Dữu Khánh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đối phương, cảm thấy thực sự giống như là một nữ nhân, ánh mắt vô thức hạ thấp xuống, nhìn thấy bộ ngực lồi lên căng phồng của đối phương, lập tức âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đây thực sự là một nữ nhân a.Ngoại trừ xin lỗi ra, lúc này hắn còn có chút luống cuống chân tay, đụng phải nam nhân còn đỡ, đụng phải nữ nhân thì đúng là gặp quỷ rồi, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân a.Trong lòng hắn cũng thì thầm than thở, nếu là bởi vì việc như thế này mà bại lộ, có lẽ chưa chắc đã là uất ức.Cũng may mọi người đều là đệ tử đồng môn, quy củ nhi nữ giang hồ cũng không quá cứng nhắc, nếu không Tần Phó Quân cũng sẽ không xen lẫn giữa một đám nam nhân như thế này, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng chân tay luống cuống của Dữu Khánh, rất rõ ràng là không phải cố ý, có lẽ là thoáng chốc phân tâm mà đụng phải.Vì vậy, Tần Phó Quân nhấc tay ngăn cản vị đệ tử tùy tòng vừa lớn tiếng răn dạy đồng môn, "Được rồi."
Đối với nàng ta mà nói, lúc này cũng không phải là thời điểm để cãi nhau.Nhưng mà Tần Phó Quân vẫn đưa mắt nhìn Dữu Khánh kỹ một chút, nhưng mà nhận thấy nhìn không rõ mặt mũi hắn như thế nào, nương theo một chút ánh trăng lấp loáng, mới mơ hồ nhìn thấy trên mặt người này lấm lém bùn đất, trên người hình như cũng có, chắc hẳn là không cẩn thận bị dính phải trong quá trình tìm kiếm.Đương nhiên, nàng ta vẫn phải cất lời cảnh cáo Dữu Khánh, "Đừng có ngẩn ngẩn ngơ ngơ lần nữa."
"Vâng vâng vâng."
Dữu Khánh lần nữa cúi đầu khom lưng.Hắn nhớ tới việc đối phương là người đầu tiên nhấc tay ra lệnh cho mọi người dừng lại, liền ý thức được địa vị của nữ nhân này tại trong đám người là không tầm thường, nên càng nghĩ hắn càng thêm đổ mồ hôi lạnh.Nhưng thấy đối phương đã bỏ qua cho mình, hắn lại nhanh chóng chuyển sự chú ý tập trung đến trên người con quái thú tai to kia.
Hắn nhìn thấy nó đang dán sát lỗ tai xuống đất như đang lắng nghe, tức thì biết được mình đoán không sai.Tần Phó Quân cũng chuyển sự chú ý sang Địa Linh, phát hiện thấy lần này thời gian đối phương dừng lại lắng nghe lâu hơn lần tạm dừng trước, liền hỏi: "Địa Linh, có vấn đề gì sao?"Địa Linh nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, miệng nói tiếng người, "Hình như hung thủ đã dừng lại trên ngọn núi cao nhất phía trước rồi."
Dứt lời nó tung người nhảy lên, lại tiếp tục chạy nhanh tại phía trước.Tần Phó Quân phất tay cất tiếng kêu gọi, "Đi!"Tại tình huống bình thường, một đám người sẽ tiếp tục cùng chạy đuổi theo nàng ta.Nào ngờ Dữu Khánh ném xuống một câu nói rồi chạy đi trước, "Cho phép ta lập công chuộc tội!"Không còn cách nào, lời nói của Địa Linh đã đâm trúng trái tim hắn, ngọn núi đó chính là nơi hắn bảo lão Cửu chạy tới ẩn nấp, hắn có phần gấp gáp.
