Bán Tiên ( Dịch )

Chương 672 - Chương 672: Ám Tra (2)

Chương 672: Ám tra (2)

Tần Phó Quân cũng chậm rãi đi tới ngoài cửa, hơi chút nhìn theo rồi quay đầu lại, vẻ mặt bất định nhìn ánh đèn mờ nhạt trong núi rừng xa xa.Một lúc sau, đệ tử đi tiễn khách quay trở về, đến bên cạnh nàng ta, ngập ngừng nói: "Trưởng lão bảo ngươi phụ trách điều tra việc đặt biệt hiệu, ngươi lại đang lật lại chuyện ngày trước, e rằng trưởng lão biết được sẽ không vui."

Tần Phó Quân: "Chuyện đặt biệt hiệu không phải đã tra ra kết quả rồi sao? Chỉ là tiện thể, ta cũng không có làm lỡ chính sự, sư tôn sẽ không có gì không vui."

Người đệ tử đó hơi giật mình, "Chuyện đêm hôm đó không phải đã kết thúc rồi sao?""Kết thúc?" Tần Phó Quân cười lạnh một tiếng giống như tự giễu, "Linh thú trấn thủ Lưu Tinh điện bị giết, Dạ Linh và Địa Linh bị chết thảm, nhất là Địa Linh, hung thủ giết chết nó ngay tại phía dưới mí mắt của ta, việc này ngươi bảo ta làm sao có thể để kết thúc như vậy? Chưởng môn và sư tôn tuy rằng lấy đại cục làm trọng, nhưng cũng đã có nói, cho phép tiếp tục ám tra!"Đệ tử đó hoài nghi: "Ngươi nghi ngờ chuyện đêm đó có liên quan với tên Trương Chi Thần liên tục trúng thăm trống này hay sao? Vì sao hoài nghi, có chứng cứ không?"Khóe miệng Tần Phó Quân giật giật, "Tạm thời không có chứng cứ, chỉ là cảm giác, không phải đang tìm chứng cứ đây sao?""Việc này..."

Người đệ tử đó có chút không nói nên lời, sau đó lo lắng nói: "Không có bằng chứng lại đi điều tra người ta, một khi ảnh hưởng đến thi đấu, e rằng chúng ta không thể thừa nhận nổi lửa giận từ Tông môn.

Chấp sự, ngươi hẳn phải biết rõ, hiện tại, đảm bảo tổ suôn sẽ Triêu Dương đại hội mới là đại sự ưu tiên hàng đầu của Tông môn, cho nên mới sẽ đè ép chuyện đêm hôm đó xuống.

Ngươi làm như vậy, một khi bị giáng tội, trưởng lão cũng không bảo vệ được ngươi."

Tần Phó Quân: "Cho nên chúng ta không tiện trực tiếp tham gia, vì vậy mới để cho hai bọn họ đi thăm dò, có thể tìm được chứng cứ là tốt nhất, nếu như tìm không được chứng cứ.

Vậy thì đả thảo kinh xà thử xem! Tên Trương Chi Thần kia trong lòng có tật, nếu như nghĩ lầm hai người bọn họ biết được gì đó, ngươi nói xem hắn có làm ra chuyện gì với hai người đó hay không?"Nàng tin tưởng, nếu như tên ria mép này chính là người đêm hôm đó, vậy thì hắn nhất định sẽ nhận ra nàng, nhìn thấy nàng tới đây, lại phát hiện hai người Tiêu, Ngô có khả năng biết được đêm hôm đó hắn lén lút chuồn đi ra ngoài, hắn nhất định sẽ độn tay động chân đối với hai người kia, và việc nàng ta cần phải làm chính là chờ đối phương làm ra chuyện gì đó."

Đả thảo kinh xà..."

Tên đệ tử này trầm ngâm lẩm bẩm, rồi đột nhiên thở dài: "Chấp sự, tất cả những điều này đều phải thành lập trên tiền đề đối phương là hung thủ đêm hôm đó."

Tần Phó Quân: "Nếu như đối phương không phải là hung thủ, làm như vậy cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, càng sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với đại hội.

Cho nên, ngươi chỉ cần sắp xếp người âm thầm theo dõi chặt chẽ bên đó là được.

Chúng ta làm như vậy cũng là tuân theo lời của Chưởng môn và sư tôn, chỉ ám tra!""Ai!" Đệ tử này thở dài, gật gật đầu.Ngày hôm sau, vòng thi đấu thứ hai của khu Đinh Dần tiếp tục diễn ra, bóng dáng của Tần Phó Quân cũng xuất hiện tại trên khán đài.

