Bán Tiên ( Dịch )

Chương 598 - Chương 598: Bí Mật Trong Linh Cốc (1)

Chương 598: Bí mật trong Linh cốc (1)

Không phải là một bức tranh đẹp, cũng không phải là một bức danh họa gì, đó chính là một tấm bản đồ, hơi chú ý quan sát là có thể nhận ra được, đây là tấm bản đồ toàn cảnh bên trong Côn Linh sơn.

Trước đó vài ngày, hắn còn buồn phiền với việc nơi này lạ nước lạ cái, bây giờ nhìn thấy bản đồ, Dữu Khánh muốn đi vào xem kỹ nhưng không thể, chủ nhân không có mặt tại đây, trước mắt bao người hắn cũng không tiện tự ý xông vào.

Quay đầu lại nhìn xem một đám người ở xung quanh, Dữu Khánh dịch bước đến bên cạnh Triển Vân Khí, ra vẻ thuận miệng hỏi một câu, "Triển tiên sinh, không phải nói nơi này là cấm địa Côn Linh sơn sao? Tại sao lại vắng lặng im lìm như thế, có vẻ như chẳng có một người nào?"Triển Vân Khí cười nói: "Nếu sôi động náo nhiệt thì không gọi là cấm địa nữa rồi."

Dữu Khánh hiếu kỳ hỏi: "Là Cấm địa thì không thể không có người trông giữ a, còn nếu như thế này, chẳng phải là đệ tử trong môn phái muốn tiến vào liền có thể tùy ý tiện vào sao?"Triển Vân Khí: "Thủ vệ nơi cửa vào chẳng phải đang canh giữ sao?"Dữu Khánh lập tức chỉ khắp xung quanh, hỏi: "Lỡ như có người vòng qua bên kia núi để tiến vào thì làm như thế nào?""Xung quanh đương nhiên là có đệ tử luân phiên trông coi, nếu không, ngươi cho rằng làm ra những phòng trực này để làm gì?" Triển Vân Khí hất hất cằm ra hiệu về phía những căn phòng ở hai bên hành lang, sau đó tiếp tục bổ sung, "Trong Linh cốc này cũng không có bảo bối gì đáng giá, chỉ là phía dưới Tụ Linh đại trận tụ tập linh khí rất dồi dào, là nơi tuyệt hảo để trồng trọt Linh thực, chỉ định làm cấm địa là để tránh xảy ra những quấy nhiễu không cần thiết, một số phương pháp trồng trọt Linh thực độc môn cũng không tiện bộc lộ ra cho người ngoài.

Chỉ có như vậy mà thôi, nếu không thì cũng sẽ không để cho các ngươi tiến vào tham quan."

Ngụ ý là để người khác đều biết rằng, Cấm địa này không có thứ gì đáng giá, không đáng để ngoại nhân mạo hiểm lén lút tiến vào.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhịn không được liếc nhìn Dữu Khánh nhiều một chút, sư huynh đệ với nhau nhiều năm, đều tương đối hiểu rõ nhau, cảm thấy lão Thập Ngũ quan tâm như vậy có lẽ là có lí do gì đó.

Trong lúc mọi người tiếp tục nhàn rỗi chờ đợi, thừa dịp người khác không chú ý tới, Nam Trúc dùng cùi chỏ huých Dữu Khánh một cái, rồi hướng ánh mắt về phía bên trong Linh cốc, muốn hỏi vừa rồi ngươi hỏi những điều đó là có ý gì? Không phải đều đã tới đây rồi sao? Dữu Khánh hờ hững nhún nhún vai, ra vẻ như chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đồng thời hất đầu ra hiệu về phía Bách Lý Tâm, nhắc nhở gã cần quan tâm tới nữ nhân kia nhiều một chút, muốn biết nữ nhân đó rốt cuộc là có ý gì? Không cần nhắc nhở, chính Nam Trúc cũng đã chú ý tới rồi, Bách Lý Tâm không có khoác Cầu Long cung ra sau lưng, mà vẫn một mực cầm ở trong tay, ánh mắt dường như lúc nào cũng cảnh giác xung quanh, người không biết nàng thì không sao, có khả năng sẽ cho rằng Đại tiễn sư luôn là như vậy, nhưng mấy người bọn hắn đã có tiếp xúc với nàng ta một đoạn thời gian, tự nhiên liền cảm thấy rất không bình thường, giống như sẽ giương cung rút tên bắn người bất cứ khi nào vậy.

