Bán Tiên ( Dịch )

Chương 587 - Chương 587: Mất Lý Trí (1)

Chương 587: Mất lý trí (1)

Những công trình trên núi, đối với tu sĩ mà nói, thông thường thì những căn nhà ở nơi cao nhất sẽ tốt nhất, phong cảnh tốt, tầm nhìn cũng tốt.

Với kinh nghiệm chọn phòng của Dữu Khánh, ở tại một căn phòng có vị trí tốt là không thích hợp, vẫn nên kín tiếng một chút thì tốt hơn, nhưng rồi cân nhắc thấy lần này không giống với lần vào kinh thành đi thi năm đó, mình căn bản sẽ không lộ mặt tham gia thi đấu, cho nên cuối cùng hắn vẫn lựa chọn một vị trí tốt trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có ba tòa nhà nhỏ, bọn họ vừa vặn chiếm một tòa nhà không có người ở.

Thấy khách đã lựa chọn xong, những gì cần phải dặn dò cũng đã dặn dò rồi, sau khi xác nhận thấy không còn vấn đề gì nữa, đệ tử Vũ Thiên phụ trách sắp xếp của Côn Linh sơn mới cất lời cáo từ.

Mấy người lịch sự tiễn đưa đến ngoài cửa.

Lúc này, nhìn thấy trên núi, dưới núi gì đều vẫn còn rất yên tĩnh, Nam Trúc lại bắt đầu phát huy thói quen không có gì cũng có thể tìm chuyện để nói, gã thuận miệng hỏi một câu, "Có phải chúng ta tới quá sớm rồi hay không nhỉ? Dường như chưa có người nào."

"Hiện tại còn chưa có nhiều người, nhưng cũng đã tới một số, chỉ là..."

Nói đến đây, Vũ Thiên vô thức nhìn nhìn một tòa nhà khác trong ba tòa nhà trên đỉnh núi, thấy thái độ của mấy người này đối với mình coi như không tệ, liền hàm hồ giải thích mấy câu, "Có người có khả năng cảm thấy vị trí này không được tốt, nên đã đổi đến tiểu khu khác rồi.

Vì vậy nơi này có vẻ tương đối thanh tịnh.

Nếu là các ngươi muốn đổi, chỉ cần đưa ra yêu cầu, những chuyện trong phạm vi hợp lý, tệ phái đều sẽ tận lực làm hài lòng các ngươi."

Mấy người bỗng thấy bất ngờ, Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: "Người tham gia còn có thể đổi lui đổi tới khu vực ở lại nữa sao?"Vũ Thiên lắc đầu: "Cũng không phải nói là có thể đổi lui đổi tới, chỉ là tại trong tình huống còn phòng trống, nếu như khách tham dự cảm thấy không thoải mái với nơi ở hiện tại, và đưa ra yêu cầu thay đổi, thông thường chúng ta đều sẽ tận lực sắp xếp.

Nhưng nếu như các khu vực thực sự đã ở đầy, vậy thì chỉ có thể mời khách tạm chấp nhận một chút."

Nam Trúc hiếu kỳ, "Nghe lời ngươi nói vừa rồi, nơi đây vốn có một số khách nhân, lẽ nào đều cảm thấy không thoải mái, đều đổi đến nơi khác rồi hay sao?"Vũ Thiên: "Cũng không thể nói tất cả đều cảm thấy không thoải mái, có khả năng là có liên quan tới quy tắc thi đấu của đại hội.

Về sau, những người tham dự ở trên ngọn núi này, có khả năng sẽ trở thành đối thủ tỷ thí với nhau trong đợt đầu tiên, có người biết được thông tin của những người tham dự khác, cảm thấy thực lực của đối phương vô cùng cường đại, muốn tránh né một chút cũng là chuyện bình thường."

Dữu Khánh sờ sờ chút ria mép, lẩm bẩm, "Còn có thể làm như vậy sao, xem ra làm gì cũng phải có phương pháp."

Nam Trúc thì hoài nghi hỏi: "Theo lời của Võ huynh nói thì sở dĩ trên đỉnh núi này yên tĩnh là bởi vì có cao thủ sao?"Vũ Thiên cười nhẹ, cũng không nói rõ, lấp lửng nói: "Về sau, nếu các ngươi cảm thấy ở đây không thoải mái, cũng có thể đề xuất thay đổi.

Người tới sớm quả thực cũng có được quyền ưu tiên này, cho nên, nếu muốn đổi thì nên làm cho sớm, chờ đến khi người ở đầy hết rồi, vậy thì không tiện quấy nhiễu khách nhân khác, muốn đổi cũng đổi không được."

Dữu Khánh gật đầu, "Chúng ta nhớ kỹ ý tốt của Võ huynh, chúng ta sẽ cân nhắc."

