Với cách giải thích này, nữ nhân che mặt cảm thấy có chút quái lạ, nàng ta nghi ngờ có vấn đề gì đó, dù sao thì tên mập mạp đã bị hạ cấm chế, không có khả năng phản kháng, cho nên nàng ta dứt khoát trực tiếp nhấc tay kéo hồ lô to lớn ra, vạch nắp đậy nhìn vào trong.
Nam Trúc lập tức luống cuống giãy giụa kêu lên, "Ngươi làm gì vậy?"Gã có phần hoảng sợ, lo lắng trái cây bảo bối của mình bị người ta phát hiện ra.
Nhìn thấy thứ đổ ra quả nhiên là cát, cũng không nhận thấy hạt cát này có gì đặc biệt, lúc này nữa nhân che mặt mới bỏ qua, cũng thuận tay cầm nắp đậy nhét vào lại miệng hồ lô, ánh mắt nhìn Nam Trúc có chút khó hiểu, nàng ta rõ ràng không ngờ tới vị này thật sự có thể tùy thân mang theo chút đất cát trước mồ mảNghe thấy tiếng kêu của Nam Trúc, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đồng thời quay đầu lại nhìn, không nói nên lời, trong mắt đầy vẻ không ưa, cũng không phải là không ưa nhìn cảnh trai gái động tay động chân, mà là không thích việc Nam Trúc bịa chuyện, chỉ vì chút tiền, vậy mà ngay cả sư phụ đã mất đi cũng có thể lấy ra để nói dóc.
Tiếp tục đi tới trước, Nam Trúc càng ngày càng chịu không nổi, tu vi bị khống chế, thân thể mập mạp còn gánh quá nặng, trong khi nữ nhân che mặt cũng không tiện bảo gã bỏ đi phần đất cát lấy từ mộ phần.
Về sau, thực sự không còn cách nào khác, Nam Trúc quả thực nhấc chân đi không nổi nữa rồi, càng đi càng chậm, nàng ta đành phải tự mình ra tay, kéo lấy cánh tay Nam Trúc, đỡ gã đi chặng đường tiếp theo.
Cứ đi như vậy một lúc lâu, vẫn đi phía trước và thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, Mục Ngạo Thiết chợt cất tiếng nhắc nhở Dữu Khánh một câu, "Lão Thất gần như đã ngủ trên thân người ta rồi."
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn, đúng vậy, thân thể Nam Trúc quả thực đã dính chặt trên người nữ nhân che mặt kia.
So sánh về hình thể, đó chính là một tên to đùng mập mạp tựa cả thân hình vào một nữ nhân vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn thực sự vô sỉ."
Tên khốn khiếp này nhất định là cố ý."
Dữu Khánh cũng cất tiếng lẩm bẩm, trong giọng nói chút ganh tỵ.
Cũng không thể nói là hoàn toàn cố ý, lúc đầu, Nam Trúc quả thực không muốn tựa vào thân người ta, nữ nhân che mặt cũng sẽ không cho gã có cơ hội đó.
Về sau, khi thời gian đi bộ càng ngày càng dài, cho dù được người lôi kéo, Nam Trúc quả thực cũng không còn sức lực để bước đi nữa rồi, trên cơ bản hai chân chỉ đảo qua đảo lại cho có, còn có thể tiến tới trước được hoàn toàn là dựa vào nữ nhân che mặt dìu dắt.
Nữ nhân che mặt lại không thể giao con tin cho hai người phía trước, cho nên, chỉ có thể xem như là tự làm tự chịu.
.
Lôi kéo theo một người mập mạp, to nặng lâu như thế, dần dần khuỷu tay cũng kéo người tới gần mình, bất tri bất giác đã tựa vào nhau, giang hồ nhi nữ a, việc này, cũng không ai cảm thấy xấu hổ.
Vẫn tiếp tục thở hổn hển, nhưng lúc này Nam Trúc không cảm thấy mệt nữa rồi, hai mắt thỉnh thoảng quan sát nữ nhân che mặt từ khoảng cách gần, đánh giá từ những đường nét khuôn mặt lộ ra ngoài, gã cảm thấy dung mạo nữ nhân này có khả năng cũng rất khá, sau đó chính là cảm thấy khuỷu tay của mình đang bị người ta đi thỉnh thoảng sẽ chạm vào bộ phận nào đó tương đối đàn hồi.
