuy nhiên, không thể so với năm đó, hiện tại ta càng ngày càng không thích đánh đánh giết giết, không có ý nghĩa gì."

Cổ Thanh Chiếu trầm mặc một hồi, "Ngày mai, sau khi các ngươi đi Minh tự, ta sẽ tìm vị Thám Hoa lang kia, cho hắn một câu trả lời."

Thanh Nha gật đầu, lại nhịn không được than khẽ, "Chỉ mong Can nương dự liệu không sai, nếu không, chuyến đi Minh tự này sẽ rất bối rối, về sau cũng khó tiếp tục."

Cổ Thanh Chiếu: "Cứ làm theo lời Can nương đề nghị đi, có xảy ra chuyện cũng không thể trách được ngươi."

Thanh Nha chỉ có thể yên lặng gật đầu...

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, một chiếc xe ngựa đira khỏi cổng sau của Kinh Hồng điện.

Từ cửa sau đi thẳng đến căn nhà của Hồ Vưu Lệ, dừng xe lại bên cạnh đường phố ở dưới lầu, xa phu quay đầu lại gọi, "Lão bản nương, đến rồi."

Đẩy rèm xe ra, Cổ Thanh Chiếu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy căn nhà phải leo tường chui vào từ phía dưới này thì ít nhiều có chút không nói nên lời, tầng bậc sinh hoạt của bà ta bây giờ quả thực rất không có khả năng đi đến loại địa phương này, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ với nơi tài tử đệ nhất thiên hạ ở lại, không biết có hoàn cảnh như thế nào, trong đầu hiện lên hình ảnh một căn phòng tao nhã bay mùi giấy mực.

Bà ta bước ra thùng xe, tung người phi thân bay lên, rơi xuống tại ban công lầu hai, nhìn nhìn khung cảnh ban công nho nhỏ, khó nhập vào mắt bà ta, sau đó mới gõ vang cửa phòng.

Bà ta đi thẳng tới nơi đây, đương nhiên trước đó đã biết rõ mục tiêu cần thăm hỏi có mặt hay không, hơn nữa còn biết rõ Hồ Vưu Lệ đã dẫn theo tiểu hài tử đi làm buôn bán nhỏ rồi.

Người mở cửa chính là Mục Ngạo Thiết, nhìn thấy người khách tới thăm, y quay đầu gọi to, "Lão bản nương tới rồi."

Bên trong không lớn, chỉ nhìn một cái, Cổ Thanh Chiếu cũng đã nhìn thấy được tình hình bên trong phòng, nhìn thấy Dữu Khánh và Nam Trúc kết thúc khoanh chân đả tọa, cùng nhau đứng lên."

Ôi, quý khách đăng môn."

Bước nhanh tới cửa chào đón, Dữu Khánh không ngừng khách sáo.

Ngọc bội va chạm lanh canh, Cổ Thanh Chiếu khoan thai chậm rãi bước vào.

Bà ta tò mò dõi mắt quan sát khung cảnh bên trong phòng, phát hiện thấy đúng với câu mô tả "Nhà chỉ có bốn bức tường", trên tường không có gì cả, ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có, rõ ràng đều là trực tiếp ngồi trên sàn.

Khi đi tới đầu cầu thang, bà ta vẫn không ngăn được tò mò đưa ánh mắt nhìn xung quanh phía tầng dưới, "Thám Hoa lang, ta có thể xuống dưới xem được không?"Dữu Khánh nghe hỏi mà thấy vui vẻ, "Đây cũng không phải là nhà của ta, so với Kinh Hồng điện của ngươi, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, còn không lớn bằng căn nhà kho trong xó xỉnh của ngươi, rất tồi tàn, có gì để coi chứ? Nếu như ngươi muốn xem, có lẽ chủ nhà cũng không dám có ý kiến gì."

Cổ Thanh Chiếu mỉm cười, cũng không khách sáo gì nữa, xách váy từng bước một đi xuống, đi xuống tới tầng dưới ánh sáng có vẻ hơi mờ tối, chỉ nhìn thấy đồ đạc chất đầy khắp nơi, cũng không có nhiều không gian trống để xoay chuyển, hoạt động, đối với bà ta mà nói, nơi này đâu có giống như là là một nơi để ở, quả thực là không gọn gàng, ngăn nắp bằng nhà kho của bà ta.

Bà ta cũng không khách sáo, trực tiếp mở cửa gian phòng của Hồ Vưu Lệ ra, tuy nhiên cũng không có đi vào, chỉ đứng ở cửa vào quan sát bên trong, sau đó mới đóng cửa lại cùng theo Dữu Khánh quay lại tầng nhà sáng sủa rộng rãi bên trên.

Bà ta lại quét mắt nhìn căn phòng trống không mấy lần, cười nói: "Thám Hoa lang có thể yên tâm ở tại nơi đây, thật đúng là người co được dãn được."

Theo bà ta, nơi tồi tàn như thế này quả thực không xứng với tài tử đệ nhất thiên hạ, khác biệt quá xa so với khung cảnh tiểu cư thoang thoảng mùi thơm giấy mực trong trí tưởng tượng của bà ta.