Tuy là nói như vậy, nhưng kỳ thực bọn hắn hoàn toàn không có ý định thay đổi, cũng không cần thiết phải đổi, bọn hắn chẳng quan tâm có cao thủ hay không có cao thủ, bọn hắn tới đây không phải để tỷ thí, cũng sẽ không tham gia tỷ thí, trên đỉnh núi này có cao thủ nào hay không cũng chẳng liên quan gì với bọn hắn.

Vũ Thiên, người phụ trách sắp xếp, bố trí ăn ở tại tiểu khu này dừng lời tại đây, nhắn bọn hắn nếu có việc gì thì có thể kêu gọi bất cứ lúc nào, rồi gã đi xuống núi.

Mấy người Dữu Khánh cũng bắt đầu phân chia gian phòng, cả tòa nhà vừa vặn có bốn phòng, tầng trên tầng dưới mỗi tầng có hai phòng.

Bách Lý Tâm chủ động yêu cầu ở tại tầng dưới, Nam Trúc cũng lập tức đua tranh muốn ở tầng dưới, hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của lão Thất và lão Thập Ngũ, cũng không cho nói ra ý kiến, trực tiếp đẩy hai người lên lầu.

Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết nhìn nhau không nói nên lời, nhưng cũng ngầm hiểu tất cả, nhìn thoáng qua liền biết lão Thất là muốn ở đối diện với nữ nhân đó, nhằm dễ qua lại giao tiếp.

Cho dù là như thế, hai người vẫn là kéo theo Nam Trúc lên lầu nhìn xem phòng ở.

Cửa phòng vừa mở ra, Dữu Khánh lập tức đè gã vào góc tường, hạ thấp giọng chất vấn: "Lão Thất, ngươi có ý gì với nữ nhân đó vậy?"Nam Trúc chậm rãi cởi chiếc hồ hô treo trên người ra, đặt xuống sàn nhà, "Ý gì là ý gì, suy nghĩ tào lao gì vậy chứ?"Dữu Khánh đẩy vai gã lên, "Đừng dài dòng! Mấy vạn lượng cũng không coi vào đâu, còn giả bộ hồ đồ gì chứ? Cho đến lúc này, đây là khoản chi tiêu lớn nhất của ngươi phải không? Ta không quan tâm ngươi có ý gì, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi."

Sau đó hắn nhấc tay chỉ chỉ vào hình thể của gã từ trên xuống dưới, "Ngươi cảm thấy nàng ta có thể nhìn trúng bộ dạng này của ngươi sao?"Mục Ngạo Thiết bổ sung một câu, "Nhìn trúng hắn nhiều thịt."

"Được rồi được rồi."

Nam Trúc đưa tay đẩy hai người đang đè mình ra, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, gã lại chủ động kéo tay Mục Ngạo Thiết lại, khuỷu cánh tay đẩy đẩy cọ cọ trên ngực Mục Ngạo Thiết.

Dữu Khánh trợn tròn hai mắt, không hiểu hành động này là có ý gì.

Mục Ngạo Thiết bị gã làm cho rùng mình, hất tay gã ra, rút tay mình về.

Nam Trúc nhưng kéo lại không buông, một tay kia chỉ chỉ vào ngực mình, "Ở trên đường đi, ta đã làm như vậy với nàng ta, nhưng nàng ta cũng không có biểu hiện ra chút phản cảm nào."

Nói xong, gã buông Mục Ngạo Thiết ra, nháy nháy mắt với hai người, như muốn hỏi các ngươi có hiểu hay không.

Lần này, hai người thực sự đã hiểu rồi, cho nên đều trợn tròn mắt sửng sốt, Dữu Khánh nghi ngờ hỏi: "Thiệt hay giả? Tính tình nàng ta như vậy mà có thể cho ngươi ăn 'Đậu hủ' dọc đường sao?"Mục Ngạo Thiết cũng nhìn gã với vẻ mặt khó thể tin tưởng.

Nam Trúc: "Ai, việc này có thể giả được sao? Ngươi cho rằng bốn vạn lượng là giấy sao? Đó là ngân phiếu a! Nếu không có chút nắm chặt, ta có thể dễ dàng đập ra nhiều tiền như vậy à?"Hai người Dữu, Mục nhìn nhau, nhớ lại hình ảnh tên mập mạp khốn khiếp này tựa tại trên người Bách Lý Tâm suốt đường đi, hai người bị gã làm cho ước ao ganh tỵ, không có liên quan gì với việc có thích Bách Lý Tâm hay là không, hoàn toàn chỉ là một sự ganh tỵ giữa đàn ông với nhau.

Bình Luận (0)
Comment