Bán Tiên ( Dịch )

Chương 542 - Chương 542: Đào Hốc (1)

Chương 542: Đào hốc (1)

Vấn đề tiền nhiều tiền ít này, thực sự sẽ không có hại gì nếu không lấy ra so sánh.

Nghĩ đến điều này, Giao nhân đưa đò có phần thở không nổi, vô cùng nghẹn ngào, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tiếng thở dài, "Đây không phải là chuyện tiền bạc."

Câu trả lời này bằng với việc từ chối khéo ý tốt của đối phương.

Long Hành Vân vừa nghe thấy vậy thì trừng mắt lên, giọng điệu có phần trở nên sắc bén, "Một trăm vạn còn chê ít sao? Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói với ta là ba tên gia hỏa kia đưa nhiều hơn cả ta nha?"Giao nhân đưa đò lặp lại những lời tương tự lần thứ ba, "Ta đã nói rồi, đây không phải là chuyện tiền bạc."

"Ngươi..."

Long Hành Vân đang muốn khuyên đối phương đừng có không biết tốt xấu, nhưng Ngân Sơn Hà ở một bên đã đưa tay ngăn cản, "Được rồi, Hải tộc đưa đò có quy củ của bọn họ, uy tín làm đầu, nó muốn giữ vững uy tín cũng không có gì sai, không cần phải cưỡng ép."

"Thế nhưng là..."

Long Hành Vân có chút sốt ruột, bọn gã không thể cứ mãi thủ ở đây để chờ đợi, Minh Hải mênh mông rộng lớn như thế, lỡ như người ta đi đường vòng thì làm sao bây giờ? Nhưng gã lại bị hành động kéo giựt tay áo của Ngân Sơn Hà cắt ngang lời nói, gã nhận thấy được Ngân Sơn Hà có ý đồ khác, cho nên ngậm miệng lại rồi."

Xin lỗi đã quấy rầy."

Ngân Sơn Hà lịch sự nói một câu, sau đó kéo Long Hành Vân rời đi...

Giao nhân đưa đò nhìn theo một hồi, rồi chợt đưa tay lên ôm lấy ngực mình, cảm thấy trong lòng đau nhói đến xé gan xe thịt, thực sự là giá cả hai bên đưa ra chênh lệch quá lớn, một bên là chờ một canh giờ trả ba nghìn lượng, một bên là trực tiếp đưa cho một trăm vạn lượng, quả thực là cách biệt một trời một vực.

Sự chênh lệch này khiến cho người ta khó thể chịu nổi, nhưng cho dù thế nào đi nữa, nó đã chống chọi lại được sự cám dỗ của đồng tiền, vẫn giữ vững được quy tắc đưa đò của bộ tộc Giao nhân tại Minh Hải.

Cùng đi theo Ngân Sơn Hà tại trên mặt biển, Long Hành Vân vẫn còn có chút không cam lòng, giọng điệu có phần bất mãn hỏi: "Ngân thúc, không phải ngài đã nói cần phải tập trung vào chiếc đò đó sao?"Gã có loại tính cách này, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần không thuận theo ý gã thì gã sẽ không vui, mà chỉ cần gã cảm thấy không vui, thông thường người xung quanh gã sẽ thuận theo ý gã, chiều lòng gã.

Không còn cách nào khác, con trai độc nhất của Các chủ Xích Lan các, mất cha từ nhỏ, thân thế bối cảnh lại rõ ràng tại đó, làm mẹ có nghiêm cỡ nào thì cũng sẽ tụ tập hàng ngàn hàng vạn yêu thương sủng ái trên một người.

Tuy nhiên, Ngân Sơn Hà lại là một trong số rất ít mấy người của Xích Lan có tư cách không thuận thao ý gã, và cũng chính vì như vậy nên ông ta mới được Các chủ phái đi theo để cai quản Long Hành Vân.

Ngân Sơn Hà tạm thời không để ý tới gã, chỉ im lìm dẫn theo gã cùng đi.

Không bao lâu sau, hai người đi đến hòn đảo nhỏ ở bên cạnh Tử Lan đảo, và tìm đến đám người Thanh Nha đang thảnh thơi chờ đợi tại đảo nhỏ."

Ui, các ngươi đi đâu vậy?" Thanh Nha duỗi một chân đứng lên, ít nhiều có phần ngạc nhiên, cất lời hỏi: "Động tĩnh vừa rồi là gì vậy? Đã giải quyết xong vị Thám Hoa lang kia rồi hay sao?"Y cho rằng bọn họ đã xong việc, đến lúc trở về rồi, vì thế mà hỏi với vẻ rất mong chờ và rất cao hứng, y muốn biết Dữu Khánh chết thảm cỡ nào, nếu không sẽ rất có lỗi với cái chân này của mình.

Ngân Sơn Hà nói: "Không phải, không biết tên kia đã chạy đi đâu, cũng không biết bọn hắn đến nơi này rốt cuộc là để làm gì."

Thanh Nha di một tiếng, nói "Không nên như vậy nha, đã tới nơi này hẳn phải lên đảo mới đúng.

Hơn nữa, cho dù muốn rời đi..."

Y lắc lắc đầu nhìn nhìn về phía chiếc đò, "Đèn đò cũng chưa sáng lên, hắn cũng không thể rời đò rồi còn dám chạy loạn khắp nơi tại Minh Hải nha? Hay là, nhà đò kia đã lặng lẽ chở người đi rồi?"Giao nhân ở bên cạnh nói: "Không có khả năng."

