Ngân Sơn Hà thuận tay ném y xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào sư huynh đệ ba người, nói: "Thám Hoa lang, người ngươi cần ta đã bắt về rồi, ta đã thực hiện xong lời hứa hẹn, ngươi cũng nên thả người ra đi."
"Vãn bối là người có uy tín, nói là giữ lời, chuyện ta đã đồng ý đương nhiên sẽ thực hiện, chỉ là..."
Ngôn từ hùng hồn dõng dạc, nói đến đây, Dữu Khánh dừng lại nhìn Thanh Nha nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, rồi buông tiếng thở dài, "Chỉ là tu vi của vãn bối không bằng người, nếu các ngươi thương lượng với nhau để diễn trò, một khi Thanh gia bùng phát, chúng ta không chịu nổi a!"Thanh Nha ậm ừ cười nói: "Không cần phải làm khó khăn như thế, đều là bằng hữu, có chuyện gì cứ nói ra đi."
Y là người co được dãn được, điều này cũng có một phần liên quan đến hoàn cảnh xuất thân và quá trình phát triển, thời điểm cần tự cao tự đại thì y chính là Thanh gia đại danh đỉnh đỉnh tại Ảo Vọng, khi không nên tự cao tự đại thì cũng có thể hạ thấp phong thái.
Nhưng mà không người nào để ý tới y, trong mắt Ngân Sơn Hà lúc này chỉ có thái độ của Thám Hoa lang mà thôi, "Việc này đơn giản, ngươi để một người tới đây kiểm tra trước đi."
Dữu Khánh nhìn nhìn hai người ở hai bên, trả lời: "Chỗ ta đây đều là người trong nhà, người nào đi đến kiểm tra đều có khả năng sẽ bị khống chế.
Theo ta thấy, vẫn là để tiền bối thể hiện ra chút thành ý mới tốt."
Ngân Sơn Hà trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn thành ý như thế nào?"Dữu Khánh: "Thành ý mà chúng ta có thể yên tâm, để chúng ta tin tưởng các ngươi không phải hợp tác với nhau tới đây lừa gạt chúng ta là được."
Dứt lời hắn còn ra hiệu cái ánh mắt về phía Thanh Nha nằm trên mặt đất.
Đang nằm trên mặt đất nỗ lực biểu hiện ra nét tươi cười hòa ái, Thanh Nha bỗng thấy không ổn, lập tức trịnh trọng nói: "Ngân huynh, Sơn Hà huynh, sống phải lưu lại một đường, ngày sau dễ dàng gặp lại.
Ta không muốn tới, là bị các ngươi bức tới, ngươi không thể qua sông dỡ cầu..."
Y lải nhải một đống lời nói cũng không thể ngăn cản được Ngân Sơn Hà.
Đã hiểu được ý của Dữu Khánh, Ngân Sơn Hà hít sâu một hơi, đột nhiên vung chân, một chận đạp lên trên chiếc chân gãy của Thanh Nha.
Một âm thanh răng rắc giòn giã vang lên, là tiếng xương vỡ vụn."
A..."
Thanh Nha lập tức đau đớn rên lên một tiếng."
Thanh gia!" Bàng Thành Khâu kinh hãi kêu lên, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thực sự là dù có vọng động cũng vô dụng, ở nơi đây, vào lúc này, tu vi và thực lực của Ngân Sơn Hà đủ để khống chế gã và Thanh Nha, vọng động cũng chỉ dẫn đến nhiều thêm một người nằm xuống mà thôi, làm việc vô bổ.
Răng rắc! Một cái chân khác của Thanh Nha lại bị đạp vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Thanh Nha đau đớn gào to, "Ngân Sơn Hà, ngươi có gan thì làm chết ta đi!"Không còn làm ra vẻ đáng thương nữa rồi, trực tiếp thả lời hung dữ, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn.
