Hai người Nam, Mục không biết vị sư đệ này của mình đang suy nghĩ gì, cũng không chú ý tới vẻ mặt khác lạ của Dữu Khánh, cả hai đều nhìn chằm chằm vào trên bức vách treo thẻ bài, rất nhanh liền tìm được dấu in ngược con số "Mười ba" khác ở trên bức vách.Nam Trúc nhấc tay chỉ chỉ, "Lão Cửu, không sai, ngươi nhìn kìa, một số 'Mười ba' khác ở đó kìa, tên trên phi tiêu là gì vậy?"Dữu Khánh nghe vậy, ánh mắt tập trung nhìn tới, có một chút khoảng cách, chữ viết trên chiếc phi tiêu cũng có vẻ quá nhỏ, không đọc được rõ ràng.Sư huynh đệ ba người nỗ lực hết sức để nhìn nhưng vẫn không thể thấy rõ.Bách Lý Tâm ở bên cạnh nhìn chăm chú lên trên sân khấu rồi chen vào một câu, "Tên là Ngô Cực, hình như là hàng xóm nhà bên cạnh."
Sư huynh đệ ba người lập tức nhìn về phía nàng ta, phát hiện được thị lực của Đại tiễn sư quả nhiên không tầm thường, ngay cả là Dữu Khánh có tu luyện Quan Tự quyết cũng cảm thấy không bằng.Chỉ là, trong số người hàng xóm có người nào tên là "Ngô Cực" sao?Mấy người trong căn nhà chỗ Thiện Thiếu Đình, bọn hắn đều nhận biết, còn lại cũng chính là căn nhà chỗ Kha Nhiên, mấy người này bọn hắn rất ít giao tiếp.Sư huynh đệ ba người lập tức tìm kiếm xung quanh, đúng lúc nhìn thấy Kha Nhiên đứng trong đám người đang nhìn về phía bọn hắn.Kha Nhiên mỉm cười gật đầu về phía bọn hắn, chỉ chỉ vào một người đàn ông đứng bên cạnh mình, lại chỉ chỉ về phía Mục Ngạo Thiết, dường như để xác nhận lời Bách Lý Tâm vừa nói.Ánh mắt mấy sư huynh đệ lập tức tập trung vào người đàn ông tên là "Ngô Cực" kia, chăm chú nhìn kĩ.Muốn không chăm chú cũng khó, thi đấu tại Triêu Dương đại hội là không giới hạn sinh tử, nếu thật sự có người nào lỡ tay, Ban tổ chức đại hội sẽ không truy cứu trách nhiệm, mục đích là vì để người dự thi có thể phát huy hết khả năng của mình.Chỉ chốc lát sau, Nam Trúc cũng được gọi lên sân khấu, gã cầm tấm thẻ bài số "Bốn mươi mốt" trở về.Đã có kinh nghiệm từ Mục Ngạo Thiết, khi ở trên sân khấu biết được con số trên thẻ của mình, gã trực tiếp ngay tại trên sân khấu tìm kiếm tên đối thủ trên chiếc phi tiêu có con số tương ứng đã được mở ra.Sau khi quay trở lại bên cạnh đồng bạn, Nam Trúc nói nhỏ, "Lại là hàng xóm, vậy mà lại là tên Tiêu Trường Đạo nhà bên."
Lại là hàng xóm? Đám người Dữu Khánh ít nhiều có chút bất ngờ, nhưng sau khi hơi chút suy nghĩ, bọn hắn lại cảm thấy cũng không phải quá ngạc nhiên, số lượng thí sinh tham gia dự thi tại khu Đinh Dần tổng cộng cũng chỉ có tám mươi chín người, mà ba căn nhà trên đỉnh núi đã chiếm mười hai người trong số đó, có thể đụng phải cũng rất bình thường.Vấn đề là sư huynh đệ ba người đều biết rõ tên Tiêu Trường Đạo đó là loại mặt hàng gì, vì để giành được chiến thắng, gã đã sử dụng tới cả ám chiêu.Mấy người đảo mắt nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng thấy được Tiêu Trường Đạo đang xen lẫn trong đám người Thiện Thiếu Đình, bọn họ cũng đang nhìn về phía bên này, hiển nhiên đều đã biết rõ đối thủ vòng đầu tiên của Tiêu Trường Đạo là ai.Không bao lâu sau, Bách Lý Tâm cũng lên sân khấu, lấy được con số khá gần phía trước, số "Ba", đối thủ là một người họ Thường mà tất cả bọn hắn đều không quen biết.Lần này, ngoại trừ Nam Trúc tương đối nhiệt tình ra, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều không quan tâm, thậm chí còn ước gì đối thủ của Bách Lý Tâm có thực lực càng cao càng tốt, tốt nhất là trực tiếp đánh chết Bách Lý Tâm ngay trong trận đấu đầu tiên, như vậy sẽ xong hết mọi chuyện, bớt được khối việc.Sau khi xong việc bốc thăm, Vũ Thiên ngay tại trước mặt mọi người ở trên sân khấu tuyên bố kết thúc việc rút thăm cho vòng đấu đầu tiên, cũng lần nữa báo cho mọi người biết, giờ Thìn ba khắc ngày mai sẽ chính thức bắt đầu thi đấu, thứ tự thi đấu chính là con số mà mọi người lấy được, từ số 1 tới số 44.Vòng thi đấu đầu tiên sẽ kết thúc trong vòng ba ngày, nói cách khác, một ngày sẽ phải đánh khoảng lắm mười lăm trận.Các thí sinh tham dự sau khi tan cuộc trở về thì tâm trạng cũng bắt đầu tiến vào trong bầu không khí dự thi.Trở về nơi ở, vẫn là câu nói cũ, Dữu Khánh cũng không quan tâm tới sự chết sống của Bách Lý Tâm, chỉ gọi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đến căn phòng của mình.Cửa đóng lại, Dữu Khánh cũng không nói lời vô dụng, trực tiếp nói thẳng: "Ngày mai cứ làm như dự tính lúc ban đầu tới đây, trước khi thi đấu hãy tìm một lí do rời bỏ thi đấu, các ngươi xem thi đấu là được rồi, không cần tham gia."
