Ngay từ đầu ngày thi đấu, các thí sinh dự thi đã cảm thấy bầu không khí khác biệt so với vòng thi đấu tiểu khu, trước tiên là số lượng khán giả trên khán đài vọt tăng.Chỉ tính số lượng thí sinh bị loại của mười hai tiểu khu bây giờ chuyển thành khán giả thì đã có hơn nghìn người.Một trăm hai mươi người thi đấu vòng đầu tiên này cần dùng tới bốn ngày, mỗi ngày mười lăm trận.Sau khi thi đấu bắt đầu diễn ra, trình độ thi đấu rõ ràng cũng cao hơn tại tiểu khu.Trận quyết đấu của Dữu Khánh và Tiêu Trường Đạo là trận đấu thứ mười bảy, tương ứng với trận thứ hai ngày hôm sau.Khi hai người lên sân khấu giao ra thẻ bài, xác định danh tính thì Mục Ngạo Thiết ngồi trên khán đài chợt nói với Nam Trúc ngồi bên cạnh: "Với tính cách của lão Thập Ngũ, cò lẽ hắn sẽ tính sổ giúp ngươi, Tiêu Trường Đạo sắp không may rồi."
Nam Trúc nhìn chằm chằm vào sân khấu, không đưa ra ý kiến gì về điều này, gã ngầm đồng ý với lời lão Cửu nói, gã thậm chí còn nghi ngờ lão Thập Ngũ cố ý bắt trúng Tiêu Trường Đạo.Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra lại khiến cho mọi người phải bất ngờ.Vừa mới được mời lên sân khấu, Tiêu Trường Đạo bỗng nhiên nói với người chủ trì: "Ta nhận thua."
Dữu Khánh đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú vào gã.Người chủ trì cũng có phần bất ngờ, hỏi lại để xác nhận, "Ngươi nói ngươi nhận thua, chắc chắn không?"Tiêu Trường Đạo mỉm cười với Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó nói với người chủ trì: "Ta thừa nhận ta không phải là đối thủ của hắn, ta chịu thua."
Dữu Khánh hỏi: "Ngươi và ta còn chưa giao thủ với nhau, không cần phải làm như vậy a?"Hắn không cho rằng đối phương chịu thua là bởi vì biết rõ được thực lực của mình, hắn đoán chừng không có người nào tại nơi này biết rõ được thực lực thực sự của hắn như thế nào."
Chuyện lúc trước, ta thực sự xin lỗi."
Tiêu Trường Đạo chỉ ra lí do vì sao mình nhận thua, rồi quay sang người chủ trì, xác định lại lần nữa, "Ta chịu thua."
Người chủ trì cũng không còn cách nào, nhanh chóng thương lượng một chút với nhân viên giám sát, sau khi xác định tình hình bình thường, không có vấn đề gì, mới quay lại và lớn tiếng tuyên bố, "Trận thứ mười bảy vòng đấu đầu tiên, Tiêu Trường Đạo nhận thua, Trương Chi Thần giành chiến thắng!"Người ở những tiểu khu khác còn đỡ, nhưng người của khu Đinh Dần thì cảm thấy khá ngạc nhiên, thậm chí còn hơi chút rộ lên, tất cả đều rất bất ngờ.Thiện Thiếu Vân chạy tới nơi này xem thi đấu, thấy vậy liền không vui, ngồi trên khán đài giận dữ mắng mỏ, "Tên Tiêu Trường Đạo này bị gì vậy chứ? Sao chẳng có cốt khí gì như vậy? Người dựa vào thủ đoạn ti tiện để chiến thắng quả nhiên cũng không phải là thứ gì tốt, rắn chuột một ổ, chẳng khác gì nhau."
Khi từ trên sân khấu đi xuống, Tiêu Trường Đạo cũng quay nhìn về phía đám người Quy Kiếm sơn trang, đại khái đã chú ý thấy biểu hiện không hài lòng của Thiện Thiếu Vân, gã cũng chỉ có thể âm thầm cảm thấy bất lực.Đương nhiên, gã cũng không hối hận với lựa chọn lúc này, đây là quyết định sau khi gã đã suy nghĩ kỹ lưỡng.Có thể bộc lộ tài năng tại trong vòng thi đấu tiểu khu của Triêu Dương đại hội, tiền đồ của gã đã leo lên một tầng cấp khác, gã đã thỏa mãn với điều này.
