Bán Tiên ( Dịch )

Chương 656 - Chương 656: Chỉ Thủ Không Công (2)

Chương 656: Chỉ thủ không công (2)

Rất nhanh, tiếng trống vang lên, hai tuyển thủ lại từ trên sân khấu tung người lướt xuống sân thi đấu.Tiếng trống dừng lại, Ngô Cực lập tức lóe lên, như con chim nhạn lao vụt tới vung kiếm chém tới tấp.Mục Ngạo Thiết thì có vẻ điềm tĩnh va cao ngạo, đợi khi mũi kiếm của đối thủ đến gần, y mới keng một tiếng rút kiếm ra, ung dung đón đỡ một đòn, tốc độ xuất thủ rõ ràng nhanh hơn một bậc, Ngô Cực lập tức thuận thế tấn công dồn dập.Bóng người và kiếm quang lấp loáng đan xen vào với nhau, hình ảnh không ngừng nhấp nháy lướt qua.Thoạt nhìn, tốc độ Ngô Cực xuất thủ cực nhanh, trong khi đó phản ứng của Mục Ngạo Thiết có phần hơi chút chậm chạp và đơn giản, giống như là bị Ngô Cực vây công vậy, nhưng đó là ánh mắt của người thường, người trong nghề mới có thể nhìn ra được đường lối trong đó, mới có thể nhận thấy Mục Ngạo Thiết ứng đối rất ung dung.Trong mắt người ngoài, Mục Ngạo Thiết là ung dung bình tĩnh, nhưng Dữu Khánh thì nhíu mày, hắn cho rằng Mục Ngạo Thiết có chút khinh địch, ngay cả thực lực của đối phương sâu cạn như thế nào cũng không thăm dò, đã dám khinh thị đối phương như vậy, chờ đến khi kiếm của đối phương đã sắp đến nơi mới xuất kiếm, thực sự là không sáng suốt.Ngay cả Nam Trúc cũng nhịn không được nói cất tiếng lẩm bẩm, "Lão Cửu này, thói quen làm bộ làm tịch lãnh khốc thực sự đã ăn đến tận trong xương tủy, người xem càng nhiều càng thích bày ra bộ dạng đó."

