Đệ tử Côn Linh sơn giám sát phía bên Thiện Thiếu Đình bị ném ra ngoài xác nhận Thiện Thiếu Đình quả thực đã thất bại, không có ai vi phạm quy tắc thi đấu, lúc này Tần Phó Quân mới cất tiếng tuyên bố cho công chúng: "Vòng thứ nhất, trận thi đấu tứ bốn mươi ba, Trương Chi Thần chiến thắng!"Âm thanh ồn ào, ầm ĩ trên khán đài tức thì lớn hơn chút.Đến lúc này, Dữu Khánh mới đi ra khỏi đường biên sân thi đấu, lắc mình bay lên sân khấu.Tần Phó Quân cũng tháo chiếc phi tiêu khắc tên "Trương Chi Thần" xuống, giao cho Dữu Khánh.Trên bức vách còn lưu lại hơn phân nửa phi tiêu, số lượng phi tiêu sẽ trả cho người dự thi thì đã không còn mấy chiếc, hầu hết chúng đều sẽ bị tịch thu và tiêu hủy, sẽ không còn bao giờ có thể quay trở lại trong tay người dự thi.Sau khi xuống sân khấu, Dữu Khánh vốn định trở về chỗ ngồi xuống, nhưng nhìn thấy Long Hành Vân hình người dạng chó đang ở bên cạnh chỗ trống của mình lúc trước, hắn lập tức không còn hứng thú quay về chỗ cũ, dứt khoát tìm một chỗ trống gần đây, ngồi xuống, một chỗ trống do người khác đã được khiêng đi do bị chết hoặc là bị thương mà để lại.Vì vậy, Long Hành Vân thỉnh thoảng nhìn nhìn tới bên này.Bên trong sân thi đấu lại lần nữa tung bay bụi bặm, một đám đệ tử Côn Linh sơn nhanh chóng ra sân đấu, san phẳng lại mặt sân bị đánh lồi lõm gồ ghề, tốc độ rất nhanh, và đâu vào đấy, trước đó Côn Linh sơn rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.Tần Phó Quân cũng không có đứng không chờ đợi, nàng ta mời cặp đấu thứ 44 lên sân khấu để xác minh danh tính.Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, việc thi đấu lại tiếp tục được diễn ra.
Sau hai trận thi đấu liên tiếp hoàn thành, buổi thi đấu ngày hôm nay kết thúc ở trận thứ bốn mươi lăm.Khi tan cuộc, Dữu Khánh chú ý thấy Văn Hinh và tiểu Hồng vừa đứng dậy liền rời đi, trong lúc còn đang do dự không biết có nên tiến tới chào hỏi hay không, trông thấy vậy hắn không thể không tạm thời bỏ đi ý nghĩ này.Trong khoảng thời gian tan cuộc ngắn ngủi, hắn tranh thủ gặp mặt mấy người Nam Trúc một chút, vốn định dặn dò Nam Trúc hỗ trợ hỏi thăm xem Văn Hinh ở tại nơi nào, nhưng nói đã đến bên mép lại không thể mở miệng được, hơn nữa, đám người Nam Trúc cũng không được phép ở lâu tại đây, cho nên hắn không nhắc tới việc này.Có thời gian nói chuyện khác nhưng có Bách Lý Tâm tại bên cạnh, sư huynh đệ mấy người cũng không tiện nói cái gì.Khi trở về tới trong khuôn viên nơi ở lại, Dữu Khánh mới tháo tấm khăn che mặt xuống.Cùng trở về tới nơi, Quỳ Quỳ quan sát hắn từ trên xuống dưới một hồi, rồi cất tiếng cười hắc hắc, nói: "Xem ra cũng không chỉ có vận may tốt nha."
