Giao nhân đưa đò không quan tâm về việc này, như thế nào cũng được, thấy bên này đã thương lượng ổn thỏa rồi, không còn ý kiến gì nữa, lúc này liền làm theo ý muốn của khách hàng, điều khiển con đò xoay chuyển phương hướng.
Ngân Sơn Hà lại đột nhiên cất tiếng gọi Giao nhân lại, hỏi: "Nhà đò, các ngươi có chắc mục tiêu mà chúng ta đang truy đuổi đến trễ hơn chúng ta ít nhất một canh giờ không?"Giao nhân lúc trước trả lời quay đầu lại đáp, "Trừ khi không đến, nếu không thì không sai.
Ít hơn một canh giờ ta sẽ không lấy tiền của các ngươi."
Đã xác nhận được mục tiêu vẫn chưa đến nơi, lúc này Ngân Sơn Hà mới đặt tẩu thuốc vào lại trong miệng tiếp tục phì phèo.
Ngoảnh đầu nhìn xem hai người ở trên bờ, lại nhìn nhìn hai gã Giao nhân đưa đò, Thanh Nha thực sự rất không biết phải nói gì, công khai bàn bạc làm sao để giết vị Thám Hoa lang kia ngay tại trước mặt Hải tộc, thật đúng là đặc biệt không hề cố kỵ, một chút cũng không tránh né kiêng dè gì, y cũng không biết là bởi vì mình không phóng khoáng, hay cảnh giới của người ta cao hơn.
Đương nhiên, y cũng biết nguyên nhân có thể là bởi vì Minh tăng đã đáp ứng không giúp tên Thám Hoa chó chết đó, nhưng y vẫn cảm thấy là lạ, ít nhất thì đây là lần đầu tiên y trải qua loại chuyện không kiêng nể gì cả như thế này.
Được rồi, chuyện còn lại không liên quan gì đến mình, y âm thầm tự giễu mình một câu, rồi xoay người xoay xoay chiếc đèn lồng treo ở đầu thuyền, thổi phù một hơi vào bên trong, chiếc đèn lồng lập tức bị thổi tắt đi.
Giao nhân đưa đò chỉ ngoi lên thoáng nhìn một cái, nhưng cũng không có nói gì nữa, hiện tại không tính là đang đưa đò, trong lúc nghỉ chờ thì có thể tắt đèn.
Thanh Nha hiển nhiên là rất hiểu rõ quy tắc này, y lại cất lời bắt chuyện với Thôi Du ở con đò ngay bên cạnh, "Nếu như ngươi không muốn để cho mục tiêu phát hiện ra chúng ta ở tại nơi đây, tốt nhất ngươi cũng nên tắt đèn..."
Thôi Du có chút do dự, quay đầu lại nhìn nhìn người ở trên bờ, thấy không có thể hiện phản đối, lão ta lập tức làm theo, cũng thổi tắt ánh đèn lồng treo ở trước đò.
Hai chiếc đò tức thì chìm vào trong bóng tối, biến thành cái bóng mơ mơ hồ hồ lướt dần về phía tiểu đảo mờ ảo kia.
Đứng ở trên bờ nhìn theo, Ngân Sơn Hà nhịn không được liếc nhìn Long Hành Vân một chút.
Thực ra ông ta không muốn để cho Long Hành Vân ở lại đây, muốn để Long Hành Vân và Thôi Du cùng nhau đến bên đó chờ đợi, dự định chỉ một mình giải quyết hết việc này giúp Long Hành Vân, ông ta có thực lực và cũng có tự tin để làm điều đó.
Nhưng nếu để cho Long Hành Vân rời khỏi bên người thì lại sợ Long Hành Vân xảy ra chuyện, cảm thấy dẫn theo ở bên cạnh để bảo vệ sẽ càng ổn thỏa hơn.
Bởi vì ông ta luôn cảm thấy Thanh Nha có điều gì đó khiến cho ông ta khó thể giải thích, làm cho ông ta nhịn không được âm thầm sinh ra cảnh giác đối với Thanh Nha.
Về việc trên đảo này có con Bất Yêu quái gì đó, ông ta thực sự không chút nào để vào mắt.
Tuy nhiên, đến lúc cần phải dặn dò thì ông ta vẫn phải nhắc nhở Long Hành Vân, rút tẩu thuốc ra khỏi miện, nói: "Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc tình huống nơi này, để đề phòng bất trắc, thiếu Các chủ cần theo sát bên cạnh ta, không nên chạy loạn."
"Ngân thúc yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
Long Hành Vân đáp ứng rất dứt khoát, rồi xoay người quan sát hòn đảo, "Hòn đảo này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, làm cái gì bây giờ?"Ngân Sơn Hà: "Đi lên nơi cao nhất trên đảo, bất kể có đò từ hướng nào xung quanh đến đây, chúng ta đều có thể nhìn thấy."
Long Hành Vân lập tức hiểu được ý của ông ta, trên đò có ánh sáng.
