Triêu Dương công chúa hai mắt tỏa sáng và cũng phất tay chỉ đến, "Trận này xem được, đánh rất hay.
Người đó che mặt làm gì vậy chứ, là bởi vì tướng mạo xấu xí sao?"Những người tại đây, không có người nào trả lời vấn đề này của nàng ta.Hoàng hậu cũng nhìn chằm chằm vào sân thi đấu, gật gật đầu, đồng ý với nhận xét của Lý Trừng Hổ, "Đúng là có phần thú vị."
Lý Trừng Hổ lập tức quay đầu lại nhìn về phía bà ta, "Hoàng tẩu, tẩu cảm thấy trận này ai sẽ thắng?"Hoàng hậu: "Ngay từ đầu không phải đã xác định được thắng bại rồi sao?"Lý Trừng Hổ hơi sửng sốt, rồi gật đầu, "Cũng phải, khi tên Trương gì gì đó một kiếm phong cổ họng, rút kiếm ra thì đã thắng rồi."
Hoàng hậu: "Thế sự khó liệu a, ngươi hẳn là quen thuộc với người của Long Quang tông, ngươi cảm thấy phong cách của hắn giống như của Long Quang tông sao?"Lý Trừng Hổ cười ha hả, đáp: "Để về sau ta hỏi lại."
Hoàng hậu ngay lập tức lại liếc mắt về cốc trà đặt tại bên cạnh.Ngoại hậu Đô đốc Mễ Vân Trung nhanh chóng phất tay ra hiệu cho người lấy đi.Hoàng hậu nhàn nhạt nói một câu, "Được rồi, không uống nữa."
Bởi vì khu vực thi đấu nổ ầm ầm mà hất tung lên bụi bặm, tuy rằng bụi trên sân đã tan đi, mặc dù đã có thể nhìn thấy rõ thân hình của hai tuyển thủ, nhưng bụi bặm khuếch tán ra thì lại bay khắp nơi, dần dần bao phủ toàn bộ khu vực thi đấu, bụi mù xám xịt khắp nơi, không ít người phải che kín miệng mũi để hít thở.Thực sự là đòn tấn công vừa rồi của Thiện Thiếu Đình quá dữ dội, một trận mưa kiếm giội xuống, e rằng phải có đến hơn nghìn kiếm bắn ra.Chỉ vì trải qua một trận nổ tung dày đặc như thế mới dẫn đến quy mô bụi bặm bao phủ toàn bộ khu vực thi đấu, lúc trước thi đấu cho dù kịch liệt tới đâu cũng không có gây ra cảnh tượng này.Trên khán đài dần dần cũng xuất hiện âm thanh bàn luận ồn ào."
Kiếm cương như mưa, vừa rồi đánh ra tuyệt đối không chỉ hơn nghìn kiếm, không nói cái khác, chỉ dựa vào tu vi Sơ Huyền cảnh giới đã có thể ngưng tụ ra được nhiều kiếm cương như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, đã là rất ghê gớm rồi.
Triêu Dương đại hội này quả nhiên là nơi tân tú xuất hiện lớp lớp."
"Biết gì không, không có nghe nói người ta họ Thiền sao, người ta là cháu trai ruột của Trang chủ Quy Kiếm sơn trang."
"Ta nói các ngươi nha, nơi đây không phải là nơi so sánh lai lịch, xuất thân, đây là nơi so đấu thực lực.
Tên Trương Chi Thần đó là đứng tại nguyên chỗ bất di động đón đỡ hơn nghìn kiếm của người ta nha."
"Hắn cũng không có thừa nhận hơn nghìn kiếm a.
Các ngươi nhìn mặt đất bị đánh nổ tung ở xung quanh đi, nơi đó hẳn là đã thừa nhận một bộ phận."
"Tuy là đòn tấn công bao trùm, nhưng hắn chính là mục tiêu bị tấn công, ít nhất hắn cũng đã đón đỡ mấy trăm kiếm, trong khoảng thời gian ngắn như thế, đứng nguyên tại chỗ không di động để đón đỡ mấy trăm kiếm như vậy, há là người bình thường có thể làm được sao, cũng là một cao thủ ghê gớm a!""Ừ, dưới kiếm cương như mưa, lại có thể bất động như núi, chỉ với chiêu thức này, e rằng thực lực còn hơn Thiện Thiếu Đình."