Sư huynh đệ ba người thì không có cảm giác gì, bởi vì bọn hắn thật sự không chú ý tới điều đó, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn hắn chưa bao giờ thực sự cao, chỉ cho rằng người ta nói lời khách sáo mà thôi.

Dữu Khánh không muốn nói nhảm với bà ta, hỏi: "Lão bản nương không phải là đặc biệt đến đây để xem nhà ở chứ?"Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn, thuận theo ý hắn, nói đến chính đề, lắc đầu đáp: "Về việc ông chủ phía sau Linh Tê trai, Thanh gia đã phái người điều tra rồi, quá thần bí, căn bản tìm không được đầu mối để tiếp tục điều tra, trừ phi bắt lấy Chưởng quỹ kia, sau đó nghĩ biện pháp cạy mở miệng của lão, nhưng lo lắng làm hỏng chuyện của ngươi, cho nên ta tới đây hỏi ngươi một chút, có muốn làm như vậy hay không.

Nếu như có thể bắt người, phía bên Thanh gia sẽ tiếp tục xem tình hình để thực hiện."

Đây là điều mà bà ta muốn tới đây để tỏ rõ, đã làm việc giúp ngươi, nhưng mà làm không tốt, làm không tốt cũng không phải là không tận lực, cũng không phải không có biện pháp, mà là phải xem bản thân ngươi có sẵn sàng làm hay không.

Nghe nói như vậy, sư huynh đệ ba người cũng không tìm ra được bất kỳ lí do gì để chỉ trích.

Sau khi suy nghĩ một chút, Dữu Khánh đành phải thôi, "Quên vụ bắt người đi, chúng ta đều là người đứng đắn, không muốn gây ra quá nhiều phiền phức, có thể tránh thì tránh đi."

Hắn đã biết được vị trí có thể có ông chủ cửa hàng đó, chỉ là muốn nắm giữ nhiều hơn một chút thông tin, quả thực không cần phải làm phức tạp thêm nữa.

Đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết sự thật này.

Cổ Thanh Chiếu cũng làm ra vẻ rất ngạc nhiên, "Vậy, việc này cứ kết thúc thúc như vậy sao?"Dữu Khánh: "Coi như xong.

Nói chung, đa tạ lão bản nương, cũng nhờ lão bản nương thay ta chuyển lời cảm tạ Thanh gia, cảm ơn hắn đã hỗ trợ."

Cổ Thanh Chiếu nhẹ nhõm nói: "Cũng được, chúng ta cũng bớt được việc, vậy ta cáo từ."

Sư huynh đệ ba người tiễn khách đến ban công, nhìn theo bà ta phi thân bay xuống, nhìn bà ta chui vào trong xe ngựa, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, biến mất trong tầm mắt, ba người mới quay trở vào trong phòng, đóng cửa mật đàm.

Nam Trúc hỏi: "Bây giờ làm thế nào?"Dữu Khánh: "Nếu đã tìm không được nhiều thông tin hơn, vậy thì chuẩn bị xuất phát đi."

Sư huynh đệ ba người bàn bạc với nhau một hồi, sau đó quyết định thời điểm xuất phát là tại sau nửa đêm, đầu tiên là chờ Hồ Vưu Lệ trở về để nói chuyện, thông báo một chút, thứ nhì là theo lời Hồ Vưu Lệ đã nói lúc trước, cho dù có Giao nhân đưa người đi rất nhanh, nhưng muốn tới Tử Lan đảo ít nhất cũng phải mất non nửa ngày, nếu xuất phát từ bây giờ, đến Tử Lan đảo gần như đã là đêm tối.

Tuy rằng Minh Hải luôn luôn bị bao phủ tại trong bóng tối, nhưng giữa ban ngày và đêm tối vẫn có một chút khác biệt, ánh sáng ban ngày hơi tốt hơn một chút, thuận lợi hơn cho việc tìm kiếm trên đảo, đêm tối mù tịt khẳng định không tiện tìm kiếm.

Nếu xuất phát sau nửa đêm, sẽ đến Tử Lan đảo đúng lúc là trời buổi sáng.

Khi Cổ Thanh Chiếu trở về tới Kinh Hồng điện thì, một nhóm năm người Long Hành Vân vừa mới đến trước cổng Minh tự.

Đối diện với cánh cổng đóng chặt của Minh tự, không phải nói người khác, ngay cả Ngân Sơn Hà cũng bỏ đi hành động phì phèo tẩu thuốc, cắm tẩu thuốc tại trên đai lưng, không dám phì phèo phun khói thuốc tại nơi đây, như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy mình vô lễ.

Người nào đi gõ cửa trở thành việc giữa Long Hành Vân và Thanh Nha, cũng không thể để cho người phía dưới tiến tới gõ cổng, hai người quay nhìn nhau, cuối cùng Thanh Nha cổ động mình, lấy can đảm tiến tới gõ vang vòng cổng.

Trong sân truyền đến tiếng bước chân, sau đó một đám người bên ngoài cổng lập tức đều trở nên khẩn trương.

