"Ha hả..."
Một chiếc phi tiêu cuối cùng rất tốt, trên khán đài vang lên một tràng tiếng cười khó tả cảm xúc, trong đám người dự thi cũng có người nhịn không được len lén cười trộm.Hướng Lan Huyên đang nín cười cũng nhấc tay bịt mũi, bịt miệng tránh cười ra tiếng.Dữu Khánh không nói nên lời nhìn xung quanh, không biết những người này đang cười cái gì, có gì mà phải cười như vậy.Vũ Thiên đứng trên sân khấu cũng hơi mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho hắn trở về trong đội ngũ những người dự thi.Ngay trước mắt bao nhiêu người, ngoại trừ nghe lời ra, Dữu Khánh cũng không có lựa chọn nào khác, hắn đành phải ngoan ngoãn trở về trong đội ngũ.Vũ Thiên đi tới trước bức vách treo thẻ bài, vẫn theo quy tắc cũ, vì để tránh thân thể mình đi lui đi tới che chắn quá nhiều, gã bắt đầu từ tấm thẻ bài đầu tiên đếm ngược phía dưới nhất, hô tên to lên, "Sử Đao, lên sân khấu nhận thẻ bài."
Một nam tử phi thân lên sân khấu, rồi đi tới trước bức vách.Vũ Thiên cầm lấy phi tiêu, tháo tấm thẻ số ra, mọi người lập tức nhìn thấy dấu ấn trên tường là số "7" ngược, tấm thẻ bài được xoay lại hướng mặt chữ đối diện với mọi người, không sai, trùng khớp rồi, chính là số "7" .Vũ Thiên tuyên bố ngay trước mặt mọi người, "Sử Đao, thẻ số 7."
Đồng thời gã gỡ phi tiêu ra, đưa thẻ bài cho nam tử kia, phi tiêu thì cắm về lại vị trí số "Bảy" ngược trên bức vách.Nam tử tên Sử Đao cầm thẻ bài bay xuống sân khấu.
Về phần chiếc phi tiêu cắm lại trên bức vách đó thì phải xem gã có tư cách vượt qua được vòng thi này để lấy nó đi hay không, có bản lĩnh lấy lại mới có tư cách tham gia vòng bắt thăm tiếp theo.Có người có thể cầm theo một chiếc phi tiêu một mạch đi tới cuối cùng, mà có người thì chỉ có một lần cơ hội chạm được phi tiêu.Tiếp đó, Vũ Thiên lại nhìn kỹ cái tên chiếc phi tiêu cắm trên tấm mộc bài thứ hai đếm ngược lên, khóe miệng hơi nở nụ cười, gần như không cần gã đọc lên, mọi người cũng đã biết rõ đó là của ai, lại có người bắt đầu lén lén cười trộm rồi, nhưng Vũ Thiên vẫn lớn tiếng đọc ra, "Trương Chi Thần, lên sân khấu nhận thẻ bài."
Khóe miệng Dữu Khánh giật giật, vừa mới về trong đội ngũ, hắn lại lắc mình bay ra, phi thân rơi lên sân khấu, mặt không biểu cảm mà đi tới trước bức vách.Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi, đều muốn biết vị này lúc trước liên tục bắt trúng thẻ trống lần này sẽ bắt trúng thẻ số mấy.Ánh mắt Vũ Thiên hơi chút đối diện với hắn, rồi mỉm cười đưa tay lấy xuống tấm thẻ bài số hai đếm ngược treo trên bức vách.
