Nữ nhân che mặt đương nhiên nhìn thấy được Dữu Khánh đang mò mẫm khắp nơi trên tại thi thể, nàng ta không khỏi nhíu mày lại.
Dữu Khánh cũng cảm thấy không thích hợp, hắn lại nhanh chóng giải thích một câu, "Nữ hiệp nói không sai chút nào, chúng ta cũng là bị lừa, tên khốn khiếp này nói là có thể giúp chúng ta tiến vào 'Triêu Dương đại hội' xem trò vui, lấy của chúng ta hơn mười vạn lượng bạc, chúng ta phải lấy lại khoản tiền này."
Hơn mười vạn? Hai người Nam, Mục nghe hắn nói vậy thì mí mắt nhảy lên, đại khái đã đoán được dụng ý của Dữu Khánh.
Sau đó, Dữu Khánh lại quay sang rống to với hai người, "Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì vậy, còn không nhanh chóng đào hố đi? Không đi xử lý, dọn dẹp sạch sẽ một số dấu vết, chẳng lẽ định chờ cho quân đội tới đây phát hiện truy xét sao? Nếu như nữ hiệp rơi vào trong tay của quân đội đóng tại đây, chúng ta cũng sẽ không được thoải mái."
Hai người Nam, Mục lập tức tỉnh táo lại, nếu như ra tay giúp đỡ, về sau bọn họ sẽ có cớ để yêu cầu chia tiền, vì vậy cả hai lập tức vội vàng xắn tay xắn áo bận rộn hỗ trợ.
Đương nhiên, trong lúc bận rộn làm việc, ba người vẫn không quên cảnh giác với nữ nhân che mặt, cho dù lúc trước người ta không có ý định tấn công bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng không dám thả lỏng.
Không bao lâu sau, động tác trên tay Dữu Khánh liền ngừng lại, lục soát khắp người thi thể một lần, cũng chỉ lôi ra đực một ít bạc vụn và mấy tờ ngân phiếu mệnh giá nhỏ, tổng cộng toàn bộ cũng chỉ chừng ba bốn trăm lượng, còn cách ba vạn lượng của hắn rất xa.
Làm sao có thể cam lòng được, ngân phiếu còn có thể chắp cánh bay đi hay sao? Hắn tiếp tục cởi giày Tào Uy ra, cũng không để ý tới mùi lạ từ bên trong toát ra, đưa tay vào moi móc, đệm giày cũng bị lôi kéo ra ngoài, vẫn không cam lòng, hắn lại cưỡng ép xé rách đôi giày để kiểm tra.
Ở một bên, nữ nhân che mặt nhìn nhìn, đôi mày mới giãn ra không bao lâu bắt đầu nhíu lại, trong ánh mắt có vẻ hoài nghi, sau đó nàng ta trợn tròn đôi mắt trừng trừng nhìn Dữu Khánh đi nhặt lấy đầu Tào Uy, loay hoay hai ba cái tháo búi tóc Tào Uy ra, nắm lấy cái đầu một trận bới tìm.
Cuối cùng Dữu Khánh ném cái đầu đi, bước tới trước thi thể vung chân đá mấy đá, có vẻ rất tức giận.
Nhanh chóng đào ra được một cái hố, Nam Trúc đi tới, hỏi một câu, "Phải chăng đã bỏ sót nơi nào?"Gã sợ Dữu Khánh giấu riêng, từ khi Dữu Khánh vừa mới bắt đầu mò mẩm lục soát, khóe mắt gã đã một mực âm thầm nhìn chằm chằm, gã biết được Dữu Khánh tìm không được bao nhiêu tiền.
Dứt lời, gã cũng quỳ một gối xuống tại bên cạnh thi thể, bắt đầu tìm lại một lần, trời đã tối sắp không nhìn thấy gì nữa.
Kết quả cũng giống như trước, sau khi đứng lên gã di một tiếng, hỏi: "Tiền chạy đi đâu rồi chứ? Gã cũng không có đi chỗ nào khác a, chúng ta nhìn chằm chằm gã tại cổng ra vào doanh trại, lẽ nào gã thực sự đã cầm tiền đi vào quân doanh lo lót rồi sao?"Dữu Khánh không vui nói: "Lo lót cái rắm, chính bản thân hắn đã thừa nhận thân phận, là cùng một phía, cần phải lo lót sao?"Nam Trúc sờ cằm, "Vậy thì thực quái lạ, không phải là trong chút thời gian ngắn như thế, gã lại vung hết tiền vào trong kỹ viện à nha? Kỹ nữ nào mà đắt như thế, nạm vàng cũng không đáng nhiều tiền như vậy a."
