Trên một chiếc đò khác, Ngân Sơn Hà tự nhiên là đưa một tay ra đón lấy Long Hành Vân, quay lại nhìn đã thấy ba người Dữu Khánh mang theo con tin hạ xuống bên cạnh chiếc xe, đang nhanh chóng kiểm tra xem xe cộ có vấn đề gì hay không.
Ngay khi vừa có được tự do, Long Hành Vân lập tức gọi to: "Ngân thúc, cởi cấm chế trên người ta ra đi."
Ngân Sơn Hà làm theo, cởi bỏ cấm chế trên người gã, nhìn thấy khung cảnh rất đông người trên bờ đang dõi mắt nhìn chăm chú tới đây, ông ta vội chụp lấy một cánh tay của gã, rất sợ tên này đột nhiên nổi cơn ngang nhiên động thủ tại Ảo Vọng, không dám thả lỏng.
Sau khi một thân tu vi đã được vận chuyển tự nhiên, ánh mắt Long Hành Vân lập tức tìm kiếm Dữu Khánh, nhưng không nhìn thấy được bóng người, chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang rời đi, gã nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Thám Hoa chó chết!" Dứt lời liền muốn lên bờ.
Nhưng Ngân Sơn Hà giữ chặt lấy cánh tay gã, không có buông ra, "Được rồi, về nhà đi."
Long Hành Vân quay đầu lại nhìn ông ta, đại khái đoán đã được điều ông ta lo lắng, lập tức cất lời trấn an: "Ngân thúc, ngài yên tâm đi, ta sẽ không ngang nhiên gây rối tại Ảo Vọng, ta sẽ tìm hắn đường đường chính chính khiêu chiến hắn.
Không phải hắn muốn chết mà không oán hận sao? Ta thành toàn cho hắn!"Gã đúng là đã bị rơi vào trong phép khích tướng của người ta rồi, Ngân Sơn Hà thật sự không biết phải nói gì với gã mới tốt, hỏi ngược lại: "Hắn dám khích ngươi như vậy, ngươi xác định ngươi thật sự là đối thủ của hắn sao?"Long Hành Vân: "Đương nhiên.
Nếu đường đường chính chính đơn đả độc đấu mà ta còn có thể bị hắn đánh bại, vậy thì ta đây đúng là không bằng đâm đầu chết đi cho rồi."
Ngân Sơn Hà nhìn nhìn khuôn mặt gã bị người ta đánh cho bầm dập, than thở: "Trước tiên trở về nhà dưỡng thương đã, một năm sau ngươi muốn làm như thế nào ta không quản ngươi nữa, đi."
"Một năm sau? Ta chờ không được một năm sau."
"Đây là lời hứa mà ta dành cho hắn.
Ngươi cần phải biết rằng lời hứa này là để đổi lấy cái mạng này của ngươi trở về."
"Nhưng lúc nãy hắn cũng đã nói, sẽ chấp nhận lời khiêu chiến của ta bất cứ khi nào."
Ngân Sơn Hà đổi tay chụp lấy vạt áo của gã, khuôn mặt với vết sẹo dài dính đầy vảy máu áp sát tại trước mắt gã, kìm nén tức giận, cất lời cảnh cáo, "Không sai, tại trong mắt chúng ta, Thanh Nha chẳng qua là một tên lưu manh không đáng là gì tại Ảo Vọng, y quả thực không dám công khai làm gì chúng ta, nhưng nếu như y thật sự muốn âm thầm động tay động chân, chúng ta cũng không thể sơ suất được.
Vì để cứu ngươi, ta đã phế tứ chi của y, ngươi nói cho ta biết, y có thể nuốt được cơn tức này hay không chứ? Y tại nơi đây xây dựng thế lực nhiều năm, nơi đây chính là địa bàn để cho y làm các hoạt động phi pháp, khắp nơi đều có tai mắt của y, nếu như chúng ta tiếp tục đảo quanh Ảo Vọng như vậy, sẽ rất nguy hiểm.
Ngươi có biết cái gì gọi là minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng hay không hả? Thừa dịp y còn đang bị A Sĩ Hành khống chế, chưa thể thoát thân để tâm tới chúng ta, cần lập tức trở về!"Long Hành Vân ngây người nhìn ông ta.
Ngân Sơn Hà quay đầu lại quát lớn với Giao nhân đưa đò: "Đi, đi Tinh La đảo."
Giao nhân đưa đò trên chiếc đò khác lập tức hét lớn: "Trả tiền đưa đò cho ta trước đã."
Giao nhân bị phá hủy đò cũng gào lên: "Còn có chiếc đò bị hủy của ta nữa."
Ngân Sơn Hà nghiêng đầu ra hiệu cho Thôi Du, người sau lập tức lấy tiền ra trả, bọn họ không phải là ba người Dữu Khánh, sẽ không quan tâm chút tiền đó.