Ngân Sơn Hà đáp lại y chính là thêm một động tác dứt khoát lưu loát, một tay xách y lên, khi buông tay thì hai tay chuyển sang tư thế hổ trảo, thừa dịp Thanh Nha còn chưa có đổ nhào xuống, hai trảo nhất tề chế chụp lấy hai cánh tay của y, không chút thương tiếc bóp mạnh, hai âm thanh răng rắc giòn giã lại vang lên, lúc này ông ta mới buông lỏng hai tay ra.
Hiện tại, mặc dù ông ta bội phục thực lực của Thanh Nha, nhưng trong mắt ông ta, điều đó không có nghĩa là sự tồn tại của Thanh Nha có thể lớn hơn tính mạng của Long Hành Vân.
Nếu như đối phương nói giết chết Thanh Nha sẽ lập tức thả Long Hành Vân ra, vậy thì ông ta sẽ không chút do dự mà giết chết Thanh Nha, để đổi lấy sự an toàn cho Long Hành Vân.
Gần như đã đau đớn hôn mê bất tỉnh, Thanh Nha lập tức đổ nhào xuống mặt đất, tròng mắt trắng dã, sắc mặt trắng bệch, hơi thở hổn hển, đau đớn đến mức không còn sức lực để mở miệng nói chuyện, cho dù có oán hận và hung dữ đến đâu vào lúc này cũng phải tạm thời tan biến.
Bàng Thành Khâu nhìn thấy cảnh này, song quyền nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy bi phẫn.
Sư huynh đệ ba người cũng bị cảnh tượng quyết đoán phế bỏ tứ chi này làm cho trong lòng ớn lạnh.
Ngân Sơn Hà nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, hỏi: "Như vậy ngươi đã thỏa mãn chưa, sẽ không còn có lí do nào khác đi?"Hầu kết của Dữu Khánh giật giật, người ta trực tiếp đạp vỡ xương hai đùi Thanh Nha, bóp nát xương hai tay Thanh Nha, việc này xảy ra ngay tại trước mắt, không thể là giả, bây giờ mà còn nói lo lắng hai nhóm người ta hợp tác lừa gạt hắn gì đó nữa thì thực sự không thể nào nói ra nổi.
Cũng thực sự chứng minh được là Thanh Nha được đã bị khống chế, có thể yên tâm tiếp nhận.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết đoán nói: "Lúc này vẫn chưa thể giao trả Long thiếu Các chủ cho ngươi."
Sắc mặt Ngân Sơn Hà lập tức sầm xuống, trong mắt hiện rõ sát cơ, "Ta nghĩ ngươi thực sự là chán sống rồi."
Dữu Khánh không để ý đến lời đe dọa giết của ông ta, nói thẳng vào vấn đề, "Gọi thuyền tới, chúng ta cùng nhau trở về Ảo Vọng.
Về đến Ảo Vọng, tất cả chúng ta không còn ai dám ngang nhiên công khai đánh đánh giết giết, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ giao trả Long thiếu cho ngươi, ngươi còn lo lắng gì nữa chứ?"Nghe nói như thế, Ngân Sơn Hà đại khái đã hiểu ý tứ của hắn, cho dù mình đã đưa ra lời đảm bảo, nhưng người ta vẫn còn lo ngại ông ta sẽ nuốt lời, sợ rằng sau khi thả người ra ông ta lập tức sẽ xử lý bọn hắn, cho nên cầm con tin để áp chế về đến Ảo Vọng mới có thể buông tay.
Ông ta nhìn nhìn Thanh Nha nằm dưới chân, lại ngước mắt hỏi: "Ngươi còn dám trở về Ảo Vọng?"Dữu Khánh nhắc lại một cái đạo lý: "Về đến Ảo Vọng, ta không thả người cũng không được."
Ngụ ý là, có dám trở về hay không đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.
Ngân Sơn Hà lại nhìn Thanh Nha một cái, "Cũng để cho hắn còn sống trở về?"Dữu Khánh: "Phải, ta đã nói là ta cần người sống."
Vừa nghe được lời này, Thanh Nha đang nằm trên mặt đất đau đớn run rẩy cũng cảm thấy giống như được uống một liều thuốc giảm đau, không quan tâm đến cảm giác đau đớn nữa, trong đầu đang suy nghĩ không biết tên Thám Hoa chó chết này đến cùng là muốn làm gì.