Cho dù vào thời điểm này, Ngân Sơn Hà vẫn duy trì quan sát phản ứng của Thanh Nha, nhìn thấy Thanh Nha cũng có sự kẩn trương và e ngại phát ra từ trong xương cốt, ông ta mới có phần yên tâm.

Cửa mở ra một cái khe, Bạch Vân thò ra nửa người, quan sát một chút mọi người ở bên ngoài, hỏi: "Phật môn tịnh địa, gõ cửa làm gì?"Thanh Nha tức thì vẻ mặt tươi cười, "Tại hạ Thanh Nha, cùng với thiếu Các chủ Long Hành Vân của Xích Lan các đến đây bái phỏng Minh tăng, thỉnh cầu thông báo."

Bạch Vân hơi cau mày, rồi thốt ra hai chữ, "Chờ chút."

Ầm, cổng đóng lại, bên trong có tiếng bước chân dần đi xa.

Một đám người ngoài cổng không thốt tiếng nào, âm thầm chờ đợi.

Sa khi chờ như vậy một lúc, tiếng bước chân lần nữa đi tới, lần này cổng mở ra nửa cánh, Bạch Vân chắp tay đứng ở bên, "Mời vào trong."

Mọi người đều đang cho rằng sẽ bị từ chối, nghe nói vậy thì đều giật mình, thiếu một chút cho rằng mình đã nghe lầm, thật sự để cho chúng ta vào sao? Nhất là Thanh Nha, trong lòng càng là chấn động không ngừng, tuy rằng Can nương bảo y tới đây, nhưng trước đó y vẫn lo lắng mãi, kết quả không ngờ tới thật sự có thể đi vào Minh tự, trong lòng y đã có một nhận biết mới về sự thần thông quảng đại của Can nương.

Kết quả bất ngờ ngoài tưởng tượng, rất đột ngột, rất ngạc nhiên, Long Hành Vân và Thanh Nha đều bị làm cho luống cuống tay chân, ngươi mời ta tiến vào trước, ta lại mời ngươi đi trước vào, cực kỳ nhã nhặn khách khí, có thể nói rất nho nhã lễ độ.

Ngân Sơn Hà và Thôi Du cũng chưa từng nhìn thấy thiếu Các chủ thể hiện ra sự nhã nhặn, lễ độ từ trong phế phủ như vậy.

Cuối cùng, vẫn là Thanh Nha nghĩ đến Can nương mà có động lực, y đi vào trước, là nhảy một chân lướt đi vào, chỉ có một chân đeo guốc gỗ, độ cao chiếc guốc vừa vặn giúp cho một chân kia lơ lửng trên không.

Long Hành Vân theo sau sát đó, cất bước tiến vào, đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện thấy khắp nơi đều là xương trắng, ngay cả trên mặt đất cũng vậy, thật sự không biết một người sống rất tốt vì sao phải ở lại một nơi như vậy.

Ở phía sau, Ngân Sơn Hà vừa định cùng đi theo, nhưng lại bị Bạch Vân đưa tay cản lại, hỏi, "Ngươi là người phương nào, vì sao phải đi vào?"Ngân Sơn Hà vội cung kính đáp: "Chúng ta là một nhóm."

Ngón tay chỉ tới người vừa đi vào ở bên trong.

Long Hành Vân quay đầu xoay người lại cũng vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Không sai, chúng ta là một nhóm."

Bạch Vân mặt không biểu cảm mà trực tiếp từ chối: "Các ngươi nói Thanh Nha và thiếu Các chủ Xích Lan các tới chơi, bần tăng đã thông báo như thế, sư tôn cũng nói để cho hai người này tiến vào, không có nói để cho người khác cùng tiến vào.

Chính các ngươi không nói rõ ràng, trách không được bần tăng.

Bần tăng không nhiều lời cùng các ngươi, hoặc là đều đừng tiến vào, hoặc là những người khác lui ra.

Tự các ngươi xem mà quyết định."

Giọng điệu này thực sự là không chút nào khách sáo, hiếm khi bị lạnh nhạt như thế nhưng Long Hành Vân cũng không cảm thấy bị nhục nhã, trái lại vội vàng khuyên Ngân Sơn Hà, "Ngân thúc, thêm một người tiến vào, bớt một người tiến vào, cũng vô ích, thôi quên đi, tốt hơn hết ngài cứ ở bên ngoài chờ chút đi."

Ngân Sơn Hà suy nghĩ cũng phải, tại nơi này, nếu người ta thật sự muốn gây bất lợi cho thiếu Các chủ, ông ta tiến vào cũng không có bất kỳ tác dụng gì, đơn giản chỉ là trên tường nhiều thêm một bộ xương khô mà thôi, liền gật đầu, một cái chấn cất bước tiến tới cánh cổng được thu trở về, chậm rãi lui về phía sau.

Những người khác càng không cần phải nói, Thôi Du và tâm phúc tùy tùng Bàng Thành Khâu của Thanh Nha đều lui ra sau, mắt mở trừng trừng nhìn cánh cổng ngôi chùa ầm ầm đóng lại, thành thật đứng chờ ở ngoài cổng.

Bình Luận (0)
Comment