Dứt lời, gã nghênh ngang trở về căn lầu nhỏ của mình, rõ ràng gã cũng đã nghe nói về việc ba lần liên tục bắt thăm trúng thẻ trống tại khu chữ Đinh lúc trước.Trên đường đi trở về căn lầu nhỏ của mình, Dữu Khánh quay đầu lại mấy lần, hắn phát hiện thấy Hướng Chân tựa như đang đi theo phía sau, nhưng trong khu vườn này, người ta muốn đi như thế nào là tự do của người ta, hắn cũng không nói được gì.
Cho đến khi trở về tới cửa vào căn lầu nhỏ của mình, hắn thấy Hướng Chân vẫn không thốt tiếng nào đi theo sát mình, lúc này không thể nhịn được nữa, xoay người hỏi: "Ngươi theo ta làm gì?"Đôi mắt Hướng Chân sáng lên một cách lạ thường, chắp tay ôm quyền nói: "Muốn thỉnh giáo Trương huynh chỉ điểm một chút."
Dữu Khánh hoài nghi, hỏi: "Chỉ điểm cái gì?"Hướng Chân: "Cảnh giới đó có cảm giác như thế nào, Trương huynh làm sao chạm được đến cánh cửa đó?"Dữu Khánh lập tức hiểu được gã đang nói tới chuyện gì, hỏi ngược lại: "Thứ mà ngươi gọi là kiếm ý sao?"Hướng Chân liên tục gật đầu.Dữu Khánh tức thì dở khóc dở cười: "Ta đã nói rồi, không có.
Làm sao ngươi lại không tin chứ?"Hướng Chân nghe vậy lại chắp tay nói: "Quả thực, đó là bí mật tu hành của Trương huynh, những kinh nghiệm liên quan là cực kỳ quý giá, không thể nói cho người ngoài, là Hướng mỗ đường đột.
Nếu có thể tiến vào vòng thách đấu, tất nhiên sẽ hướng Trương huynh vấn kiếm, mong rằng Trương huynh có thể cho ta được đích thân cảm nhận một phen tư vị của kiếm ý."
Dữu Khánh nghẹn nghẹn, cuối cùng thở dài: "Tùy ngươi."
Dù sao tại vòng thách đấu hắn cũng không ngăn được đối phương đưa ra lời thách đấu với mình.Hướng Chân tức thì mừng rỡ vô cùng, thậm chí còn khom người cúi chào hắn một cái, sau đó mới nghiêm túc từ giã.Dữu Khánh thực sự không biết nói gì, nhận thấy ở trong khu nhà này dường như không có một người nào bình thường, trừ mình ra, sau đó hắn xoay người mở cửa đi vào nhà, đóng ầm cửa lại.Đêm đó, Dữu Khánh gần như một mực thủ tại ban công trên lầu, tựa lan can chờ đợi, muốn chờ Thiện Thiếu Đình trở về, chủ yếu là muốn giải thích một chút, hắn vẫn là không muốn gây chuyện với đối phương đến mức không thể làm hòa.Nhưng Thiện Thiếu Đình cả một đêm không về, thậm chí đến sáng sớm còn có người tới thu dọn căn lầu nhỏ mà Thiện Thiếu Đình ở lại.Lúc này Dữu Khánh mới biết được, Thiện Thiếu Đình thậm chí còn không xem phần thi đấu tiếp theo, đã rời khỏi Côn Linh sơn, từ nay về sau hắn không còn nhìn thấy Thiện Thiếu Đình tại Côn Linh sơn.Còn hắn thì vẫn phải tiếp tục hành trình của mình tại Triêu Dương đại hội.Khi mặt trời hiện lên, hắn lại theo mọi người đi tới sân thi đấu, tiếp tục nhìn xem, mặc dù hôm nay hắn không phải thi đấu, nhưng hắn vẫn xem rất chăm chú, quan sát thật kỹ.Sân thi đấu rõ ràng đã được điều chỉnh lại lần nữa.Vị trí của khu vực sân thi đấu này hẳn là có đại thế cao hơn khu chữ Đinh không