Lúc trước Văn Hinh và tiểu Hồng đều bị thế tiến công cuồng bạo đó làm chi kinh sợ không ít, đều cho rằng Dữu Khánh tiêu rồi, đến khi nhìn thấy cảnh tượng mặt đất biến thành hố sâu, chỉ còn suy nhất một cây cột đất lẻ loi, nhìn thấy Dữu Khánh vẫn đứng ngạo nghễ trên đó, hai người kinh ngạc vô cùng.Tại trong mắt hai người bọn họ, khẳng định là Thiện Thiếu Đình, người tung ra được đòn oanh tạc dữ dội đó là người mạnh hơn, lúc này nghe được người khác bàn luận như thế, hai người mới biết không phải như vậy.Tiểu Hồng nhịn không được ghé sát bên tai Văn Hinh nói thầm một câu, "A Khánh thật là lợi hại a."
Khóe môi mím chặt của Văn Hinh lúc này thả lỏng lại, nhưng vẫn không thốt tiếng nào.Sống lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn tại trên khán đài, Hướng Chân nắm chặt song quyền, nhìn chằm chằm bóng người che mặt đứng trong bụi bặm tung bay, lẩm bẩm tự nói, "Xem ra ta không nhìn lầm, thì ra cảnh giới Sơ Huyền cũng có thể chạm đến cánh cửa đó."
Lúc trước gã tìm đến Dữu Khánh để xác nhận điều đó thì Dữu Khánh cũng không thừa nhận, bây giờ gã cảm thấy Dữu Khánh đã lừa mình.Nhưng gã cũng không có tức giận vì bị lừa dối, trong mắt còn bởi vì điều này mà toát ra sắc thái lạ thường, đôi mắt gã sáng lấp lánh trong lớp bụi mù tràn ngập.Ở trên cùng khán đài, Tiêu Trường Đạo thì đang nuốt nuốt nước bọt, gã nhìn chằm chằm vào người đứng giữa hố sâu, hầu kết rung động không ngừng.Hiện tại, gã rốt cuộc đã biết được, lúc đó Dữu Khánh nói với mình không cần điểm đến thì dừng là có ý gì, đó không phải là để phát tiết tâm tình, mà là thật sự động sát cơ với gã.Gã vốn cho rằng mình chủ động nhận thua là đã cho Dữu Khánh một phần ân tình, cho thể diện lớn, bây giờ mới biết được...Ở bên cạnh, Ngô Dung Quý chợt ghé sát bên tai gã, thì thầm: "Tiêu huynh, e rằng ngươi đã tránh thoát được một kiếp."
Gã là người đích thân chứng kiến toàn bộ quá trình ân oán giữa Tiêu Trường Đạo cùng Dữu Khánh, cho nên biết rất rõ là chuyện gì xảy ra.Tiêu Trường Đạo không biết nên nói như thế nào mới tốt, gã đương nhiên biết rõ mình đã tránh được một kiếp.Thương thế của Ngô Dung Quý còn chưa khỏi hẳn, gã bị Quỳ Quỳ đánh, chỉ là vì cảm thấy sự khách sáo của gã quá đạo đức giả, nhìn gã không vừa mắt, nên ngay cả cơ hội đầu hàng chịu thua cũng không cho, thiếu một chút đùa chết gã ngay tại chỗ.Đám người Quy Kiếm sơn trang đều đã đứng lên lên, cho dù ngăn cản tầm nhìn của những người phía sau sẽ bị trách mắng, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng để ý tới.Ung Trạch Tuyết dường như đã ngừng thở, nhìn chằm chằm vào hai người đang giằng co bên trong sân đấu, bà ta rất biết rất rõ con trai mình vừa rồi bộc phát ra đòn tấn công ngàn kiếm như mưa đó sẽ có ý nghĩa gì đối với con trai của mình, bà ta rất khẩn trương, rất sợ Dữu Khánh động thủ vào thời điểm này.Thiện Thiếu Vân vẫn nắm chặt nắm tay, nhìn thấy dưới đòn tấn công dữ dội như vậy của ca ca mình nhưng Dữu Khánh vẫn ngạo nghễ đứng yên đó, cô ta bị chấn động dữ dội, ít nhất là không thể khinh thường hắn được nữa, phát hiện thấy thì ra tên tiểu nhân này lại cường đại như vậy, cô ta cũng trở nên rất khẩn trương.Văn Nhược Vị chợt ghé sát vào bên tai tỷ tỷ, cười hì hì thì thầm một câu, "Ai có thể nhìn ra được, hồi đó huynh ấy là một thư sinh múa văn chơi chữ chứ, tỷ nhìn thấy không, loại người như huynh ấy, làm gì cũng sẽ không kém, có thể văn có thể võ, người như vậy đi đầu mà tìm cho được chứ."
