Bán Tiên ( Dịch )

Chương 548 - Chương 548: Trảm Thảo Đao (1)

Chương 548: Trảm Thảo đao (1)

Ý ở trong lời nói rất rõ ràng, đã chấp nhận lời đề nghị của đối phương, đồng ý với điều kiện mà đối phương đưa ra.

Thấy hắn đã dứt khoát đồng ý, Ngân Sơn Hà cũng không nói lời nào vô dụng, ông ta nhìn chằm chằm vào Long Hành Vân đang hôn mê, sau đó chỉ vào Dữu Khánh cảnh cáo một câu, "Ngươi tốt nhất không nên đùa giỡn thủ đoạn gì!"Dứt lời liền xoay người rời đi, đi thực hiện điều kiện trao đổi, một mạng đổi một mạng.

Với ông ta mà nói, sự chết sống của Thanh Nha rõ ràng là không quan trọng, kém xa tính mạng của Long Hành Vân, thậm chí còn lười đi cân nhắc thị phi đạo đức trong đó, thử hỏi trong Tu Hành giới mênh mông này, người nào nên chết, người nào là không nên chết chứ? Nhưng Dữu Khánh lại lo lắng có sơ suất, gọi một câu, cũng có thể nói là nhắc nhở, "Thanh Nha hẳn không phải là người dễ dàng đối phó."

Ngân Sơn Hà dừng lại, đưa lưng về phía hắn đáp lại, "Chỉ là một tên lưu manh gãy chân mà thôi."

Thấy ông ta nói như vậy, Dữu Khánh càng thêm lo lắng, chưa thấy qua nhưng đã nghe qua, từ xưa đến nay, rất nhiều việc bị thất bại bởi vì khinh địch, hắn không hi vọng chuyện trước mắt thất bại trong gang tấc, hắn không để ý đến sự không kiên nhẫn của đối phương, lần nữa vội vàng nhắc nhở: "Tình hình tại Ảo Vọng so sánh với Xích Lan các như thế nào? Chỉ sợ chỉ có tệ hơn chứ không kém.

Có thể tại nơi Ảo Vọng ngư long hỗn tạp như thế này ngồi vững vị trí địa đầu xà số một, tuyệt đối không phải đơn giản, ta cảm thấy không nên làm chuyện cứng đối cứng.

Hiện tại y chắc hẳn còn chưa biết biến cố hiện nay, tiền bối có thể ung dung tới gần y trước."

Hắn không nói thêm lời gì dư thừa nữa, đối phương không ngốc, tin tưởng ông ta có thể nghe hiểu ý của mình..."

Đó là chuyện của ta, không cần ngươi phải quan tâm, đi một chút sẽ trở về."

Ngân Sơn Hà ném lại lời nói này xong thì lắc mình rời đi.

Nhìn theo người tạo ra áp lực cực lớn đó rời đi, hai người Nam, Mục đều thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác với xung quanh, phải đề phòng Ngân Sơn Hà làm động tác giả đảo một vòng quay lại đây đánh lén, mặt khác còn có cả lão già câu cá kia cũng khiến bọn hắn không biết chắc như thế nào.

Dữu Khánh nhìn nhìn Long Hành Vân đang hôn mê, cũng không biết đã trúng phải loại khói độc gì, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh táo lại.

Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, đó là tính mạng gã không có gì đáng lo, nếu không thì Ngân Sơn Hà sẽ không bỏ đi mà không quan tâm tới.

Hắn cũng rút kiếm ra, không rút ra không được, đâm vào thời gian quá lâu, Long Hành Vân không chết vì vết thương chí mạng thì cũng chết vì mất máu quá nhiều, sau khi rút kiếm ra còn phải khẩn cấp xử lý vết thương cho gã.

Phải hỗ trợ xử lý, chữa trị vết thương cho loại người này, trong lòng hắn cũng không thoải mái, nếu là trước đây e rằng hắn sẽ trực tiếp một kiếm đâm chết gã thì mới có thể phát tiết mối hận trong lòng, nhưng mấy năm nay, hắn quả thực đã trải qua nhiều chuyện va vấp bấp bênh, dần dần điều chỉnh cách thức đối diện với hiện thực...

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, đám người Thanh Nha ngẩng đầu ngước nhìn, qua nến ánh sáng từ phía Tử Lan đảo hắt tới, mơ hồ nhận ra là bóng dáng của Ngân Sơn Hà, trơ mắt nhìn đối phương rơi xuống tại trên con đò có Thôi Du.

Đám người Thôi Du nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện thấy bóng dáng của Long Hành Vân, cảm thấy kỳ quái.

Thanh Nha đã nhịn không được hỏi: "Ngân huynh, Long thiếu Các chủ đâu rồi?"Âm thầm dùng sức nắm chặt tẩu thuốc trong tay, Ngân Sơn Hà không đáp.

