"Nếu không thì như vậy đi, Trấn Hải ty tìm chuyện gì đó, giam ta lại, để ta có thể thoát ra khỏi việc này."
"Ngươi có thể trốn trong Trấn Hải ty được bao lâu? Ẩn núp một mực không đi ra ngoài sao? Về sau gã chạy đến Trấn Hải ty hỏi xem ngươi phạm phải chuyện gì, chạy tới lôi người ra, bên này phải giải thích thế nào chứ? Nếu lôi người ra không được...
Tên đó là một kẻ mang thù, mẹ gã chỉ có một đứa con trai như vậy, bao che cho con của mình cỡ nào nha."
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?""Đó là chuyện của ngươi, nơi đây cũng chỉ có thể báo cáo tình huống, về phần bên trên định đoạt như thế nào, không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm.
Tuy nhiên, có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi, không nên gây rối xảy ra chuyện tại Ảo Vọng, nếu thực sự ngăn cản không được, ngươi phải tận lực nghĩ biện pháp kéo gã ra xa một chút."
"Đại Chưởng mục lo lắng nhiều, Minh tự đã đồng ý không can thiệp vào chuyện giữa bọn họ, cho dù tên Thám Hoa chó chết đó có bị chết tại Ảo Vọng thì cũng không gây ra được sóng gió gì quá lớn."
"Ta là sợ tên cẩu Thám Hoa đó chết tại Ảo Vọng hay sao? Ta sợ chính là vị thiếu Các chủ kia bị tên Thám Hoa chết tiệt kia đùa chết, nếu như thật sự để cho vị kia bị chết tại Ảo Vọng, Trấn Hải ty thực xảy ra việc vui lớn rồi, chưa nói tới có thể giữ được vị trí Chưởng lệnh hay không, đến lúc đó ngươi có liên quan tới gã cũng sẽ được trở lại nhà giam, lột mấy tầng da là không thể tránh được."
Thanh Nha nghẹn họng, ngẩn người, sau đó hoài nghi hỏi: "Không đến mức vậy đi, có Ngân Sơn Hà bảo vệ, đánh chó còn có thể bị chó cắn hay sao?"Tề Đa Lai: "Ta không nói gã nhất định sẽ xảy ra chuyện, ta sợ chính là vạn nhất xảy ra chuyện.
Kể từ khi vị Thám Hoa lang kia tới Ảo Vọng đến bây giờ, đã xảy ra những chuyện gì thì chính ngươi cũng biết rõ ràng.
Ta mới xem xét kỹ càng lại tình huống của hắn, kết quả phát hiện thấy vị này cũng là một kẻ không đặt nặng mạng nhỏ của mình, rất thích chơi đùa với lửa.
Tên này, về cơ bản mà nói thì đi tới đâu đều sẽ gây chuyện tới đó, vào kinh thành đi thi cũng có thể khiến cho kinh thành náo loạn gà bay chó sủa, đang yên đang lành lại chơi cái trò gì mà 'Bỏ văn theo võ', ai nói 'Theo võ' thì cần phải 'Bỏ văn' chứ, tư duy kiểu này không phải là đầu óc có bệnh sao? Cũng không biết tên đại tài tử này là người thông minh hay là kẻ lỗ mãng.
Cái chết của Vương Tuyết Đường đến cùng là do ai làm, trong lòng ngươi ta đều có nắm chắc, ngay cả họ hàng thân thích của Địa mẫu cũng dám giết, ngươi cho rằng hắn không dám giết vị thiếu Các chủ kia sao? Chúng ta coi như là đã kiến thức được thủ đoạn mưu sát tại Lang Hoàn cư, thời điểm Vương Tuyết Đường đánh chó có từng nghĩ đến mình sẽ bị chó cắn chết hay không? Ai mà biết được sẽ có xảy ra chuyện gì bất ngờ hay không chứ? Nói chung muốn chết thì đều phải chết cách xa chúng ta ra một chút, đừng có chết ở trên đất của chúng ta, ai chết ai sống cũng chẳng có liên quan gì với chúng ta."
Thanh Nha cười khổ, việc đã nắm giữ được chuyện Dữu Khánh sắp đi vào chỗ sâu trong Minh Hải, y tạm thời sẽ không nói cho bên này biết...
Đêm hôm khuya khoắt, Ảo Vọng vẫn rực rỡ sắc màu, đèn đuốc huy hoàng, vẫn là nơi phồn hoa nhất thế gian.
Sư huynh đệ ba người khoác áo choàng đen từ ban công nhảy xuống khỏi căn gác nhỏ, xuyên đường băng hẻm, thẳng đến bờ biển.
