Bán Tiên ( Dịch )

Chương 625 - Chương 625: Sơn Nhân Đến Đây Dạo Chơi (2)

Chương 625: Sơn nhân đến đây dạo chơi (2)

Dưới chân núi, tại một cây đại thụ, Nam Trúc lách người một cái nhanh chóng trốn ra phía sau thân cây, vừa nín thở ngưng thần, vừa lặng lẽ quan sát xung quanh, sợ có người nhìn thấy dáng vẻ lén lút của mình.Tuy rằng không có làm gì, nhưng gã cũng sợ người của Côn Linh sơn nhìn thấy thì không tốt.Cũng may khung cảnh xung quanh yên tĩnh, không phát hiện thấy có điều gì khác thường.Chờ một hồi, gã lại chậm rãi vươn đầu ra, im lặng lộ tầm mắt nhìn ra bên ngoài.

Gã nhìn thấy một đệ tử Côn Linh sơn ước chừng khoảng bốn mươi tuổi vừa đi vừa xem xét xung quanh, đi về phía một viện lớn trên một khu đất bằng.Người đó đi đến cổng vào viện lại xoay người nhìn nhìn xung quanh, sau đó mới yên tâm đi vào bên trong viện.Lúc này Nam Trúc mới nhô ra, bước ra ngoài, đi nhanh tới đó.Khi đi đến cổng viện, gã nhô người lên nhìn vào bên trong, phát hiện thấy trong sân trống vắng, dưới mái hiên có cửa mấy gian phòng, nhìn bố cục nơi đây rõ ràng là một cái nhà kho, thảo nào nơi đây vắng vẻ như thế.Liên tưởng đến thân phận của đối phương, đi tới một nơi như thế này cũng không có gì lạ, mấu chốt là cửa phòng đều đóng chặt, nhưng người vừa nãy đã không thấy đâu rồi.Gã cũng không biết người đó đã tiến vào gian phòng nào, muốn bước vào trong viện để điều tra nhưng sợ bị phát hiện.

Sau một hồi do dự, gã dứt khoát lùi bước, đi theo tường viện vòng đến phía bên kia, rón ra rón rén áp sát chân tường vừa đi vừa tỉ mỉ dò xét.Ở bên ngoài đi vòng hơn phân nửa viện, khi cong người len lén vượt qua trước một khung cửa sổ, gã chợt nghe được bên trong có tiếng nói rì rầm truyền ra, thỉnh thoảng còn có tiếng đối thoại thì thầm, nghiêng tai lắng nghe, dường như là động tĩnh giữa nam và nữ.Là người từng trải, gã cảm thấy động tĩnh này có chút kích thích, Nam Trúc cong người trốn dưới cửa sổ, gãi gãi lỗ tai, muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng không thể nào hạ thủ, đây đều là tu sĩ, trực tiếp phá vỡ cửa sổ giấy là khẳng định không được, chắc chắn sẽ bị phát hiện.Sau khi ghi nhớ lại vị trí căn phòng này, gã đi vòng trở về cổng viện, lần này gã yên tâm lớn mật mà trực tiếp đi thẳng vào.Ánh mắt tính toán vị trí, xác nhận vị trí căn phòng nghe thấy được tiếng nói chuyện lúc trước, lẻn đến gần, rón ra rón rén áp sát tới, tiến đến gần cửa lắng nghe động tĩnh bên trong một lúc, sau khi xác định không sai, gã mới lặng lẽ lùi đến cửa vào căn phòng sát vách, bởi vì lúc trước nhìn thấy cửa nơi đây không đóng chặt, lúc này lấy tay nâng cửa, vận công giữ ổn định, không để cho nó phát ra âm thanh, rồi chậm rãi mở cửa ra.Nếu là bình thường, gã không có gan lớn như vậy, nhưng bây giờ cho rằng người bên trong viện vào lúc này không dành sự chú ý ra bên ngoài, có lẽ trong viện cũng không có người nào khác, nếu không thì người trong phòng sẽ không dám làm chuyện như vậy ngay tại ban ngày ban mặt, vì vậy mà gã dám lớn mật tới gần.Gã nghiêng người im lặng lách đi vào, phát hiện thấy đây là một phòng kế toán, trên bàn có đặt mấy thứ như bút viết, mực, giấy vở.Gã đương nhiên sẽ không có hứng thú đối với mấy thứ này, gã chỉ muốn biết tình hình ở căn phòng sát vách, là người nào.Đi đến trước vách tường, tựa tại trước kẽ tường, ánh mắt nỗ lực nhìn sang bên kia, nhưng mà khe hở quá nhỏ, gã lại không tiện mở rộng, chỉ có thể lần lượt đổi nhìn từng khe tường một.