Nói đến cùng chính là lo lắng hai người xảy ra chuyện trong quá trình thi đấu.Nam Trúc cười khổ, "Ngay từ đầu rời khỏi thi đấu tự nhiên sẽ không có vấn đề gì, then chốt là chúng ta đã rời khỏi một lần, lần này lại một lần nữa rời khỏi thì tính là chuyện gì chứ?"Dữu Khánh trầm mặt xuống, "Lão Thất, ta không điếc, vừa rồi tại trên đường trở về, những lời ngươi khoác lác giả vờ giả vịt trước mặt Bách Lý Tâm ta đều đã nghe được, có một số việc nói khoác một chút cũng không sao, không lừa được người khác cũng có thể lừa được mình vui vẻ.
Tuy nhiên, tự lừa mình cho vui thì được, nhưng đao kiếm không có mắt, tốt nhất không nên lấy đùa làm thật, không đáng đi liều mạng vì một nữ nhân như thế.
Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý vì để nổi danh đã làm những chuyện gì, tình hình chính là ngươi tìm hiểu ra được, ngươi hẳn phải rõ ràng, bọn họ là sẽ không nhường ngươi."
Nam Trúc vẻ mặt chán ngán, "Nhường ta? Lão Thập Ngũ, tại trong mắt ngươi, ta kém cỏi như vậy sao? Ta phải cần hắn nhường ta sao? Lão Thập Ngũ, khi chúng ta tu luyện tại trong đào viên, giao thủ với nhau gần cả năm trời, ngươi cũng từng nói thực lực của ta tiến bộ rất lớn."
Dữu Khánh tận tình khuyên bảo:"Thực lực của ngươi tiến bộ rất lớn là không sai, nhưng đây là Triêu Dương đại hội, dám đến nơi đây khiêu chiến tuấn kiệt thiên hạ, không có chút bản lĩnh sở trường thì dám đến sao? Ngay cả ta cũng không có nắm chặt, các ngươi chớ quên, mục đích chính mà chúng ta tới đây lần này không phải để thi đấu, không đáng đưa mình vào mối nguy hiểm khác, không nên làm lỡ chính sự."
Nam Trúc lẩm bẩm, "Đánh không thắng thì chịu thua, có gì mà nguy hiểm?"Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, "Sẽ không có chuyện gì đâu.
Lão Thập Ngũ, nếu như đã tới một bước này rồi, hãy để chúng ta thử một lần đi."
Dữu Khánh lập tức không nói nên lời, đánh không thắng chịu thua là một biện pháp tốt, nhưng về phương diện này, người hắn lo lắng nhất kỳ thực không phải Nam Trúc, mà chính là Mục Ngạo Thiết.
Nam Trúc là người rất thức thời, chỉ có tên to con này luôn thích bày ra bộ dạng "Ta rất lạnh lùng ta rất cao ngạo", lão Cửu mà bày ra bộ dạng đó rồi là không dễ dàng bỏ đi, hắn sợ Mục Ngạo Thiết một khi tại trong thi đấu gặp phải nguy hiểm lại vì mặt mũi mà chống đến chết.Nhưng mà cái nắp hồ hô này một khi đã mở miệng, chứng tỏ y đã quyết định, rất khó thuyết phục quay đầu, Dữu Khánh có phần không rõ hai người suy nghĩ như thế nào, trầm giọng nói: "Cho ta một lí do!"Mục Ngạo Thiết rất đơn giản toát ra một câu, "Bởi vì ngươi cảm thấy chúng ta không được."
Dữu Khánh lập tức nghẹn họng, ngây người nhìn y.