Long Hành Vân nắm chặt chiết phiến, nhìn chằm chằm sân đấu không chút động đậy, trên mặt cũng không còn nhìn thấy nét vui đùa nhìn xem náo nhiệt lúc trước nữa.Ở trên sân khấu chủ trì, Tần Phó Quân cũng nhìn sững sờ, chỉ có người cùng ở trong cảnh giới Sơ Huyền mới biết rõ đối diện với đòn tấn công uy lực như vậy của Thiện Thiếu Đình có ý nghĩa như thế nào, mà tên nghi phạm đó lại đứng tại chỗ không di động để ngăn chặn.Cũng chính bởi vì như thế, nàng ta càng thêm cảm thấy Dữu Khánh có khả năng chính là tên hung thủ kia.Có rất nhiều người đang bàn luận, cũng có rất nhiều người lặng im theo dõi, nhìn xem khi nào hai người lại tiếp tục giao đấu.Đứng trong bụi bặm, thật lâu vẫn khó thể hoàn toàn bình tĩnh lại, Thiện Thiếu Đình nhìn như đứng đó không chút động đậy, kì thực y đang thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng như bị bệnh.Vì để lấy lại thể diện, vì để cho mọi người nhìn thấy thực lực của mình bất phàm, vừa rồi y đã dốc hết khả năng để tung ra một đòn đó, sau đón tấn công này y liền giống như một thân thể bị móc rỗng, trong lúc nhất thời khó thể bình thường trở lại.Điều đó cũng không sao, nếu chỉ cần y có thể làm được một kích phân thắng bại, có thể làm được một kích rửa nhục, như vậy sẽ tốt hơn bất kỳ thứ gì khác.Nhưng, đối thủ trước mặt vẫn đứng đó nguyên vẹn không hao tổn gì, y mở to đôi mắt nhìn hắn, không thể tin tưởng được, thậm chí còn khó mà tưởng tượng được đối phương làm sao có thể làm được.Lúc này, y mới nhận ra được vừa rồi mình đã rất mất bình tĩnh, đã không chừa lại chút đường lui nào cho mình, bây giờ y không thể không khẩn trương điều tức, cố gắng nhanh chóng khôi phục lại một chút pháp lực đã cạn kiệt, nếu không y sẽ không thể ngăn cản được đòn tấn công của đối phương.Cũng may mà Dữu Khánh không có vội vã tấn công y, hắn vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ không di động, tựa như làm quân tử không thừa dịp nguy của người khác, tựa như đang chờ Thiện Thiếu Đình bình phục lại.Cũng giống như lúc trước hắn rõ ràng đã dùng kiếm phong cổ họng của đối thủ, nhưng lại cho đối phương thêm một lần cơ hội.Không có ai tại đây có thể nhìn ra được, cột đất dưới chân hắn có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, chỉ có chính hắn mới cảm nhận được rõ ràng bên trong cột đất dưới chân đã đầy vết nứt.Lúc trước, khi đón đỡ thế tấn công mãnh liệt của Thiện Thiếu Đình, hắn dốc hết sức chống đỡ, vị trí đất dưới chân còn có thể được trấn áp lại, lúc này không còn bị áp lực trái lại trở nên không ổn, chỉ cần tư thế của hắn như hơi có nghiêng lệch, cột đất dưới chân sẽ sụp đổ, hắn chính là vật duy nhất để duy trì cân bằng cho cột đất này.Trong đợt giao đấu lúc trước, cũng không phải hắn không muốn di chuyển, mà là không dám di chuyển, thực sự là đòn tấn công của Thiện Thiếu Đình quá mức dày đặc, hắn chỉ có thể tập trung tạo thành một màn bảo vệ dạng như chiếc dù che ở trên đầu, đối diện với đòn tấn công bao phủ toàn diện và duy trì liên tục như vậy, hắn nào dám di động lung tung chút nào.Qua một lần giao đấu này, hắn nhận ra rằng mình đã đánh gái thấp Thiện Thiếu Đình, mới biết được trong những trận thi đấu trước, Thiện Thiếu Đình cũng chưa thể hiện ra toàn bộ thực