Sau khi thanh toán xong hết nợ nần, một nhóm ba người nhanh chóng thoát thân rời khỏi Ảo Vọng...
Mặt trời vừa mới mọc, bầu trời tỏa sáng ánh vàng rực rỡ.
Chiếc xe ngựa chở sư huynh đệ ba người vượt qua các đường phố Ảo Vọng và hầu như không có dừng lại, ngoại trừ khi di qua nhà Hồ Vưu Lệ thì tới nhìn xem tình huống một chút.
Tiểu Hắc và Hồ Vưu Lệ đều không có ở nhà, tuy nhiên có một tờ giấy nhắn tin mà Hồ Vưu Lệ để lại, vì cuộc sống và cũng là để thuận tiện trông coi Tiểu Hắc, ngay từ sáng sớm, Hồ Vưu Lệ đã dẫn theo Tiểu Hắc rời nhà đi buôn bán rồi.
Nhân cơ hội này, Dữu Khánh cũng nhanh chóng viết một tờ tin nhắn viết chữ cực nhỏ, vo lại thành một cục sau đó bắt Đầu To ra, giao cục giấy cho Đầu To, dặn dò nó một chút rồi nhanh chóng rời đi, sau đó hắn lại chui vào bên trong xe ngựa tiếp tục điều khiển xe chạy khắp nơi.
Xe ngựa hầu như không dám đi vào nơi hẻo lánh, gần như một mực chạy trên những con đường phồn hoa nhất.
Bọn hắn đang đợi vị "Can nương" kia phản hồi, từ phản ứng của Cổ Thanh Chiếu, có thể nhận thấy được, vị "Can nương" kia không phải là do Dữu Khánh hắn phán đoán sai, mà quả thực có tồn tại.
Đến nửa buổi sáng, có một người khẩn cấp đi tới, tìm đến Bàng Thành Khâu vẫn luôn đi theo phía sau xe ngựa, thì thầm dặn dò câu gì đó.
Bàng Thành Khâu lập tức chạy đến trước xe ngựa, nói với Mục Ngạo Thiết đang lái xe: "Sang bên đường dừng một chút."
Dữu Khánh đẩy mành che ra, hỏi: "Làm gì?"Bàng Thành Khâu: "Lão bản nương tới rồi, nói là muốn trả lời cho ngươi."
Nghe nói là như vậy, Dữu Khánh mới nói: "Lão Cửu, dừng lại bên đường đi."
Mục Ngạo Thiết lập tức lái xe tấp vào bên đường, dừng lại.
Chỉ chốc lát sau, lại có một chiếc xe ngựa đi tới, khoang xe gần như là áp sát với khoang xe bên này thành một khối, xa phu nhảy xuống xe, rời đi, những người đi theo nhanh chóng phong tỏa hai đầu đoạn đường trước và sau, ngăn cản không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Mành cửa sổ xe vạch mở ra, Cổ Thanh Chiếu ló mặt đối mặt với Dữu Khánh, trong xe chỉ có một mình bà ta, "Đi theo ta."
Dữu Khánh: "Đi đâu?"Cổ Thanh Chiếu: "Đi gặp người ngươi muốn gặp."
Dữu Khánh: "Ta hỏi đi đâu gặp mặt."
Cổ Thanh Chiếu: "Đi đến bờ biển, gặp mặt ở trên biển."
"Gặp mặt trên biển?" Dữu Khánh lập tức có phần cảnh giác, với hắn mà nói, đương nhiên là gặp mặt nhau ngay tại Ảo Vọng, nơi có một thế lực mạnh mẽ kiểm soát và có thiết lập quy tắc sẽ càng an toàn hơn.
Nếu gặp tại trên biển, có quá nhiều khả năng không thể kiểm soát, trọng điểm là bọn hắn thế đơn lực bạc, quá dễ dàng chịu thiệt thòi, nếu không hắn cũng sẽ không cưỡng ép hai con tin trở về Ảo Vọng.
Sau khi hơi chút suy nghĩ, hắn từ chối: "Không được, gặp mặt ở đâu không thể theo ý bà ta, phải do ta tới chỉ định."
Cổ Thanh Chiếu: "Bà ta nói ngươi sẽ nghe theo sự sắp xếp của bà ta."
Dữu Khánh ha hả, "Vậy thì bà ta đã suy nghĩ nhiều rồi."
Cổ Thanh Chiếu: "Bà ta nói, nếu như ngươi không nghe theo sự sắp xếp của bà ta, thì để cho ta chuyển tới cho ngươi một câu nói."
Dữu Khánh không lý giải được, "Nói cái gì? Muốn uy hiếp ta hay sao chứ? Các ngươi phải hiểu rõ một chuyện, mạng sống của Thanh Nha nằm tại trên tay chúng ta!"Cổ Thanh Chiếu gằn từng chữ: "Bà ta nói, một chiếc nhẫn khác nằm tại trên tay bà ta."