Loại cảm giác này khiến cho lòng hắn nhộn nhạo, cảm giác mệt mỏi cũng tan biến, gã tỉ mỉ cảm nhận xúc cảm mỗi một lần đụng chạm thân mật, hít thở thật sâu mùi hương cơ thể nhè nhẹ từ thân thể nữ nhân che mặt.
Mãi cho đến quá nửa đêm, nữ nhân che mặt dường như cũng cảm thấy có phẩn mệt mỏi, khi tại trên đường đi phát hiện thấy một cái miếu thờ bỏ hoang, nàng ta liền kêu gọi mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Đốt lên một đống lửa trong miếu, tìm chút tấm ván bỏ đi để che chắn các cửa, tận lực tránh để lộ bản thân ra ngoài.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết ngồi ở trước đống lửa, nữ nhân che mặt dẫn theo Nam Trúc ngồi ở một góc tương đối u tối, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với hai người và một mực để mắt đến họ.
Lúc này, nữ nhân che mặt cũng chậm rãi cởi khăn che mặt ra, lau lau mồ hôi đổ trên trán, nàng ta đã bị Nam Trúc làm cho mệt mỏi.
Sớm muộn gì cũng phải cởi ra, đến sáng ngày mai, nàng ta rốt cuộc cũng phải dùng mặt thật gặp người, tiếp tục che mặt công khai đi lại cũng không thích hợp.
Ánh mắt ba người đàn ông lập tức đồng loạt đổ dồn đến, dán vào khuôn mặt nàng ta, tự nhiên là bởi vì xinh đẹp.
Không có nét thiên kiều bách mị, không thấy phong thái quyến rũ phong tình, cũng không như tiểu thư ngà ngọc, không tô son má phấn, mặt mày thanh tú sạch sẽ, đôi mắt sáng, nhất là làn da trên chiếc cổ thon dài trắng nõn mịn màng rất dễ nhìn.
Không phải là mỹ nữ nhưng cũng có được một nét quyến rũ riêng, lại thêm thân hình thon thả đầy đặn, khí chất trong sáng linh hoạt lưu loát, nói chung, chính là một vẻ xinh đẹp, hấp dẫn khó tả.
Là một nữ nhân rất thu hút, càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Nam Trúc nghĩ đến chuyện ăn "Đậu hủ" dọc trên đường đi, một bên mày giật giật, có vẻ nghiền ngẫm với nhiều dư âm, khóe miệng có nét tươi cười là lạ, nhặt một thanh gỗ ném vào trong đống lửa.
Côn Linh sơn, trải qua thời gian dài tổ chức của tu sĩ trú đóng, từ lâu đã có đầy đủ các con đường kết nối thông suốt với bên ngoài.
Lần này, vì để tổ chức Triêu Dương đại hội, một số con đường nhỏ đã bị phong tỏa, chỉ chừa lại những con đường chính ra vào từ tám phương hướng.
Đi vòng vèo hai ngày, nhóm người Dữu Khánh theo phương hướng Đông Nam tiến vào núi.
Lúc này, Dữu Khánh đã không gọi là Dữu Khánh nữa, bây giờ hắn, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lần lượt dùng tên là Trương Chi Thần, Chu Nhất Hải, Đậu Quan.
Ba cái tên này là do nữ nhân che mặt lựa chọn từ trong sư môn của mình.
Sư môn của nàng ta quả thực cũng có người như vậy.
Nàng ta căn cứ vào hình thể của ba người bọn hắn để tìm kiếm lựa chọn người trong sư môn, thí dụ như Chu Nhất Hải thực sự quả thực cũng khá mập mạp.
Nữ nhân che mặt tự nhiên là dùng tên thật, tên là Bách Lý Tâm.
Sư môn của nàng ta tên là "Long Quang tông", là một cái môn phái tu hành chủ tu tiễn thuật, về môn phái này, ngay cả sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng hơi có nghe nói tới, nhưng cũng chỉ là nghe nói qua, nghe nói người của môn phái này rất ít hành tẩu giang hồ, cho nên cũng không có nhiều người trong chốn giang hồ biết được danh tiếng của nó như thế nào.
Ba người thực sự không nghĩ tới mình vậy mà lại là gặp phải người của môn phái này.
Từ phía Đông Nam tiến vào núi không bao lâu liền gặp phải trạm kiểm soát của quân kiểm soát và đệ tử của Côn Linh sơn, khi một nhóm người tiến lên báo danh thì sư huynh đệ ba người theo vô thức đều lui tại phía sau Bách Lý Tâm, bày ra tình trạng lấy Bách Lý Tâm làm chủ, bởi vì để báo danh cần mỗi người giao nộp một vạn lượng bạc.
