Đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, cả hai người đều bị làm cho kinh hãi vô cùng, nhất thời quên luôn cả việc tìm trái cây Kim lan kia.
Bọn hắn bám sát tại trên dây leo, không dám có bất kỳ một động tác nhỏ nào, rất sợ bị bảo vệ ở xung quanh phát hiện ra.
Về sau phát hiện thấy có thể mình lo lắng nhiều rồi, dây leo này cực kỳ khéo léo và linh hoạt, vươn lên không trung cũng không gây ra động tĩnh gì, được màn đêm che lấp, trừ phi gần bên có người, nếu không thì không có dễ dàng bị phát hiện.Những nhánh dây leo đan quấn vào nhau uốn lượn như rồng đột ngột ngừng vươn lên cao, giống như một cánh tay to lớn giơ lên, lẳng lặng nâng giữ giữa không trung.Kích thước của đám dây leo đan bện ra này còn phải to hơn thân thể của mấy người gộp lại, sư huynh đệ hai người tựa tại bên trên quay mặt nhìn nhau, nhìn xem bản thân đang ở giữa không trung, lại quay nhìn độ cao của những ngọn núi nhỏ xung quanh, vừa cảm thấy ngạc nhiên, vừa cảm thấy không hiểu ra sao.Chuyện gì vậy chứ? Vì sao? Các loại nét mặt cho thấy sự khó hiểu, bối rối xuất hiện trên khuôn mặt hai người, còn có cả sự thận trọng.Bỗng nhiên, mũi hai người mấp máy, dường như nghe thấy được một mùi hương, trong lúc đảo mắt tìm kiếm xem mùi thơm đến từ nơi nào thì chợt thấy trên nhánh dây leo ở trước mắt nở ra từng đóa hoa trắng hồng, chúng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hình thành nụ hoa, rồi nhanh chóng nở ra.Hơn nữa là theo một đường mà nở ra, nở dần hướng về đỉnh cánh tay dây leo nâng lên kia, cảnh tượng rất thần kỳ và xinh đẹp, dường như đang làm ra chỉ dẫn gì đó.Những bông hoa mọc ra trông rất giống hoa bìm bìm, một đường nở cho đến đỉnh thì ngừng lại.Hai người yên tĩnh nằm ở trên dây leo chờ một hồi, hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng cho dù là nguyên nhân gì, bọn hắn vẫn cần phải tìm trái cây Kim lan kia về.
Tựa tại trên dây leo, lắc lư để thử khả năng chịu đựng, sau khi xác nhận nó có thể chịu được sức nặng của cả hai người, bọn hắn mới bò dậy, sử dụng cả tứ chi mà leo lên phía đĩnh mút.Sau khi leo đến đỉnh, kim châu ở đâu đã không còn quan trọng nữa rồi, hai người dùng cả hai tay hai chân như con khỉ leo lên trên, lúc này sửng sốt ngẩng đầu nhìn phía trước, trước tiên là há hốc mồm, sau đó thì là vẻ mặt kinh ngạc.Trước mắt đáng lẽ là một vùng hư không, nào ngờ không hiểu ra sao, lúc này hai người phát hiện thấy mình vậy mà lại leo lên đến dưới chân một cầu thang điêu khắc từ ngọc thạch.Trên cầu thang có một cái cổng chào ngọc thạch to lớn cổ xưa, điêu khắc đầy các loại hình ảnh hoa tươi, bên trên chính giữa cổng chào có ba chữ lớn bắt mắt "Kính hoa uyển".Cổng vòm dường như là một cái lối vào, có thể nhìn thấy mặt sau hình như có rất nhiều hoa lan.Không gian phía sau cổng chào và thế giới bên ngoài này dường như có chung gian một bầu trời đêm.Sư huynh đệ hai người trợn mắt há mồm một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nhìn quanh bốn phía, phát hiện thấy xung quanh vẫn là sơn sơn thủy thủy vốn có, Linh cốc phía dưới vẫn như cũ, khe núi phía dưới cũng vẫn cắt ngang trên mặt đất không có gì thay đổi, duy chỉ có trước mắt dường như xuất hiện một vùng không gian khác.Nhìn lại ba chữ "Kính hoa uyển" kia, Mục Ngạo Thiết nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu, "Đây lẽ nào chính là nơi được gọi là 'Kính Hoa tiên uyển' ?"Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cái khe hư không phát hiện được lúc trước có lẽ chính là tại vị trí này, không khỏi chậm rãi gật đầu nói: "E rằng chính là Tiên phủ của Bách Hoa tiên tử, động phủ của tiên nhân, tại trong miệng thế nhân thêm vào một cái chữ 'Tiên' cũng là rất bình thường."
Trong giọng nói vừa có sự cảm thán vừa có cảm giác hưng phấn khó thể giải thích, vốn chỉ là dự định tới tra xét tình huống xem sao, không ngờ tới Tiên phủ của Bách Hoa tiên tử lại bị bọn hắn dễ dàng tìm ra như vậy, muốn không hưng phấn cũng khó.Mục Ngạo Thiết nhìn nhìn phía dưới, "Môn đình tiên phủ lớn như vậy, người phía dưới vậy mà không nhìn thấy sao?"Dữu Khánh: "Có lẽ có sự huyền diệu giống như lối vào của Tiểu Vân gian vậy, không đứng ở một góc độ nhất định là không nhìn thấy được, dù sao cũng là phủ đệ của Tiên nhân a, không phải thế nhân muốn thấy liền có thể nhìn thấy.