Gã cũng không cho rằng với thực lực của mình còn có thể tiếp tục chiến thắng trong vòng thi đấu đại khu, sau khi xem qua mười lăm trận thi đấu ngày đầu tiên, gã càng thêm tin tưởng vững chắc với lựa chọn của mình.Gã vốn là muốn lấy lòng đám người Thiện Thiếu Đình, nhưng qua những ngày ở chung này, gã nhận thấy rằng những người Quy Kiếm sơn trang đối xử với mình có chút "Nhìn với ánh mắt khác", có lẽ là do thủ đoạn mà mình sử dụng trong trận đấu với tên mập mạp kia đã khiến người ta xem thường.
Nói chung, gã đã nhận thức được người ta khinh thường mình, lúc này mình không thân cận được với những người này, trong tương lai sợ rằng cũng không nịnh bợ để phát triển được.Vì vậy, gã chỉ có thể đi con đường khác của mình, đưa ra lựa chọn cho tương lai của chính mình.Mặc dù có thể tham khảo được từ thủ đoạn Ngô Dung Quý đối phó với đệ tử Long Quang tông bị bỏ rơi, xem như đã có phương pháp chiến thắng, nhưng gã vẫn dứt khoát lựa chọn nhận thua với Trương Chi Thần, thắng thêm được một trận cũng không có tác dụng gì hơn.Với gã mà nói, mình chỉ là một tán tu không nơi nương tựa, có thể đạt đến ngày hôm nay, một chút vinh nhục cá nhân không phải điều trọng yếu, gã không có gia thế, bối cảnh như Thiện Thiếu Đình, cũng không có quá nhiều tư cách để giữ gìn tôn nghiêm, chỉ biết rằng người tại giang hồ thân bất do kỷ.Sử Đao vẫn chưa bình phục ngồi trên khán đài, nhìn thấy cảnh nhận thua này, gã nhìn chằm chằm Tiêu Trường Đạo bước xuống sân khấu, mỉm cười.Gã là một trong số rất ít người đứng xem, biết rõ Tiêu Trường Đạo không phải là đối thủ của Dữu Khánh, gã cho rằng Tiêu Trường Đạo chưa giao thủ đã chấp nhận thua như vậy, có lẽ càng bảo toàn được danh dự tốt hơn."
Bắt thăm liên tục ba lần trúng thẻ trống, đối trận thì liên tục hai lần gặp phải đối thủ chủ động nhận thua, tên Trương Chi Thần này đến cùng đạp trúng vận may cứt chó gì vậy?"Trên khán đài, có người cất lời ước ao ganh tỵ.Rất nhanh, tâm tình của mọi người lại chuyển tới những trận đấu trên sân.Vòng thi đấu đại khu, cường giả có thực lực tương đối nhiều, vì vậy, mức độ đặc sắc của các trận đấu tự nhiên cũng tăng lên theo, mức độ thương vong dường như cũng gia tăng.Sau bốn ngày thi đấu vòng đầu tiên, số người thương vong đạt đến xấp xỉ ba phần mười, trong đó có tám người mất đi tính mạng, bình quân mỗi ngày bị chết hai người.Dựa theo tình trạng như vậy, tại đợt bắt thăm thứ hai gồm sáu mươi người, Dữu Khánh động chút tay chân, bắt trúng đối thủ bị thương nặng nhất.Cũng không phải là bởi vì cảm thấy khả năng của mình không bằng người ta, mà bởi vì hắn không muốn bộc lộ thực lực của mình.
Hắn tới tham gia Triêu Dương đại hội không phải để giúp "Trương Chi Thần" dương danh, lúc trước hắn ép Sử Đao chịu thua chính là vì nguyên nhân này, hắn không muốn bộc lộ quá nhiều nền tảng của mình.Chính là vì có được kinh nghiệm từ lần đối đầu với Sử Đao, hắn thấy rằng đối chiến với người bị thương tương đối dễ dàng.Dựa vào thực lực của hắn, lại âm thầm dùng thực lực để gia tăng áp chế, kết quả thi đấu không khó tưởng tượng.Điều khiến hắn tốn nhiều sức lực và tinh thần nhất, chính là ngồi trên khán đài xem xét ai bị thương nặng nhất, bị thương chỗ nào, nghiên cứu xem chấn thương của ai ảnh hưởng nhiều nhất tới việc thi đấu, sau đó suy nghĩ cách đả kích làm sao để đối phương khó thể chịu đựng nhất.Bắt thăm vòng thứ ba với ba mươi người, hắn lại dùng thủ đoạn tương tự đạt được kết quả mong đợi từ trên tay đối thủ đã bị trọng thương.Ngô Dung Quý thảm bại tại vòng này, bởi vì gã đụng phải một đối thủ có thực lực rất mạnh mẽ, rất ngông cuồng, người ta vừa ra sân liền bức ép Ngô Dung Quý phải trực tiếp nhận thua, có thể thấy rõ được sự ngang ngược của người đó.