Gã cũng rất tò mò muốn biết Dữu Khánh sẽ bắt được tấm thẻ số mấy, mặc dù rất tuân thủ quy định lấy thẻ bài, gã vẫn nhịn không được âm thầm nghiêng đầu liếc nhìn trước.Gã muốn nhìn thấy trước tiên xem con số in dấu ngược ở bức vách là số mấy.Nhìn đức hạnh những người này, Dữu Khánh âm thầm hừ mũi một tiếng, tuy nhiên cũng không quan trọng nữa rồi, tùy tiện họ đi, nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện thấy phản ứng của Vũ Thiên dường như có chút không thích hợp.Quả thực là không thích hợp, Vũ Thiên nghiêng đầu liếc nhìn xong, nụ cười trên mặt gã cứng lại, dần dần có cảm giác như cười không nổi nữa, hai mắt trợn to hơn mấy phần, đồng tử đột nhiên co lại.Chuyện gì vậy? Dữu Khánh tức thì nhìn chằm chằm vào gã, rõ ràng đã nhận thấy đối phương không được bình thường, trong lòng lẩm bẩm, đừng nói là lại bắt trúng thẻ trống a?Vào lúc này, tất cả đều yên tĩnh chờ đợi kết quả.Động tác của Vũ Thiên cũng chỉ là hơi có chút khựng lại, cũng không dám dừng lại quá lâu, nhưng hầu kết của gã thì giật giật, tựa như đang rất khó khăn để nuốt xuống thứ gì đó, khi gã ngước mắt nhìn về phía Dữu Khánh thì ánh mắt của gã rất phức tạp, khiến cho Dữu Khánh vạn phần không hiểu ra sao.Tay gã dường như đang chịu đựng sức nặng ngàn cân, chậm rãi lấy thẻ bài xuống, lộ ra dấu ấn do thẻ bài lưu lại trên bức vách.Lúc đầu, Dữu Khánh chỉ là tùy tiện liếc nhìn dấu ấn, ngay sau đó, ánh mắt hắn liền khó thể di chuyển, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi, thậm chí trông có chút ngây dại, phải rất nỗ lực mới chuyển dời được ánh mắt đến tấm thẻ bài trên tay Vũ Thiên, hắn muốn nhìn thấy kết quả khi tấm mộc bài lật ra, nhằm được xác nhận.Nếu không, hắn cho rằng mình đã nhìn lầm rồi!Khi tấm mộc bài này được hoàn toàn lấy ra khỏi bức vách, dấu ấn của thẻ bài liền bộc lộ ra trong tầm mắt mọi người, tất cả lập tức đứng bật dậy!Tất cả mọi người, đám người Vạn Lý Thu trên sân khấu, mọi người trên dưới khán đài, kể cả Hướng Lan Huyên ngồi trên khán đài quan sát, từng người từng người liên tiếp đứng lên, từng người mở to hai mắt nhìn chằm chằm, dường như đều cho rằng mình đã nhìn lầm.Không ít người thậm chí còn thi triển pháp nhãn, để tránh bị thủ thuật che mắt.Vũ Thiên xoay chuyển tấm thẻ bài trong tay mình ra phía trước, quét mắt nhìn phản ứng của mọi người ở phía trước, hành động đó giống như là cực kỳ bất đắc dĩ, cũng giống như không dám nhìn tình hình tấm thẻ bài vừa được lật mặt trên tay, dường như muốn nhìn ra được kết quả từ phản ứng của mọi người.Thẻ bài đã được xoay chuyển lại, Dữu Khánh ở gần nhất là người đầu tiên nhìn thấy, vẻ kinh ngạc trên mặt còn chưa biến mất.
Hắn nhịn không được bước tới một bước, vươn đầu ra phía trước, nhìn ngược trở về, muốn nhìn lại cho thật kỹ, thật rõ tình trạng của tấm mộc bài."
Mẹ! Cái gì quỷ gì vậy?"Trên khán đài có người gào lớn lên.Âm thanh này phá vỡ sự yên tĩnh, cũng giống như đốt cháy hiện trường, theo sát đó là hàng loạt âm thanh rộ lên náo động."
Như vậy cũng có thể trúng?""Mẹ, vận may này là vận may kiểu gì trời?""Vận may của tên gia hỏa này quá nghịch thiên rồi a?"Hàng loạt tiếng gào lên ồn ào, kinh hãi, la hét, cảm thán liên tục vang lên không dứt, duy trì rối loạn liên tục.Vũ Thiên đang cầm thẻ bài lập tức biết rõ rồi, mình chắc chắn đã không nhìn lầm.
Lúc này gã mới dám cúi đầu nhìn tấm mộc bài trên tay, nhìn thấy bề mặt mộc bài trơn nhẵn không có số, trong lòng nhịn không được cất tiếng gào thét, cảm thấy tấm mộc bài này có phần nóng bỏng.Sau đó, gã lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Dữu Khánh đang trố mắt lên nhìn, cũng là vẻ mặt không thể tin nổi, đối phương rõ ràng không phải đang giả bộ, rất rõ ràng đã bị vận may ‘khủng khiếp’ của mình làm cho hoảng sợ rồi.Dữu Khánh chậm rãi thu chân về, chậm rãi đứng yên lại, rồi chậm rãi quay đầu nhìn một đống thẻ bài cắm đầy phi tiêu treo ở trên bức vách, thật sự không thể tin nổi.
Hắn nhịn không được nảy sinh hoài nghi, có phải là toàn bộ thẻ bài treo trên đó đều là thẻ trống hay không chứ.Sau khi suy nghĩ, hắn cảm thấy ý nghĩ này của mình thật ngốc, vừa rồi đã xuất hiện một tấm mộc bài có số rồi.Nói cách khác, mình thật sự lại bắt trúng thẻ trống rồi sao? Mình thật sự đã trúng liên tục ba lần rồi sao?Vận may tốt là một điều tốt, nhưng mà tốt đến mức này thì hắn có phần không muốn tiếp nhận thực tế như vậy, hắn bức thiết muốn nhìn xem những tấm thẻ bài khác có vấn đề gì hay không.