Điều này đại khái chính là cái mà mọi người hay gọi là người có tiên duyên, như vậy mới có thể nhìn thấy đi."
Mục Ngạo Thiết: "Tiểu Vân gian là đến đúng thời điểm mới sẽ hiện ra, nơi đây hình như không có hạn chế về thời gian, hàng ngũ cao thủ như Hướng Lan Huyên bay tới bay lui có thể không thấy được sao? Hay là nói việc mở ra lối vào này có liên quan với Đằng tinh này?"Dữu Khánh nhướng mày, cảm thấy lão Cửu nói có lý, không khỏi lần nữa quan sát Đằng tinh dưới người, không cần suy nghĩ nhiều, rất rõ ràng, chính là Đằng tinh chủ động đưa bọn hắn đến trước mặt tiên phủ, điều này chứng tỏ Đằng tinh này nhất định có liên quan với tiên phủ.Trong đầu lóe lên hình ảnh xích sắt bị gỉ sét mục nát rất nhiều ở dưới đáy khe núi, Đằng tinh này nhất định đã tồn tại từ rất lâu năm trước.Sau khi có ý nghĩ này, lại quan sát cánh tay dây leo một đường nâng lên cao, Dữu Khánh nhắc nhở một câu, "Lão Cửu, ngươi thấy nó có giống như là một cây cầu nối bằng hoa tươi hay không?"Mục Ngạo Thiết lập tức quan sát kĩ càng, sau đó gật đầu, có điều ngộ ra, nói: "Ý của ngươi là, Đằng tinh này trước đây vốn chính là cầu nối ra vào tiên phủ?""Có lẽ vậy, sự thật như thế nào thì quỷ mới biết rõ."
Dữu Khánh lẩm bẩm một câu, lại tiếp tục leo lên, leo đến hết dây leo, vươn tay ra, đụng vào bậc thang kia.Chuyện khiến hai người kinh ngạc chợt xảy ra, tay của hắn vậy mà lại sờ vào khoảng không.Cho dù là bậc thang, hay là cổng chào, đều là vật thật hiện ra ngay tại trước mắt, nhưng đưa tay sờ tới lại giống như chạm vào không khí, trực tiếp xuyên qua, không có bất kỳ cảm giác cản trở nào.Dữu Khánh liên tục làm thử mấy lần đều vô dụng, nhịn không được mắng một câu, "Cái quỷ gì chứ?"Vì vậy Mục Ngạo Thiết cũng leo tới đây, cũng đưa tay thử mấy lần, kết quả không có gì khác, vẫn là vô dụng.Dữu Khánh lại lấy một đồng tiền từ trên người ra, ném về phía cổng chào, chỉ thấy đồng tiền bay xuyên qua không chút trở ngại, rồi không có bất kỳ ngưng trệ gì, rơi xuống bóng tối phía dưới."
Là ảo ảnh sao?" Mục Ngạo Thiết nghi vấn.Dữu Khánh hỏi ngược lại: "Làm ra một cái ảo ảnh tại nơi đây để làm gì? Tu vi không đủ mà đi tới nơi đây, nếu trực tiếp nhảy vào, chắc sẽ phải trực tiếp ngã chết."
Hắn rất bất mãn, chợt ánh mắt dừng lại tại chữ viết trên cổng chào, dường như có suy nghĩ gì đó, cất tiếng thì thầm, "Kính hoa uyển, kính?"Mục Ngạo Thiết cũng được nhắc nhở, hỏi: "Ý là cái gương sao?"Hai người vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau, lại nhìn hư không xung quanh, nhưng không nhìn thấy thứ gì tương đồng có thể phản chiếu trong gương.Chính vào lúc này, dây leo đan bện uốn lượn như rồng bỗng nhiên chuyển động, đung đưa co rút lùi về dưới khe núi, hai người lập tức nắm chặt tại bên trên.Chờ đến khi ngẩng đầu lên lại, không biết có phải là bởi vì góc độ thị giác bị lệch hướng hay không, hình ảnh cánh cổng tiên phủ đã biến mất không thấy nữa rồi.Trên dây leo co rút về có hoa tươi rụng ra bay lượn, có cái thậm chí còn bay xuống trên vách núi.Sư huynh đệ hai người lại giống như cưỡi cự long chui vào trong sương mù mờ mịt, chui vào hẻm núi.
Bọn hắn không có thoát lên trên, bởi vì thứ nhất là đã biết được Đằng tinh có liên quan với tiên phủ, thứ hai là vì trái cây Kim lan kia, hơn nữa, cả hai cảm thấy Đằng tinh này dường như không có ác ý, vì vậy bọn hắn lại đi theo sát xuống dưới tìm kiếm sự thật.Dây leo thu về rất linh hoạt, khéo léo tránh thoát những cái xích sắt phong tỏa to lớn, nhanh chóng lặng yên không một tiếng động lùi về tới đáy khe núi.