Càng khiến cho Nam Trúc chán ngán chính là dường như trong vô thức Bách Lý Tâm có xu hướng áp sát tới gần Dữu Khánh, lại thêm bộ dạng xách cây cung trên tay có vẻ rất cảnh giác, giống như là làm bảo tiêu cho lão Thập Ngũ vậy.

Cũng khiến cho gã nhìn Dữu Khánh có chút không vừa mắt, cũng may mà Dữu Khánh rõ ràng không có cảm xúc gì với Bách Lý Tâm, nhưng trong lòng gã vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng mà gã có thể làm được gì cơ chứ? Hiện nay giữa gã và Bách Lý Tâm vẫn không có bất kỳ mối quan hệ nào, hoàn toàn không có tư cách chỉ trích gì người ta, gã chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Dữu Khánh, không nên so đo với nữ nhân.

Dữu Khánh lập tức liếc mắt khinh bỉ.

Trong lúc mọi người đang không biết còn phải chờ đợi bao lâu thì Lộc U Minh trở về, cùng đi theo còn có một lão già luộm thuộm lấy giày làm dép, trên mái tóc rối bù còn có vương cỏ dại, cũng không biết mới vừa chui rúc ở đâu ra, mặt mày dường như cũng đã lâu không rửa ráy, y phục lấm lém vung vẩy một đôi tay áo, ánh mắt nhưng là rất có thần, bên hông treo một cái hồ lô, không có to như của Nam Trúc.

Lão đầu luộm thuộm không phải ai khác, chính là người phụ trách Linh cốc của Côn Linh sơn, tên là Nhan Dược.

Người vừa đến nơi, Triển Vân Khí lập tức chắp tay chào, "Nhan sư thúc."

Nhan Dược ừ một tiếng, đứng ở trước mặt mọi người nhìn lướt qua, rồi xoay người đi vào phòng, cũng ném lại một câu, "Vào từng người một."

"Vâng."

Triển Vân Khí khom người nhận lệnh, sau đó nói với Kha Nhiên: "Ngươi vào trước đi."

"Được."

Kha Nhiên đáp lời, trước tiên đi cùng gã vào trong phòng.

Kỳ thực cũng không có gì khác, quả thực chỉ là đăng ký vào danh sách, đây là quy định khi tiến vào Linh cốc, ngay cả đệ tử của Côn Linh sơn cũng không ngoại lệ, viết rõ thân phận người ra vào, sau đó còn lăn tay vào mực, lưu lại dấu tay trên danh sách.

Sau khi Kha Nhiên ra khỏi, lại đổi một người khác đi vào, một người tiếp một người, ngay cả đồ đệ đi theo Triển Vân Khí cũng vào trong đó, cuối cùng là bản thân Triển Vân Khí.

Sau khi xong việc, Nhan Dược cũng đi ra cửa, phất tay để cho Lộc U Minh dẫn khách đi dạo chơi tham quan, chính lão ta thì lại nghênh ngang rời khỏi.

Lộc U Minh đưa tay ra hiệu mời mọi người cùng đi theo, dẫn khách tiếp tục dọc theo đường hẻm đi tới trước.

Còn chưa đi đến cuối con hẻm giữa hai ngọn núi, trong lúc hít thở mọi người chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, thể xác và tinh thần đều có một loại cảm giác thư thái và nhẹ nhàng, đều là người tu hành, khi có được cảm giác này lập tức liền biết rõ là chuyện gì xảy ra.

Tiêu Trường Đạo kinh ngạc lên tiếng, "Linh khí thật là nồng đậm!"Không ít người dồn dập gật đầu đồng ý.

Nhưng mà càng nồng đậm hơn còn ở phía sau, khi đi tới cuối đường hẻm, tầm mắt phía trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi rõ ràng, một cái sơn cốc xuất hiện tại trước mắt mọi người.

Là một cái sơn cốc hình quả trứng, ở giữa rộng, hai đầu hẹp, cũng giống như một cái lòng chảo.

Trong thung lũng có sương mù nhàn nhạt bồng bềnh trôi nổi.

Phía dưới ánh mặt trời chói chang như vậy mà vẫn có sương mù bồng bềnh không tiêu tan, tất cả mọi người đều nhận ra được rồi, đó không phải là sương mù, đó là do linh khí nồng đậm tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tất cả đều không khỏi cảm thán.

Đứng ở bên cạnh quan sát, Lộc U Minh mỉm cười, rất thích nhìn thấy bộ dạng như là nông dân chưa thấy qua việc đời này của khách tham quan.

Dưới chân lại có một cái bậc cấp dẫn tới đáy thung lũng, nhóm người lại tiếp tục đi xuống dưới theo sự dẫn dắt của gã.

Bình Luận (0)
Comment