Đương nhiên, việc Dữu Khánh không muốn tính mạng của y cũng giúp y yên tâm phần nào.
Đứng ở một bên với vẻ mặt bi phẫn, Bàng Thành Khâu nghe vậy tự nhiên cũng thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Nếu đã là như vậy, Ngân Sơn Hà cũng không tiếp tục nhiều lời, quay đầu lại cất lời dặn dò, "Ngươi đi gọi đò tới đây."
"Vâng."
Thôi Du nhận lệnh, lắc mình lướt đi.
Đến khi đò cập bờ, những người liên quan ở trên đảo cũng đã đến bên bờ biển, Thanh Nha bị gãy tứ chi cũng được Mục Ngạo Thiết kẹp trên tay đưa lên đò.
Sư huynh đệ ba người muốn giữ y, Ngân Sơn Hà cũng không tính toán việc này, ông ta giữ Thanh Nha lại cũng không có tác dụng gì.
Vào lúc này, Giao nhân có chiếc đò bị phá hủy ngoi lên, gọi: "Đò của ta bị các ngươi phá hủy, còn có cả tiền chuyến về đã thỏa thuận trước đó thì tính thế nào?"Dữu Khánh: "Ồn ào làm gì chứ? Bọn họ đánh hỏng thì đương nhiên sẽ đền cho ngươi.
Chuyện này, về đến nơi, toàn bộ chi phí vận chuyển sẽ do người trên chiếc đò kia thanh toán."
Người trên chiếc đò kia, chính là chỉ nhóm người Ngân Sơn Hà, Thôi Du cùng Bàng Thành Khâu.
Lời này hắn cũng là nói cho Giao nhân đưa đò chở nhóm người mình nghe, việc có thể tiết kiệm được tiền thì hà cớ gì mà không làm cơ chứ.
Trên thực tế, trước đó ba người bọn hắn đã lục soát khắp người Long Hành Vân rồi, người ta muốn giết bọn hắn chẳng lẽ còn không cho phép bọn hắn kiếm lấy chút lợi ích sao? Khi trở về, người ta nói rằng tiền trên người đã bị mất rồi, bọn hắn cũng hoàn toàn có thể chối bỏ sạch sẽ, nói là không biết, có thể vì ngâm lâu ở trong nước mà mất đi, hay đại loại như vậy.
Ngay cả đường lui sau khi lấy tiền bọn hắn cũng đã suy nghĩ sẵn sàng, vốn tưởng rằng có thể kiếm một khoản tiền lớn từ trên người Long Hành Vân, trên người nhân vật như vậy nhất định sẽ có rất nhiều tiền, cuối cùng phát hiện thấy trên người Long Hành Vân thậm chí một đồng bạc cũng không có, một nhân vật như vậy rời nhà vậy mà trên người lại không mang theo đồng nào, việc này khiến sư huynh đệ ba người rất thất vọng, lúc này đành phải chen vào một câu nhằm tiết kiệm khoản tiền nhỏ vậy.
Giao nhân đang làm ầm ĩ lập tức quay sang nhìn đám người trên một chiếc đò khác, hỏi: "Vậy thì, cứ quyết định như vậy nha?"Ngân Sơn Hà làm chủ, trả lời: "Sẽ không thiếu các ngươi đồng nào, tập trung đưa đò là được."
Đã có những lời đảm bảo này, hai chiếc đò lần nữa khởi hành, chỉ là Giao nhân vận chuyển nhóm người Dữu Khánh lại có vẻ mặt bất mãn, rõ ràng là nhìn đám người Dữu Khánh không vừa mắt, dấu ấn của một trăm vạn lượng dù sao cũng không dễ dàng tiêu tan.
Sau khi hai chiếc đò đi xa, lão già câu cá nhấc cần câu, đeo sọt cá bước ra từ phía sau một đám Tử mao thảo, nhìn theo mấy chiếc đò đi xa.