Nếu Bách Lý Tâm đã nói là muốn bọn họ tới hỗ trợ, vậy thì bọn họ tự nhiên sẽ cho rằng khoản tiến đó phải do Bách Lý Tâm móc tiền túi ra nộp.
Việc thu tiền khi báo danh chỉ là thứ yếu, Ban tổ chức muốn lập ra một số cánh cửa, ngăn cản một ít người không nên tới, đối với phàm phu tục tử mà nói, đó có lẽ là một khoản tiền khổng lồ, nhưng đối với người ở tầng thứ khác, có chút thực lực trong giới tu hành, đó không tính là cái gì.
Bách Lý Tâm cũng không tính toán với bọn hắn về việc này.
Mắt thấy nàng ta sắp đưa tiền ra, đã sớm chiều ở chung bên người hai ngày qua, Nam Trúc cắn răng bước nhanh tới trước, phất tay ngăn cản Bách Lý Tâm, "Không nhọc sư muội, chút tiền này để cho sư huynh ta chịu trách nhiệm."
Dứt lời liền đưa tay vào trong người móc ngân phiếu ra.
Bách Lý Tâm hơi giật mình, ít nhiều có chút bất ngờ, bởi vì đã nhìn thấy bộ dạng những người này lục soát tìm kiếm tiền bạc trên thi thể, nhưng mà nàng ta cũng không quan tâm, nếu người ta đã tự nguyện chủ động bỏ tiền, nàng ta cũng sẽ không chối bỏ tiền của mình, vì vậy nàng ta để tùy ý gã bỏ tiền.
Nhưng mà, hành động này lại khiến cho Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết kinh ngạc sững sờ.
Hai người bọn hắn ngây người nhìn chằm chằm bộ dạng không xem tiền ra gì của Nam Trúc, có thể nói là rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc ném ra bốn vạn lượng.
Hai người đương nhiên biết rõ trên người Nam Trúc tổng cộng cũng chỉ có khoảng bảy tám vạn lượng bạc, trong nháy mắt liền nhận thức được có vấn đề, bọn hắn bắt đầu quan sát Nam Trúc và Bách Lý Tâm với ánh mắt là lạ.
Báo danh xong, cầm lấy thẻ thông hành, mỗi người đeo lên đai lưng của mình, rồi tiếp tục chạy vào trong núi.
Bách Lý Tâm cũng tìm cơ hội lặng lẽ cởi bỏ cấm chế trên người Nam Trúc, đã vào đến nơi đây thì không sợ bọn họ làm bậy nữa rồi.
Đã có được tự do, dáng vẻ Nam Trúc giống như là tiền mình bỏ ra rất có giá trị.
Có đệ tử Côn Linh sơn dẫn đường đưa nhóm người lên xe ngựa, xe ngựa chở bọn hắn một đường rong ruổi chạy theo đường núi, khi vừa xuyên qua khu vực núi rừng bên ngoài Côn Linh sơn, khung cảnh xinh đẹp trải rộng ra trước tầm mắt mọngười, giúp cho khách tới cảm thấy vui vẻ và thoải mái phóng mắt ngắm nhìn cảnh quan xung quanh.
Khung cảnh non xanh nước biếc, khắp nơi là một loại thực vật xanh biếc giống như giàn nho, treo đầy những chùm hoa đan xen hai màu tím và trắng, màu sắc tươi tắn dễ chịu, được trồng trọt với quy mô khổng lồ, rộng lớn mênh mông, trông rất đồ sộ, trong không khí thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt thấm vào gan ruột.
Ngay cả là một người mới đến, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận biết được mình đã tiến vào trong phạm vi Linh điền của Côn Linh sơn, loài cây trổ đầy những chùm hoa đan xen tím và trắng ở khắp nơi này hẳn phải là trạng thái của Linh Mễ trước khi kết hạt.
Đệ tử Côn Linh sơn ngồi chung xe ngựa thấy bộ dáng của bọn hắn như vậy thì nở nụ cười, biết rằng đầy lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, liền cất tiếng giới thiệu với mọi người, "Tệ phái lựa chọn tổ chức 'Triêu Dương đại hội' vào mùa này, chính là vì để cho quý khách đường xa đến đây có thể nhìn thấy biển hoa đồ sộ này.
Năm rồi, vào thời điểm này, tới đây ngắm hoa đa số là một ít quan to hoặc quý nhân, năm nay quan to hay quý nhân bình thường thì đã không có tư cách vào núi."