Lần này tới đây tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng tư tưởng tùy cơ ứng biến, nhưng cách thức ứng biến vội vàng gấp gáp như thế này thì quả thực có phần liều lĩnh, bất chấp tất cả.Nhìn theo bóng lưng hắn lao nhanh như chớp tiến tới phía trước, Tần Phó Quân có phần không nói nên lời, cũng giống như những người xung quanh, đều cho rằng người này áy náy bất an vì sự mạo phạm vừa rồi, cho nên muốn liều mạng để bù đắp lại.Đệ tử đi theo hỗ trợ bên cạnh nàng ta cất lời hỏi với vẻ ngạc nhiên, "Đó là người nào a?"Không người nào tại đây có thể trả lời vấn đề này.Lúc này cũng không phải là thời điểm ồn ào dò hỏi việc này, Tần Phó Quân không nói lời nào, tiếp tục dẫn mọi người đuổi theo, chỉ là tại phía trước có thêm một bóng người dao động.Tất cả mọi người đều cho rằng người phía trước đang dũng cảm dẫn đầu, nhưng không biết rằng trong lòng Dữu Khánh khẩn trương, cấp bách vô cùng.Nhìn thấy quái thú tai to lao nhanh tới trước không ngừng, thấy chỉ còn cách ngọn núi cao một đoạn không xa, đã không còn thời gian nữa rồi, vẫn một mực chờ đợi thời cơ hành động hắn lại tìm không được cơ hội thích hợp, trong lúc gấp gáp, hắn do dự không biết có nên ngang nhiên xuất thủ ngay tại trước mắt bao người hay không, tại thời điểm còn đang suy nghĩ về lợi và hại của hậu quả thì trong tầm mắt phía trước đột nhiên xuất hiện một cái vách núi.Hắn nhìn thấy con quái thú tai to kia không có chút nào dừng lại, trực tiếp tung người nhảy xuống vách núi, rõ ràng là rất có tự tin đối với năng lực thính giác của mình.Ánh mắt Dữu Khánh chợt lóe lên, cũng mặc kệ có hữu dụng hay không, nói chung là quyết tâm không đếm xỉa gì nữa, nhanh chóng nhấc tay, làm thủ thế ra hiệu dừng lại.Ở phía sau, Tần Phó Quân không biết tình hình như thế nào, không biết có phải phía trước đã nhìn thấy được gì đó không ổn hay không, nàng ta không thể nhận được dấu hiệu báo động, biết rằng có thể có chuyện gì đó không ổn mà vẫn lao đi vào, vì vậy, trong vô thức cũng nhấc tay làm ra dấu hiệu dừng lại.Mọi người lập tức ào ào làm như trước, nhao nhao dừng lại, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Dữu Khánh, người nhấc tay ra hiệu dừng lại đầu tiên, đã tung mình cùng nhảy theo xuống vách núi.Ánh sáng phía dưới đáy vách núi càng tệ hơn phía trên, một nửa đen kịt và một nửa có ánh trăng mông lung mờ ảo chiếu nghiêng.Dữu Khánh là nhào ngược đi xuống, không thi pháp để giảm tốc độ, nhanh chóng đuổi theo quái thú tai to.Địa Linh cũng không điếc, nó biết người đệ tử Côn Linh sơn theo sát này lúc trước hơi có va chạm với Tần Phó Quân, ra sức chạy phía trước, hình như muốn lập công chuộc tội, nhưng đối với nó mà nói, việc đó không quan trọng.Chỉ là lần này, nghe âm thanh phân biệt vị trí, dường như đối phương tiến tới có vẻ hơi quá gần, còn gần hơn cả lúc trước, nó quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đang cùng rơi xuống trong không gian mông lung mờ tối này, đối phương chợt phất tay vạch ra một vệt sáng lạnh.Sau đó cả hai người song song cùng chìm vào trong vùng không gian đen kịt.Đối phương đã rút kiếm sao? Địa Linh tưởng rằng mình nhìn lầm, đệ tử Côn Linh sơn làm sao có khả năng động thủ với mình?Nhưng mà lúc này nó đã nghe được âm thanh kiếm ra khỏi vỏ, sau khi phản ứng lại, nó giật mình muốn khẩn cấp né tránh, nhưng phát hiện hình như mình đã không kiểm soát được thân thể nữa, tầm nhìn cũng đang quay cuồng đảo loạn.Lao theo ở một bên, Dữu Khánh quả thực đã rút kiếm, một kiếm ra khỏi vỏ, thuận thế vung kiếm lên trên, không có chút nào hoa hòe dư thừa, trực tiếp tước bay đầu quái thú tai to, kiếm hạ xuống lại thuận thế chặt đứt ngang thân thể nó.Một cái đầu với lỗ tai to tung bay ra ngoài.Người rút kiếm cùng kẻ máu tươi, đồng thời rơi vào trong bóng tối dưới đáy vách núi.Nói thì chậm, quá trình thực ra rất nhanh, Tần Phó Quân còn đang kinh ngạc dừng trên vách núi chợt lại ngẩn ra, mơ hồ nghe được dưới vách núi hình như có động tĩnh, không chỉ có mình nàng nghe được.Người tu hành như bọn họ, vô cùng quen thuộc và nhạy cảm với một số động tĩnh đánh giết.Khuôn mặt Tần Phó Quân biến sắc, lắc mình lướt đi, cũng lao xuống dưới vách núi.Người đi theo nàng ta thậm chí còn trực tiếp rút vũ khí ra.Mọi người lập tức ào ào lắc mình đuổi theo, nhao nhao tung người lao xuống vách núi.Trên vách núi, một đám người vừa mới biến mất, bỗng nhiên từ dưới vách núi bay lên một bóng người.Dán mình tại trong bóng tối nơi vách đá, Dữu Khánh mở to mắt nhìn một đám người lướt xuống dưới trước mắt mình, sau đó hắn lại len lén luồn lên trên.Hắn cũng không còn cách nào khác, thời gian trống trong hành động này quá ngắn, vừa mới động thủ, âm thanh phát ra lập tức liền rước người vọt tới, chạy không được xa, quả nhiên không ngoài dự liệu, hắn đành phải làm ra việc bí quá hóa liều này.