Nội dung lời này có phần không nghiêm chỉnh, ở một bên, nữ nhân che mặt nghe không nổi nữa, nhịn không được mở lời miệng chất vấn, "Các ngươi làm gì vậy?"Nam Trúc vội vàng cười bồi, rồi vung chân hai ba cước đá văng thi thể và cái đầu vào trong cái hố mới đào ra, sau đó tiến hành chôn lấp cùng với đám cỏ dại dính vết máu do Mục Ngạo Thiết quơ tới.
Dữu Khánh lúc này không thể cười nổi, lúc trước nói với nàng ta mình bị lừa hơn mười vạn lượng, đó là hắn định nhân cơ hội này chiếm lấy tiền tài trên người Tào Uy làm của mình, nào ngờ lợi không có chiếm được, ngay cả ba vạn vốn có của mình cũng không còn rồi, trong lòng thật khó chấp nhận.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng Nam Trúc làm như chuyện này không có liên quan gì đến gã, hắn cảm thấy càng thêm khó thể chịu đựng, lập tức mở miệng trách, "Lão Thất, ngươi không phải nói với kinh nghiệm giang hồ của mình thì không có vấn đề gì sao? Ta nói người này khả nghi, ngươi cứ bảo ta yên tâm, bây giờ thì hay rồi, khoản tiền đó tính cho người nào?"Càng suy nghĩ càng tức giận, lúc đó mình rõ ràng đã cảm thấy khả nghi, cảm thấy không thích hợp, thế mà lại bị người của mình xóa bỏ nghi ngờ, kết quả rớt vào trong hố rồi, việc này tính là chuyện gì xảy ra chứ? Nam Trúc lập tức biện giải: "Lão Thập Ngũ, không thể nói như vậy, theo lẽ thường mà nói là sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy, ta đã rất thận trọng rồi, nằm mơ cũng không ngờ được đây là mồi câu cá của quân đội đồn trú a.
Chuyện này quá bất ngờ, hoàn toàn vượt quá dự liệu, ngay cả sư huynh của vị nữ hiệp này cũng bị lừa, ta có thể làm thế nào?"Dữu Khánh hừ lạnh nói: "Nói nhẹ nhàng như vậy ai mà chẳng biết nói? Nói chung, đây là sai lầm của ngươi, khoản tiền này tạm thời ghi nợ lên trên đầu ngươi, về sau có cơ hội sẽ khấu trừ."
Vừa nghe được lời này, Nam Trúc lập tức không hài lòng, hất hất hồ hô lớn cõng trên lưng, "Lão Thập Ngũ, ngươi nói như vậy là không có lương tâm, cái gì gọi là ta sai? Tai họa trên người ta và lão Cửu là do ai sai? Chúng ta có tính tiền với ngươi sao? Nếu tính thì bao nhiêu tiền mới có thể bồi thường được."
Cùng nhau đồng sinh cộng tử cũng không có vấn đề gì, thậm chí có thể lấy mạng ra liều vì nhau, nhưng hễ là nói tới chuyện tiền bạc, vậy thì không được rồi, đó chính là một rào cản không thể bước qua, lập tức sẽ có chiều hướng muốn trở mặt.
Mà sở dĩ trên lưng gã có một cái hồ lô lớn là vì chứa đựng trái Kim lan kia.
Nếu đã biết rõ trái Kim lan có hiệu quả thần kỳ như vậy, trong lúc mang đi theo gã cũng không muốn lãng phí, vì vậy mà làm ra cái hồ lô này, trong hồ lô chứa đầy cát, chôn trái Kim lan ở trong đó, gã muốn tạo ra một hồ lô kim sa.
Dữu Khánh bị lời oán trách của gã làm cho thiếu một chút nghẹn họng, không nói nên lời, sau đó hắn thẹn quá hóa giận, vung tay lên, "Việc nào ra việc đó, tiền là tiền, việc là việc, không nên nhập hai làm một."
Nam Trúc vừa định phản bác, nữ nhân che mặt đã lên tiếng, "Các ngươi có thể im lặng được không hả? Quân đội đã được điều động rồi, đi!" Dứt lời nàng ta lắc mình bỏ đi.
Sư huynh đệ ba người sửng sốt, tập trung lắng nghe, quả nhiên, nghe được bên kia núi có âm thanh một đội nhân mã vù vù chạy tới đây.
Ba người tức thì không dám tiếp tục lưu lại, cũng nương theo sự che chắn của đám lau sậy vút cao, nhanh chóng rời đi...