Gần nhất, ba người làm việc gì tại Ảo Vọng cũng đều không hề che che lấp lấp, có tâm lý không làm chuyện gì đuối lý thì không sợ quỷ ma gõ cửa, hơn nữa cũng biết được vóc dáng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tương đối bắt mắt, những kẻ cần giám thị bọn họ đã nhớ kỹ từ lâu, đi dọc bờ biển cũng khó tránh được tai mắt người khác.
Sau khi bọn họ lên đò rời đi không bao lâu, một nhóm người Long Hành Vân và Thanh Nha giấu mình trong áo choàng đen mũ trùm đầu cũng tới bờ biển, rồi lên đò trực tiếp rời đi.
Tầng cao nhất của Hải Tiêu các, một ngọn đèn cô độc trên chiếc bàn bên trong cửa sổ, một cây đàn cổ, Từ Văn Tân ngồi quỳ tại trước bàn, hai tay mười ngón gảy nhẹ du dương, tương phản với sự rực rỡ phồn hoa bên ngoài.
Trong tiếng đàn toát lên mấy phần hiu quạnh và trống vắng, ánh đèn thỉnh thoảng lay động bóng người.
Có tiếng bước chân vội vã đi đến, Nga Mi mở cửa đi vào, bước nhanh tới trước bàn đặt đàn, ngồi quỳ xuống, trong thần sắc có vẻ do dự không đành lòng.
Mười ngón tay của Từ Văn Tân đột nhiên đè lại dây đàn đang rung động, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Chẳng lẽ phía bên Minh tự không có trả lời?"Phía bên hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của sư huynh đệ ba người Dữu Khánh, ba người vừa ra biển, hắn liền biết, cũng biết được đám người Long Hành Vân rời bến theo ngay sau đó, hắn lập tức nhận thấy được không ổn, nhận ra được sư huynh đệ ba người có nguy hiểm, lập tức bảo người nhanh chóng gửi thư tới Minh tự, xin Minh tự phát động Hải tộc hỗ trợ.
Tại trên Minh Hải, chỉ cần Hải tộc đồng ý hỗ trợ, giữ mạng không phải là vấn đề lớn.
Nhưng mà từ thần sắc của Nga Mi làm cho hắn nhận ra được sự việc không bình thường.
Quả nhiên, Nga Mi khó khăn đáp: "Đã trả lời rồi, phía bên Minh tự nói, không nhúng tay vào ân oán cá nhân giữa Long Hành Vân và Thám Hoa lang."
Từ Văn Tân vươn người lên, nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước một bức tường, kéo mở bức mành treo tại trên tường, lộ ra một tấm bản đồ phác thảo tuyến đường, bên trên còn có sơ đồ mối quan hệ giữa các cá nhân, trong đó có tên Long Hành Vân và Thanh Nha.
Hắn sở dĩ phát hiện được Long Hành Vân tới Ảo Vọng, cũng là bởi vì theo dõi sát sao vào Thanh Nha, bởi vì Dữu Khánh và Thanh Nha qua lại tương đối nhiều lần.
Nga Mi bưng cây đèn đi đến gần hỗ trợ chiếu sáng, ánh sáng trên bản đồ lập tức sáng lên rất nhiều."
Không nhúng tay ân oán cá nhân sao? Thái độ của Minh tự xem ra có liên quan tới lần bái phỏng lúc trước của Long Hành Vân và Thanh Nha."
Từ Văn Tân lẩm bẩm một câu, sau đó ánh mắt dán vào địa điểm đánh dấu ba chữ "Linh Tê trai" trên bản đồ, hắn bình tĩnh ôn tồn nói: "Người của Linh Tê trai có khả năng biết rõ hướng đi của bọn họ.
Lập tức phái người đến Linh Tê trai tìm hiểu, trong tình huống cần thiết thì có thể trực tiếp cưỡng ép cạy mở miệng, phải nhanh!""Vâng."
Nga Mi nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Không bao lâu sau, Nga Mi trở về, tiếng đàn bên trong phòng cũng đã lần nữa vang lên.
Sau chừng nửa giờ, ngoài cửa có tiếng chuông "Đinh đang" nho nhỏ vang lên, Nga Mi lại nhanh chóng đi ra ngoài, khi trở về thì gần như là chạy đến bên cạnh Từ Văn Tân, cấp báo: "Công tử, Linh Tê trai đã đóng cửa, người của chúng ta cưỡng ép cạy đi vào, kết quả phát hiện bên trong đã dọn đi sạch sẽ."
Tiếng đàn lại dừng lại."
Dọn đi sạch sẽ sao? Không phải đã bảo người nhìn chằm chằm vào sao? Nhiều đồ vật như vậy được dời đi mà có thể không nhìn thấy được sao?""Là rất quái lạ, không biết làm sao mà làm được."
Tích tịch tình tang, Từ Văn Tân tiện tay gảy lên huyền cầm, rồi quyết đoán đứng dậy nói: "Đích thân ta sẽ đi Minh tự một chuyến, sắp xếp đi đường thủy!"