Có những toàn lầu nhỏ nằm rải rác giữa vùng non xanh nước biếc này.
Đó là nơi dừng chân nghỉ ngơi của nhân viên chăm sóc Linh điền.
Khỏi phải nói tới khung cảnh xinh đẹp trên đường, mọi người chỉ có thể cất lời khen ngợi không hổ là linh sơn bảo địa do môn phái Linh thực đệ nhất thiên hạ chiếm giữ.
Xe ngựa rong ruổi trên con đường núi quanh co giữa những ngọn núi, chạy khoảng chừng nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại tại một chỗ chân núi có không ít nhà cửa.
Nhóm người Dữu Khánh xuống xe ngựa, đệ tử dẫn đường chỉ vào quần thể công trình trước mắt, cười nói: "Nơi đây chính là nơi ở của chư vị trong lúc ở lại đây.
Tất cả các gian phòng đều đã được quét dọn sạch sẽ, chư vị thoái mái lựa chọn.
Dựa theo quy tắc thông thường của đại hội, người đến tham dự trước có quyền ưu tiên lựa chọn phòng ở, các ngươi xem như là tới sớm."
Vừa nghe được lời này, Dữu Khánh nghĩ đến việc lựa chọn phòng khi đi thi, trong đầu vô thức thoảng qua bóng dáng của người tên là "Hứa Phí".
Nam Trúc thấy số lượng phòng ốc cũng không nhiều, không khỏi hỏi: "Toàn bộ người tham dự đều ở tại nơi này sao?"Đệ tử hướng dẫn xua tay:"Không phải, làm sao có thể ở được nhiều người như vậy, dựa theo quy mô người tham dự những lần trước, đoán chừng ít nhất phải vạn người đến tham gia tỷ thí, người tới xem thi đấu càng nhiều không biết đến bao nhiêu, không môn phái nào có thể tìm được địa điểm nào rộng lớn đủ để tập trung bố trí nhiều người như vậy, nơi đây chỉ có thể để cho ở lại một bộ phận."
Gã thuận tay chỉ về phía một tấm bia đá mới dựng lên bên đường ở phía trước, bên trên tấm bia có hai chữ "Đinh Dần", "Người từ các phương hướng đi lên Côn Linh sơn đều căn cứ theo nguyên tắc bố trí gần đó, lấy số lượng 'Thiên can' để phân chia ra làm mười khu vực chính, mỗi một khu vực chính lại dùng 'Địa chi' để chia làm mười hai tiểu khu, hiện tại bơi các ngươi vào ở là tiểu khu 'Đinh dần'.
Về cơ bản ranh giới để phân chia tiểu khu chính là dùng đỉnh núi làm chuẩn.
Các ngươi nhìn thấy trên những đỉnh núi phụ cận có quần thể công trình tương tự, đ1o chính là những tiểu khu khác.
Nếu như năm nay vẫn dựa theo thông lệ những lần trước, hẳn sẽ tổ chức thi đấu trước tại các tiểu khu, một số người chiến thắng tại tiểu khu sẽ tiếp tục thi đấu cùng những tiểu khu khác, cho đến khi chọn ra được người xuất sắc trong đại khu, sau đó những người xuất sắc các đại khu sẽ tập trung lại, phân chia cao thấp, thi đấu sắp xếp ra thứ tự cuối cùng, đó là đợt tỷ thí đặc sắc nhất."
Nói đến đây, chính gã cũng bộc lộ ra sự hưng phấn, dường như rất mong đợi được xem đợt tỷ thí cuối cùng.
Sư huynh đệ ba người là không quan tâm, bởi vì bọn họ sẽ không tham gia dự thi, khi bắt đầu thi đấu, bọn họ sẽ tìm lí do từ bỏ thi đấu, còn việc có xem thi đấu hay không thì chưa biết được.
Không biết sẽ xem náo nhiệt ở đâu, Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, hỏi: "Sân thi đấu ở đâu?"Đệ tử hướng dẫn cười nói: "Tệ phái có rất nhiều sân bãi phơi Linh Mễ, tùy tiện lựa chọn một chỗ cũng đủ để dùng cho thi đấu, chờ cho người tham dự đến đủ một số lượng nhất định để xác định quy tắc thi đấu, khi đó mới sẽ xác định sân thi đấu, lúc đó sẽ có người đưa các ngươi đi làm quen sân đấu.
Bây giờ trước tiên đi lựa chọn phòng ở đã."