Hai người lập tức tìm kiếm vị trí có địa thế cao trên đảo, đi đến, dọc đường luôn duy trì cảnh giác thận trọng, nhưng việc Tử mao thảo mọc thành từng mảng lớn ở đầy trên đảo hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ thu hút sự chú ý của người mới tới, hai người bọn họ cũng không ngoại lệ.
Long Hành Vân rất tò mò đối với hàng ngàn hàng vạn những sợi dây ánh sáng tím buông rũ xuống kia, gã vươn tay ra muốn sờ vào thử xem, nhưng lại bị cán một tẩu thuốc chặn lại.
Long Hành Vân không hiểu, quay đầu lại với vẻ dò hỏi, Ngân Sơn Hà giải thích nguyên nhân, "Tử mao thảo, trên những sợi dây rủ xuống này có rất nhiều gai nhỏ, rất dễ dàng cuốn lấy sinh vật sống, đồng thời trên gai có chất gây tê.
Người bị chúng đâm thủng hoặc cắt ngang qua da thịt sẽ không có cảm giác đau rát gì, đến khi sinh vật sống phát hiện thấy mình bị quấn lại thì đã muộn rồi, lúc đó, đại khái các chi trên đều đã mất đi cảm giác không thể nhúc nhích được nữa.
Sau đó những rễ dây này sẽ quấn chặt lấy sinh vật sống đó, và từ từ ăn mòn, tiêu hóa hấp thu đến ngay cả cặn bã cũng không thừa lại chút nào."
Nghe ông ta nói như thế, Long Hành Vân mới co lại cánh tay đang vươn ra kia.
Ngân Sơn Hà cầm tẩu thuốc trong tay đưa cán về phía đám rễ buông rũ xuống của Tử mao thảo, đầu tiên là nhẹ nhàng nâng đẩy, sau đó liền có thể nhìn thấy những chiếc rễ buông rũ phát ánh sáng tím đó giống như sống lại, nương theo dao động mà bất động thanh sắc nhẹ nhàng chậm rãi cuốn lấy cán tẩu thuốc.
Đây là làm động tác chậm, sau đó ông ta lại thực hiện một động tác nhanh, cán tẩu thuốc đột nhiên rất nhanh kích thích vào rễ sáng buông xuống ở hai bên, làm như là sinh vật sống muốn vùng vẫy tránh thoát khỏi những chiếc rễ cây mới chậm rãi quấn vào kia.
Đám rễ đung đưa kia tức cũng xuất hiện phản ứng kịch liệt, chúng đồng loạt có dao động vươn lên, giống như bị một lực hút hút lấy, đột nhiên tụ tập tới, xoắn vào, nhanh chóng quấn lấy cán tẩu thuốc.
Toàn bộ những rễ dây ánh sáng trên cây Tử mao thảo này đều bắt đầu đung đưa, tụ tập tới bên này.
Ngân Sơn Hà dùng sức kéo mạnh một cái, vậy mà lại không thể giựt cán tẩu thuốc ra khỏi đống rễ dây cuốn tại bên trên, mà những chiếc rễ dây quấn vào trên vật thể thì lập tức sẽ tắt đi ánh sáng tím.
Cho đến khi những chiếc rễ dây đó sắp cuốn đến trên tay Ngân Sơn Hà, ông ta mới thi pháp vận công chấn động, dùng tu vi cường đại để thoát khỏi trói buộc, rút chiếc tẩu thuốc của mình về, lúc này mới cất lời cảnh cáo Long Hành Vân: "Đám rễ dây này rất dai rất cứng rắn, tu vi Sơ võ, Thượng Võ cảnh giới một khi bị cuốn lấy, căn bản khó có thể vùng vẫy thoát thân, chỉ có thể mắt mở trừng trừng chờ chết."
Trong lúc nói chuyện, những rễ dây vừa mới cuốn tới kia lại chậm rãi duỗi ra, ánh sáng tím biến mất lúc trước cũng dần dần xuất hiện trở lại, chúng lại lần nữa tỏa ra màu sắc lộng lẫy, trông rất kỳ diệu.
Long Hành Vân gật đầu, nhìn nhìn xung quanh, "Đám Tử mao thảo trên hòn đảo này phát triển mạnh mẽ như vậy, e rằng đã thôn phệ không ít sinh vật rồi."
Ngân Sơn Hà không có tiếp tục nói về đề tài này, ông ta châm lửa đốt cháy thuốc lá, phì phèo tẩu thuốc, không sợ có người trên đảo nhìn thấy ánh lửa hút thuốc của ông ta.
Đã thử tìm hiểu, biết được về Tử mao thảo, hai người không còn hứng thú nữa, đi thẳng đến bãi đất cao trên đảo.
Sau khi tìm được địa điểm có thể nhìn thấy mặt biển khắp xung quanh, hai người ngồi xuống ngay tại chỗ, chú ý quan sát mặt biển ở xung quanh.