Mặc dù ông ta không quá đặt nặng Thanh Nha trong mắt, khi đối mặt với Dữu Khánh cũng tỏ ra khá tự phụ, nhưng tại thời điểm động thủ quan trọng này cuối cùng ông ta vẫn trở nên do dự, đưa mắt nhìn kĩ Thanh Nha lưng đeo đao, chân què mà dáng vẻ vẫn nhàn nhã thoải mái, lời nói "Đánh với ta một trận" đã đến trên miệng lại chậm rãi nuốt vào trong lòng.

Vì vậy, ông ta đứng thẳng, hơi nhảy lên, rời khỏi chiếc đò có Thôi Du, nhảy tới trên chiếc đò của đối phương, tiến tới gần hai bước, nhìn về phía một bên mặt biển, hất hất cằm ra hiệu và nói, "Thiếu Các chủ tới rồi."

Thanh Nha lập tức thuận thế nhìn qua, kết quả không nhìn thấy được gì, tức thì khó giải thích mà sinh ra cảnh giác, trong đầu gần như là lập tức lóe lên hình ảnh khi đối phương vừa mới nhảy tới trên đò.

Mặc dù trong hành trình trên Minh Hải này, y cùng Long Hành Vân, Ngân Sơn Hà vẫn luôn ngồi cùng một chiếc đò, ba người thường xuyên ở sát bên nhau, tới gần nói chuyện cũng là việc rất bình thường, nhưng lúc này y vẫn căn cứ vào một ít dấu hiệu mà nhận thức được có một số điểm khác thường nguy hiểm.

Không cần biết có vấn đề hay không, cũng không cần biết có phải là do mình suy nghĩ nhiều hay không, y lập tức muốn lắc mình chuyển đến một chiếc đò khác, dự định trước tiên tránh xa một chút rồi nói tiếp.

Nhưng mà tại trong nháy mắt thân hình y vừa nhích tới, làn da chợt nổi da gà, cảm nhận được bên cạnh đột ngột bộc phát ra khí cơ tấn công cường đại, lập tức nhìn cũng không nhìn, y không chút do dự thuận tay vung cánh tay hung hăng đập đến, bất kể đối phương là chết hay sống, trước tiên đánh gục rồi nói tiếp.

Nhưng rốt cuộc trong lúc vội vàng vẫn là chậm một bước, lại thêm khoảng cách quá gần, không thể phản ứng kịp, hơn nữa kẻ ra tay cũng là cao thủ.

Rầm! Một tiếng chấn động vang lên.

Thanh Nha vừa mới khua cánh tay lên lập tức bị đánh bay ra ngoài, bị một cú trọng quyền đột ngột của Ngân Sơn Hà đấm bay ra ngoài, "Phốc", tại trong không trung phun mạnh ra một ngụm máu tươi.

Bàng Thành Khâu phản ứng lại, lập tức đấm ra một quyền để giải cứu, nhưng Ngân Sơn Hà là hữu tâm tính toán vô tâm, đã đề phòng sẵn phản ứng của người phía sau, ông ta phất tay đánh ra một chưởng, dùng tu vi vượt qua Bàng Thành Khâu một cảnh giới đánh bay gã ra ngoài, xuất thủ có chừng mực, đánh Thanh Nha bị thương nhưng lại không đánh gã bị thương.

Chiếc đò dưới chân ba người vỡ tan thành nhiều mảnh, đã bị chấn động tan vỡ, Giao nhân đưa đò kinh hoảng lao xuống nước, hai chiếc đò hai bên bị hất lật tung, hai gã Giao nhân khác cũng lao xuống nước, Thôi Du thì nhảy lên trên không, cũng vô cùng kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bị đánh bay ra ngoài, Thanh Nha không thực hiện hành động phản kháng nào, theo thế rơi khi bay ra ngoài, chúi đầu lao xuống nước.

Một chưởng đánh bay Bàng Thành Khâu xong, đối tượng mà Ngân Sơn Hà nhắm tới chính là y, làm sao có thể để cho y chạy thoát, ông ta lắc mình một cái lao đi, cũng lật tay búng ra một viên Huỳnh thạch, khi người chạy tới nơi liền lăng không tung một chưởng đánh xuống mặt biển, Huỳnh thạch nổ tung ra thành bột ánh sáng rồi theo chưởng lực đánh xuống mặt biển, quang cảnh thực sự rất xinh đẹp, nhìn như tinh vân.

Ầm ầm!Mặt biển không có bị bắn tung lên bọt nước hay gì đó, chỉ giống như một cái đáy nồi khổng lồ, đột nhiên lõm xuống một vùng rộng lớn như một ngọn núi nhỏ.

Ánh mắt ông ta cũng nhạy bén nắm bắt được hướng đi của một bóng người trong nước biển, nhanh chóng lao vọt xuống, khẩn cấp đuổi theo.

Kỳ thực, một chiêu này là được ông ta nghĩ ra trong lúc chạy qua chạy lại xem xét động tĩnh xuất hiện hai bên Tử Lan đảo, mục đích là để tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra dưới mặt nước, lúc đó vẫn chưa kịp sử dụng, nhưng vào lúc này lại phát huy tác dụng rồi.

Mặt biển lõm xuống rất nhanh lại bật ngược lên, nhấn chìm hai bóng người một trước một sau.

Bình Luận (0)
Comment