Nàng ta dường như không quan tâm lắm tới những trận thi đấu trên sân, ánh mắt thỉnh thoảng cố ý quay nhìn Dữu Khánh.Dữu Khánh trong lúc vô ý cũng nhìn thấy nàng ta, đúng lúc phát hiện nàng ta đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn là vô ý, nhưng phát hiện thấy người ta giống như không phải vô ý, mà là nhìn thẳng vào mình, ánh mắt hai người thậm chí còn đối diện nhau.Vào lúc này, trong lòng Dữu Khánh bắt đầu có chút run sợ, muốn không nghi ngờ về việc nữ nhân này có phải đã nhận ra mình hay không cũng khó.Đã nhìn thấy được cảnh mình muốn, Tần Phó Quân tự tiếu phi tiếu mà hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi hắn, sau đó mới chuyển sự chú ý vào trận đấu trên sân, thỉnh thoảng sẽ đưa mắt liếc nhìn hắn.Dữu Khánh vẻ ngoài trấn định, trong lòng tâm đã là bồn chồn không yên, phải biết rằng chuyện hắn làm ra tại Côn Linh sơn cũng không phải là việc nhỏ, nếu bị bắt được sẽ mất mạng, vốn định quan sát xem những thí sinh khác có còn có tuyệt chiêu gì hay không, nhưng hết cả một ngày hắn vậy mà không biết mình đã xem cái gì.Trên sân đấu đánh nhau sôi nổi náo nhiệt, hắn lại trợn mắt nhìn như người mù, không xem được gì vào mắt, mơ mơ màng màng đến khi kết thúc thi đấu lúc trời chạng vạng.Khi rời sân đấu, hắn bỗng nhiên đứng dậy, cũng không quan tâm tới những bạn đồng hành, bước nhanh về phía Tần Phó Quân.Hắn không tránh né, chợt đưa ra quyết định, thay vì có tật giật mình, thấp thỏm lo âu như lọt vào trong sương mù, còn không bằng trực tiếp đối diện với nó, biết rõ tình huống thì mới dễ dàng ứng đối hơn.Khi đứng dậy rời sân, Tần Phó Quân vô thức nhìn lướt về phía bên hắn, rồi cũng ngây người, không ngờ rằng đối phương lại chủ động đi tới đây, tên ria mép hèn mọn này định làm gì?Trong lòng nàng ta lập tức sinh ra cảnh giác.Nếu như mình phán đoán không sai, nếu như đối phương thực sự là hung thủ, nàng đã từng chính diện giao phong với đối phương, việc đối phương có phải là cố ý khinh nhờn mình hay không chỉ là thứ yếu, sự lợi hại của đối phương là nàng trực tiếp lĩnh giáo, xét về sự can đảm tinh tế e rằng không người nào hơn hắn, mà đâu chỉ là can đảm tinh tế, dám một mình trà trộn vào trong đám người bọn họ để trắng trợn ngang nhiên giết người, có thể tưởng tượng được sự lợi hại của loại người này.Nhìn thấy đối phương tới gần, cho dù nơi đây là Côn Linh sơn, nàng ta đang ở ngay tại trên địa bàn của mình, chính cô ta cũng bị làm cho có chút khẩn trương, trong lòng cảnh giác cao độ, trong lòng nảy sinh đủ loại suy nghĩ xem đối phương định làm gì, mình phải ứng đối như thế nào.Trong lúc nhất thời nàng ta cũng không biết có nên tiếp tục cất bước hay không, vì vậy liền đứng ở đó chờ, nỗ lực biểu hiện ra vẻ bình tĩnh.Có thể được Chấp pháp trưởng lão thu làm quan môn đệ tử, còn là nữ quan môn đệ tử, tất nhiên là điểm xuất chúng riêng, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, lấy thân phận người chấp pháp ứng đối với đệ tử trong Tông môn còn có thể ung dung được, nhưng đối diện với sự phản kích của người ngoài thì có chút không quen.Ở trên khán đài, đám người Nam Trúc có phần sửng sốt, không hiểu rõ Dữu Khánh định đi đâu.Đến khi xác nhận là đi về phía Tần Phó Quân, Nam Trúc lập tức vui vẻ, cười hắc hắc nói: "Ta nói nữ nhân đó xinh đẹp, sẽ không phải là lão Thập Ngũ đã nhìn trúng người ta rồi nha?"Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm nhìn chằm chằm, đồng thời cũng đi theo về nơi đó.Dữu Khánh đã đi tới trước mặt Tần Phó Quân, cười hỏi: "Cô nương, chúng ta có phải có quen biết hay không?"

Bình Luận (0)
Comment