Ánh sáng phía bên kia cũng không quá tốt, qua khe hở hơi lớn thì cũng chỉ nhìn thấy được dường như có một tấm màn, và phía sau đó giống như có một đôi nam nữ đang ôm nhau, vật lộn không ngừng, da thịt lỏa lồ, rõ ràng đều đã cởi sạch ra.Không bao lâu sau, đôi nam nữ bên trong càng làm ra hành động kích thích hơn nhiều.Thế nhưng mà khe tường quá nhỏ, hoàn toàn không thấy rõ tình hình sát vách, âm thanh trái lại nghe rất rõ ràng.

Dáng vẻ Nam Trúc dường như hận không thể nhét tròng mắt mình vào bên kia khe hở.Cuối cùng thực sự không còn cách nào, gã cũng không muốn nghe âm thanh rối loạn phòng bên kia nữa, nghe nhiều sợ nóng máu, nói chung, đã xác nhận được bên kia đang làm chuyện nam nữ là được rồi.Gã lặng lẽ rút lui khỏi, khi đi qua trước bàn thì liếc nhìn và đám giấy và bút mực, hơi giật mình, ánh mắt lấp lóe, cảm thấy "Tiền Ngũ Đồng" lén lút, và nữ nhân phòng bên dường như không chỉ có mối quan hệ nam nữ bình thường.Tiền Ngũ Đồng chính là một đệ tử Côn Linh sơn mà gã theo dõi đến đây.Gã cũng là trong lúc lang thang loanh quanh, âm thầm thăm dò khắp nơi mới biết được "Đinh khu" có xe chuyên để lui tới với phía bên Tông môn Côn Linh sơn, chuyên tổ chức vận chuyển các loại vật tư hoặc là vật phẩm tiêu hao, tên Tiền Ngũ Đồng này chính là một trong ba gã nhân viên lái xe vận chuyển.Vì vậy gã liền định quanh co lòng vòng làm quen với tên Tiền Ngũ Đồng này, nào ngờ còn chưa tiếp cận làm quen được, đã phát hiện thấy hành vi của vị này có phần lén lút, không biết muốn làm gì, gã liền tò mò đi theo nhìn xem, nằm mơ cũng không ngời tới lại nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.Sau một hồi suy nghĩ, gã nhẹ nhàng nhấc bút trám mực, viết ra trên giấy mấy chữ "Sơn nhân đến đây dạo chơi".Viết xong nhẹ nhàng đặt bút xuống, nhẹ nhàng nhấc trang giấy vào tay, lặng lẽ ra khỏi cửa, lặng lẽ đến gần cánh cửa căn phòng có động tĩnh, nghe thấy tiếng động kịch liệt bên trong, gã nhẹ nhàng cài tờ giấy vào trong khe tường, tránh để nó bị gió thổi bay đi, sau đó lặng yên rút lui.Sau khi ra khỏi viện, gã cất bước rời xa, nhưng cũng không có rời đi, mà lặng lẽ leo lên trên đỉnh đồi gần đó, tìm một vị trí thích hợp, nhặt một viên đá trên mặt đất lên, khua cánh tay ném mạnh ra ngoài.Gã muốn xác nhận xem người trong phòng đó có phải chính là Tiền Ngũ Đồng hay không, bởi vì không nhìn thấy được Tiền Ngũ Đồng tiến vào căn phòng đó, cũng muốn nhìn xem nữ nhân kia là ai.Tảng đá vù vù bay vọt ra mấy chục trượng xa, bay về phía khu nhà kia, lạch cạch rơi tại trên mái ngói.

Bình Luận (0)
Comment