Nhưng có lo lắng cũng vô dụng, người thi đấu trên sân không phải là bọn hắn.Trong khi đó, Ngô Cực dùng thế tấn công của một người tạo ra tình cảnh như vây công lại có phần bực tức, bởi vì sự khinh thường của Mục Ngạo Thiết.Trước lúc gã ra sân thi đấu đã được Kha Nhiên căn dặn, chỉ cho phép bại không cho phép thắng, bởi vì gã cũng là dùng thân phận giả, thắng bại không có ý nghĩa gì cho gã, ý của Kha Nhiên là muốn gã chắp tay nhường cơ hội vào vòng trong cho đối phương, cho nên ngay từ khi bắt đầu thi đấu gã đã có kết cục định trước.Nhưng không ngờ rằng ngay trước mắt biết bao người, Mục Ngạo Thiết lại không coi gã ra gì như thế, trong xương trong cốt người nào mà chẳng có chút lòng tranh cường háo thắng chứ?Hơn nữa, thực lực của Mục Ngạo Thiết không yếu giống như gã nghĩ, trong đầu gã lướt qua hình ảnh Dữu Khánh đăng môn bái phỏng, có chút bất ngờ, vì vậy gã cũng dần dần không tiếp tục bảo lưu, tốc độ xuất thủ càng lúc càng nhanh.Nhưng mà Mục Ngạo Thiết vẫn y nguyên chỉ thủ chứ không công, vẫn là phong thái bình tĩnh và ung dung ứng đối.Nhìn cảnh này Dữu Khánh có chút đau răng, cũng có suy nghĩ giống như Nam Trúc, nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu, "Tên lão Cửu này, không làm ra vẻ thì chết sao?"Nam Trúc hắc hắc cười khổ, kỳ thực gã ít nhiều có thể hiểu được lão Cửu, lão Cửu cũng rất muốn ưỡn ngực đứng ở trên sân thi đấu để cho mọi người nhìn thấy.Đương nhiên, hai người cũng dần dần cảm thấy yên tâm, bởi vì đã nhận ra được, Mục Ngạo Thiết thực sự có thể ung dung ứng phó Ngô Cực.Lúc ban đầu, hai người không yên tâm chính là không biết thực lực của Ngô Cực như thế nào.Trên thực tế, Mục Ngạo Thiết cũng không phải hoàn toàn là đang làm ra vẻ tự cao tự đại, ngay từ đầu, từ tốc độ xuất thủ của Ngô Cực, y đã nhìn ra được chút manh mối.Ở trong vườn Tiên đào tại Tiểu Vân gian, y đã giao thủ với "Phong Trần kiếm quyết" của Dữu Khánh xấp xỉ một năm, hơn nữa trên cơ bản đều là giao thủ trong trời đêm, khi mà tầm nhìn không tốt, Dữu Khánh là thật sự ra tay đánh bọn họ, cũng không có lưu chút tình cảm gì.Đánh với nhau cả một năm, đến cùng có được tiến bộ như thế nào, ngay cả chính y cũng không rõ ràng, vẫn luôn không có đối tượng so sánh.Y chỉ biết rằng, kiếm của lão Thập Ngũ rất nhanh, cực kỳ nhanh, số lượng kiếm quang ép tới chỉ trong một nhịp thở đã có thể khiến người ta luống cuống tay chân, nếu không quen được trước loại cảm giác đè ép đó, sẽ có cảm giác khó thể thở nổi.Y là người cao ngạo, nhưng cứ thế mà bị Dữu Khánh đánh cho cả một năm trong hoàn cảnh như vậy, y không biết mình đã có được tiến bộ lớn cỡ nào, bởi vì kiếm của lão Thập Ngũ cũng càng lúc càng nhanh, nói chung luôn luôn có thể đè ép y, luôn luôn có thể đánh y.Theo y, tốc độ xuất kiếm của Ngô Cực kém rất xa lão Thập Ngũ, sau khi giao thủ với nhau mấy chiêu, y càng thêm có nắm chặt có thể ung dung ứng đối, vì vậy y chỉ thủ chứ không công.Đương nhiên, y quả thực cũng có suy nghĩ làm ra vẻ, tại trong trận thi đấu quyết thắng thua như thế này mà chỉ thủ chứ không công, không có chút ý nghĩ mới là lạ.Hành động chỉ thủ chứ không công nhìn như kín tiếng, nhưng trong trường hợp này nó thực sự là một biểu hiện cao ngạo.Y đời này luôn kín tiếng đến nay, chưa bao giờ phô trương, bởi vì vẫn luôn không có tư cách phô trương, vào lúc này trong lòng dần dần có cảm xúc dâng lên.Một người chưa bao giờ từng phô trương phách lối, thì làm sao có tư cách kín tiếng?Trong lúc nhất thời y thật sự không thể kìm được.Dần dần, Ngô Cực đã quên đi lời dặn dò của Kha Nhiên, gã dùng hết toàn lực, lúc đầu là càng đánh càng tức giận, cảm thấy đối phương đang làm nhục mình, về sau thì càng đánh càng kinh hãi, phát hiện thấy vị đệ tử Long Quang tông trước mắt này thực sự là một cao thủ, người ta vẫn luôn chống đỡ một cách bị động, vẫn chưa ra tay với gã a.Gã không biết một khi đối phương xuất thủ tấn công thì uy lực sẽ như thế nào.Hướng Chân, người thắng trong trận đấu đầu tiên đang ngồi trên khán đài, dần dần ngưng thần nhìn thẳng Mục Ngạo Thiết.Kha Nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Dữu Khánh, vẻ mặt không nói nên lời, không biết lúc trước tên này chạy tới mở lời chào hỏi là có ý gì, cố ý tỏ ra yếu kém sao?ở trên sân khấu chủ trì, thần sắc Võ thiên có chút kinh ngạc.Ngồi trên khán đài, Thiện Thiếu Đình cũng là như thế, Ung Trạch Tuyết, mẹ hắn, từ từ nói: "Triêu Dương đại hội quả nhiên là nơi tụ tập lớp lớp tài năng trẻ, người này rất có phong thái thâm tàng bất lộ.

Thiền nhi, có biết người này là đệ tử của môn phái nào không?"Thiện Thiếu Đình chậm rãi đáp: "Cũng là đệ tử của Long Quang tông, chính là một trong bốn người kia."

Ung Trạch Tuyết kinh ngạc, "Long Quang tông không am hiểu cận chiến, không nghĩ tới dạy bảo ra được một đệ tử như vậy.

Thảo nào dám đến Triêu Dương đại hội.

Nếu nói như thế, cô gái lúc trước có lẽ thật sự là thân thể không khỏe."

Ở bậc cấp phía dưới, Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý quay mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút khó coi.

Bình Luận (0)
Comment