lực, dưới sự nhiên bộc phát bất ngờ, hắn gần như bị đánh cho trở tay không kịp, suýt nữa té ngã trong tay Thiện Thiếu Đình.Thùng thùng thùng thùng.Tiếng trống dồn dập đột nhiên vang lên, tiếng trống thúc giục thi đấu lần đầu tiên đã vang lên, hai bên đã giằng co với nhau quá lâu, phía chủ trì không thể không nổi trống thúc giục, không có khả năng để cho hai người một mực tiêu hao thời gian vô ích.Dữu Khánh cũng cảm thấy tiếp tục duy trì trạng thái cột đất dưới chân là quá khổ cực, đợi khi tiếng trống dừng lại, hắn nói với Thiện Thiếu Đình: "Ngươi còn muốn đánh tiếp hay sao?"Trong lúc giằng co, hắn ở gần Thiện Thiếu Đình hơn tất cả những người khác, đã nhận ra được hậu quả do Thiện Thiếu Đình dùng sức quá mạnh vừa rồi, hắn sở dĩ không bức ép y quá mức là bởi vì gia thế và bối cảnh của đối phương, hắn muốn tận lực cho đối phương mấy phần thể diện.Người tại giang hồ, hắn cũng rất thực tế, nỗ lực không thể trêu vào người không thể đắc tội.Thiện Thiếu Đình hơi nghiêng đầu, rất dễ dàng liền nhìn thấy được mấy người mẫu thân, những người của Quy Kiếm sơn trang rất dễ nhìn thấy ở trên khán đài, bởi vì tất cả đều đứng lên, đều đang nhìn mình.Y có thể cảm nhận được tâm tình của mọi người, trong lòng y đột nhiên rất khổ sở, y biết rõ đã để mẫu thân mình thất vọng rồi.Y hiểu được lời của đối thủ, là đang nhắc nhở y, lần đầu tiên đã phân thắng bại nhưng đã để cho ngươi thêm một cơ hội, lần này cũng không thừa dịp ngươi suy yếu đề động thủ, là đã cho ngươi thêm một lần, thi đấu như thế là đã cho ngươi đủ thề diện, nếu không thức thời thì thật quá đáng.Y âm thầm cảm tạ ý tốt của đối phương, nhưng đối phương không biết rằng, kiều thất bại như vậy đối có ý nghĩa như thế nào đối với người có xuất thân như y, nếu chỉ là đánh thua bình thường, kỹ không bằng người thì cũng thôi đi, thua trận còn thua người, mất chính là thể diện của Quy Kiếm sơn trang, hậu quả đó cũng không phải trò đùa.Nếu sớm biết rằng tiếp tục xuất thủ cũng không làm gì được đối phương, khi bị một kiếm chặn cổ họng thì y chấp nhận thua cho rồi.Còn bây giờ, nếu không thể lấy lại thế cục, bảo y làm sao có mặt mũi để trở về?Vì vậy, y bỏ đi tôn nghiêm đối chiến, từ bỏ những lời mạnh miệng nói với Dữu Khánh lúc trước, pháp lực đã hơi chút khôi phục, y nỗ lực hít sâu một hơi, đưa tay chụp lấy chuôi thanh kiếm cổ xưa, keng một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, cũng cầm kiếm nghiêng ở trong tay, nói rõ rằng muốn tái chiến.Dữu Khánh nhìn thấy vậy thì nhíu mày, không phải đã nói không cần kiếm sao? Nhưng mà cho dù người ta nói chuyện không giữ lời, hắn cũng không có cách nào, bởi vì lời đối thoại của bọn họ trong lúc thi đấu không thề dùng làm kết quả thi đấu.Cũng được, hắn cũng lười tiếp tục duy trì cân bằng cho cột đất dưới chân, duy trì phần mặt mũi này thực quá khổ cực, hắn bỗng nhiên tung người, bay vọt lên trời.Cột đất trong hố sâu lập tức ầm ầm sụp đổ, bụi mù tung ra khắp nơi.Người còn đang tại không trung, Dữu Khánh chợt xoay người, ngự khí bay ngược xuống, bay xéo về phía Thiện Thiếu Đình đứn gtrên mặt đất.Không đánh bại đối phương một cách rõ ràng, đối phương sẽ không chịu thua, nếu vậy phải kéo dài tới khi nào, vì vậy lần này hắn chủ động tấn công!