Ngân Sơn Hà cũng không có ý ở tại đây dông dài, "Mới đến đó xem rồi, con đò kia vẫn còn ở đó.

Hai chiếc đò này của các ngươi cũng đổi chỗ đi, chạy đến đó, dừng chung với chiếc đò đó đi."

Ông ta vừa nói ra lời này, Long Hành Vân lập tức bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng đã biết được ý của Ngân thúc, nếu chiếc đò kia đã không nghe lời, vậy thì để cho đò bên mình đến đó đứng chung một chỗ đều có tác dụng như nhau, khóe miệng lập tức hiện lên nụ cười, phát hiện thấy người từng trải chính là người từng trải.

Mấy người bên này cũng rất nhanh liền hiểu được ông ta có ý gì, cũng không tiện từ chối, hai vị Giao nhân đưa đò cũng không tìm được lí do gì để từ chối yêu cầu này của cố chủ, đành phải tuân lời chạy đi.

Về phần Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân thì không có đi theo, không thể tất cả mọi người đều chạy tới đó ngồi chờ đợi, làm như vậy có phần ngớ ngẩn, bọn họ vẫn cần phải lên đảo để trông chừng hoặc tìm kiếm, cần phải đi cả hai chân mới có thể ổn thỏa.

Mà cũng cần phải chính bọn họ đi, phía bên Thanh Nha đã tỏ rõ thái độ, đã hết lòng giúp đỡ rồi, sẽ không tiếp tục tham dự vào.

Ngay khi hai bên vừa mới tách ra, hai người còn chưa có trở lại trên đảo thì ở một nơi bên cạnh đảo lại vang lên âm thanh chấn động "Ầm ầm".

Mấy người trên đò quay đầu nhìn tới, Thanh Nha ngồi ở trên đò nhịn không được cất tiếng lẩm bẩm, "Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?"Nói thật, y cũng rất tò mò, không biết đám người Dữu Khánh chạy đến Tử Lan đảo rốt cuộc là muốn làm gì, bởi vì y cũng không biết.

Đang đạp sóng đi tới, Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân lập tức tăng nhanh tốc độ khẩn trương lướt đi.

Nhưng khi chạy tới khu vực biển xuất hiện động tĩnh thì lại là cảnh tượng im lìm vô thanh vô ảnh, không có chút dấu vết nào của con người.

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng bọn họ vẫn tìm ra được vị trí xảy ra động tĩnh, nước biển vẫn còn đang bập bềnh gợn sóng chứng tỏ nơi đây chính là địa điểm phát ra động tĩnh.

Hai người trước sau lần lượt lao vào trong biển, nhanh chóng thả Huỳnh thạch ra chiếu sáng trong nước để tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào.

Sau khi hai người trồi lên mặt biển, bọn họ lại mở rộng phạm vi lục soát, nhìn nhìn khắp nơi, ngoại trừ Tử Lan đảo sáng rực ra, thì chỉ còn mặt biển ảm đạm và u ám.

Trong lòng hai người tràn đầy nghi hoặc, đang định cất bước đi lên đảo thì đột nhiên lại nghe thấy âm thanh "Ầm ầm" vang lên, động tĩnh đến từ phía bên kia hòn đảo.

Hai người không chút do dự, lập tức nhanh chóng lao đi.

Hai cái bóng người nhấp nhô lên xuống, lướt đi rất nhanh tại trên đảo.

Dữu Khánh giấu mình trên mặt đất lập tức nhô đầu lên, nhìn theo phương hướng hai bóng người rời đi.

Khi đã xác nhận hai người đã đi xa rồi, hắn lập tức không tiếp tục ẩn núp nữa, thoải mái và nhanh chóng chạy tới nơi mà lúc trước hắn vẫn luôn không dám vượt quá một bước, cũng chính là địa điểm khu đất có địa thế cao mà hai người Long Hành Vân ẩn thân lúc trước.

Khi đến nơi, đưa mắt nhìn xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy mấy tảng đá lớn lởm chởm che khuất thân hình, nơi này thực sự không phải là một nơi tốt để ẩn nấp, nếu như hắn núp ở nơi này, chỉ cần Long Hành Vân vừa tới nơi thì có thể rất dễ dàng nhìn thấy hắn.

Nơi này có thể tránh được những ánh mắt nhìn trộm từ xa, nhưng không tránh được tầm nhìn của người ở gần.

Không nghĩ đến địa hình nơi này lại đơn giản như thế, Dữu Khánh rất nhanh nhìn khắp nơi xung quanh, tức thì trong lòng có chút sốt ruột.

Mặc dù hắn không sợ đơn đả độc đấu với Long Hành Vân, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ giao thủ với gã, uy danh của Xích Lan các rất rõ ràng, hắn cũng lo lắng phía dưới sự nổi danh thực sự đều là người có danh tiếng, không thể chắc chắn mình có thể hạ gục được Long Hành Vân trong khoảng thời gian cực ngắn hay không.

Nếu không thể rất nhanh bắt được gã, hậu quả có thể nghĩ mà biết, một khi động tĩnh tạo ra khiến cho vị cao thủ kia chạy tới, hắn là chịu không nổi.

Trong lúc sốt ruột nhìn xung quanh, ánh mắt hắn chợt dừng lại, dán chặt vào khu rừng Tử mao thảo ở gần bên.

Bình Luận (0)
Comment