Ngô Dung Quý vẫn giữ nụ cười mỉm như chiêu bài của mình, thái độ tương đối khách khí, chỉ là, đánh còn chưa đánh đã trực tiếp chịu thua, phải nói như thế nào bây giờ chứ...Gã cũng nói mấy lời gì mà điểm đến thì dừng, nói với đối phương là trao đổi chơi một chút, xem như kết giao bằng hữu, vân vân.Nhưng đối thủ lại cho rằng gã không thức thời, lập tức trở mặt, dùng thực lực làm chủ thế cục, tại trong thi đấu hung ác đùa giỡn Ngô Dung Quý như mèo vờn chuột, và cũng không cho Ngô Dung Quý có cơ hội nhận thua, còn đánh cho Ngô Dung Quý bị trọng thương.Vì giữ mạng sống, Ngô Dung Quý không còn cách nào khác phải vừa thi đấu vừa cao giọng gào lên kêu cứu, hét lớn chịu thua, lúc đó mới có thể làm cho Côn Linh sơn can thiệp, giữ được mạng sống cho mình.Nói chung, phong thái cực kỳ nhếch nhác thảm hại, không còn cười nổi nữa rồi, có thể nói là mất hết thể diện, cũng không biết khi tìm kiếm tiền đồ trong tương lai thì vinh quang thăng hạng có thể che đậy được sự thảm hại trong lần này hay không.Tại lượt bắt thăm vòng thứ tư với mười lăm người, có năm cái thẻ trống, Dữu Khánh vẫn có vận may rất tốt, bắt được một chiếc thẻ trống, thành công vượt qua vòng thi đấu khu chữ Đinh.Lần này, không còn có bất kỳ người nào nghi vấn hắn gian lận nữa, người biết được tình hình bắt thăm lúc trước của hắn đều cho rằng trong mười lăm thẻ bài có đến năm tấm thẻ trống, hắn bắt trúng một tấm là chuyện rất bình thường.Ngồi trên khán đài, Nam Trúc có thể nói là cười tươi như hoa, gã đại khái biết rõ Dữu Khánh đã có sử dụng thủ đoạn gì đó.Bách Lý Tâm cũng nhịn không được cất lời cảm khái, "So với những người khác, cảm thấy lão Thập Ngũ thăng hạng thật dễ dàng."
Ở chung với mấy người thời gian dài, nàng ta cũng quen gọi Dữu Khánh là lão Thập Ngũ như hai người kia.Đâu chỉ có mình nàng ta, bất kể là người nhìn Dữu Khánh thuận mắt hay không vừa mắt, nói chung, chỉ cần có quan tâm tới Dữu Khánh thì đều có cảm giác như vậy, từng trận từng trận thi đấu này rõ ràng rất gian khổ, nhưng đối với vị này, lại có cảm giác không khác gì người đi ngang qua, chỉ một chút thi đấu hơi chút coi được cũng không có, cứ như vậy thăng hạng rồi sao?Sau khi kết thúc năm trận thi đấu của vòng cuối cùng, năm người chiến thắng và năm người bắt trúng thẻ trống trở thành mười người giành chiến thắng cuối cùng của khu chữ Đinh.Mười người này mới được coi là thực sự có tư cách tham gia Triêu Dương đại hội!Khi mười người này đứng thành một hàng để thể hiện kết quả cuối cùng thì mọi người kìm lòng không đậu cất tiếng hoan hô, không biết có bao nhiêu người ước ao ghen tị.Đều biết rõ mười người này sẽ được rất nhiều thế gia vọng tộc, gia đình giàu có bỏ tiền thuê mướn, thậm chí còn được thế lực mạnh mẽ thu nhận, tiền đồ của họ không phải người bình thường có thể so sánh được.Người của khu Đinh Dần có thể bộc lộ được tài năng, tồn tại đến vòng này chỉ còn lại ba người, Thiện Thiếu Đình, Hướng Chân và Dữu Khánh.Những người khác, thực lực không đủ là không người nào sót lại được, toàn bộ những người còn lại đều là có thực lực thực sự, không ai có một chút may mắn nào.Đương nhiên, tại trong mắt một số người ngoài, Dữu Khánh chắc chắn là loại người đụng vận may cứt chó kia.Nói một cách tương đối, trong mười hai tiểu khu, có ba người của khu Đinh Dần đi đến vòng này, đây là một tỉ lệ rất cao, hơn nữa còn là tỉ lệ cao nhất, có một số tiểu khu còn không có một người nào được thăng hạng, người phụ trách tiểu khu đó cũng nhịn không được thở dài, có cảm giác đã bận rộn vô ích.Vũ Thiên cười tươi như hoa nở, cùng được vinh quanh, bận rộn những ngày qua coi như không vô ích...Bên trong khu khách xá tao nhã, Hướng Lan Huyên ngồi ở bên cạnh ao cá, vén váy lên, ngâm đôi chân trần trắng nõn ở trong nước, chơi đùa với đám cá.Tùy tùng cầm một tập danh sách thăng hạng tới đây, quỳ một gối xuống đất dâng lên, "Đại hành tẩu, đã có kết quả thi đấu của khu chữ Đinh rồi, vị Thám Hoa lang kia vậy mà đã vượt qua."
Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn lướt qua danh sách, có vẻ không có hứng thú nhận lấy nó, khẽ cười hỏi: "Cái gì gọi là 'vậy mà' chứ? Nếu hắn không thể vượt qua mới là chuyện quái lạ."
Tùy tùng không biết lời này của nàng ta có ý gì, chỉ cảm thấy gần đây vị này dường như không có hứng thú quan tâm tới việc thi đấu của vị Thám Hoa lang đó, ngay cả hỏi cũng không có hỏi câu nào, nhưng gã vẫn bình luận khách quan: "Nói chung là, từ đầu tới cuối dường như luôn luôn được lợi, hoàn toàn không gặp phải cường địch này, vận may của tên này thật sự quá tốt."
"Vận may? Bắt thăm có thể nói là vận may, ngay cả việc chiến thắng liên tiếp, ngươi cũng cảm thấy hai chữ 'Vận may' này là có thể nói được sao?""Đại hành tẩu, thật sự là vận may, hắn liên tiếp đụng phải đối thủ bị thương nặng, rồi cứ như vậy được lợi mà chiến thắng."
Hướng Lan Huyên mỉm cười, hỏi: "Lẽ nào người khác không đụng phải đối thủ bị thương nặng sao? Có lẽ dễ dàng chiến thắng là bởi vì hắn có khả năng kiểm soát mạnh mẽ, hoặc có thể nói theo cách khác, đối thủ đụng phải hắn đều bị biến thành kẻ yếu."
Tùy tùng cũng không tiện tranh luận gì với nàng ta, nói ra: "Ta lập tức sắp xếp, báo rõ kỹ càng, rõ ràng mấy trận thi đấu của hắn cho Đại hành tẩu xem."
"Không cần, không có gì để xem."
Hướng Lan Huyên phất phất tay, vẻ mặt không có hứng thú, hỏi ngược lại: "Hai vị đồ đệ của Địa mẫu đều đã thăng hạng rồi phải không?"Tùy tùng đáp: "Đó là chuyện đương nhiên, có gốc gác như vậy, không có chuyện gì bất ngờ, còn không có được người nào khiến các nàng phải vận dụng tới bản lĩnh thực sự.
Họ rất dễ dàng liền thăng cấp."
"Khanh khách..."
Hướng Lan Huyên không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên không nhịn được, bật cười ra tiếng, cười rung cả người, sau khi ngừng cười nàng ta cười trêu chọc: "Thi đấu tiếp theo mới thú vị, đó mới là ta thứ ta muốn xem."
Tùy tùng không lý giải được.Nàng ta cũng không giải thích, phất phất tay, tùy tùng đành phải lui ra.Không còn người khác, nàng ta nhìn đôi chân ngọc trắng trẻo đung đưa trong nước, thỉnh thoảng dùng ngón chân đụng đụng những con cá bơi xoay quanh, vẻ mặt dần dần lộ ra vẻ cảm khái, trầm ngâm tự nói, "Thời lai tử khí sơn hà động, cùng kinh hạo thủ mãn giang hồng...
Cuối cùng cũng là tài tử đệ nhất thiên hạ, cho dù là bỏ văn theo võ cũng không phải người tầm thường a."