ít, Dữu Khánh cảm thấy ở tại đây nhìn thấy mặt trời sớm hơn tại khu chữ Đinh.Hôm nay hắn vẫn che mặt.Cũng cảm thấy số lượng ánh mắt quan sát mình dường như trở nên nhiều hơn.Hắn còn có cảm giác hôm nay Long Hành Vân dường như yên tĩnh hơn nhiều, không tiếp tục lãi nhải vào tai hắn nữa, cũng không có tiếp tục ngồi ở bên cạnh hắn, hôm nay hai người ngồi cách nhau khá xa.Các trận đấu vẫn diễn ra quyết liệt dữ dội, vẫn thấy đầy máu me, trận đấu ngày hôm qua của hắn chẳng phải cũng đổ máu sao.Hôm nay chỉ có năm trận đấu, cho nên rất nhanh liền kết thúc, thời gian còn lại cũng không có lãng phí, sắp xếp tương đối chặt chẽ.Ngay sau đó năm mươi người giành chiến thắng được mời tiếp tục bắt thăm.Không phải là Côn Linh sơn muốn sắp xếp thời gian chặt chẽ như thế, mà những lần Triêu Dương đại hội trước cũng như vậy.Côn Linh sơn đã tổ chức đại hội không chỉ một lần, cũng cảm thấy sắp xếp như vậy rất thích hợp, có thể tiết kiệm thời gian của quý khách, không thể để quý khách tại khu vực khách quý này lãng phí thời gian, ví dụ như lần bắt thăm ngày hôm trước, Hoàng hậu nương nương sẽ không tới, vì vậy sắp xếp chặt chẽ một chút mới tốt.Khi năm mươi người lại tạo thành một cái vòng tròn, đã đúc kết ra được kinh nghiệm bắt thăm, Dữu Khánh lập tức chen vào xếp hàng ngay tại phía sau mục tiêu của mình, không phải Long Hành Vân, là một người tên là Đồng Tự Uy.Lúc trước chăm chú quan sát kỹ mỗi một trận thi đấu chính là vì giờ phút này, hắn nhớ rõ Đồng Tự Uy là thắng thảm, bị thương tương đối nặng.Tiếng trống nổi lên, năm mươi người nối đuôi nhau di chuyển theo vòng tròn.Tiếng trống dừng lại, vẫn là người tại bóng cây sào bắt thăm trước.Một vòng phi tiêu phóng ra, không có xảy ra bất ngờ như lần trước, Dữu Khánh thành công bắt trúng Đồng Tự Uy.Sau khi kết quả lật thẻ được công bố, lựa chọn của hắn đã được xác nhận.Ngược lại, Nam Trúc ngồi trên khán đài thì nhìn chằm chằm vào hiện trường bắt thăm, nhíu mày lẩm bẩm, "Lão Thập Ngũ làm cái quỷ gì vậy chứ?"Gã biết Dữu Khánh có khả năng gian lận trong bắt thăm, lần đầu tiên không bắt trúng Long Hành Vân thì thôi, lần thứ hai lại không bắt trúng, nhưng vậy liền khiến gã có phần khó hiểu, không rõ có chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời gã lại không tiện tìm Dữu Khánh để xác nhận.Tại trên sân khấu, sau khi lật thẻ bài xong, Văn Nhược Vị lại đi về phía Dữu Khánh trong vô thức, cho dù tỷ tỷ đã nghiêm khắc cảnh cáo nàng, nàng ta vẫn nhịn không được mà đi tới bên cạnh Dữu Khánh một chuyến, cũng cười hì hì nói một câu, "Trận đấu với người kia ngày hôm qua, đánh rất tốt."
Nói xong liền bước nhanh về bên tỷ tỷ, nàng ta đã nhìn thấy tỷ tỷ dõi ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn chằm chằm vào mình.Về phần người kia tên là gì, nàng ta không còn nhớ rõ, trên thực tế trước đây tại trong một số trường hợp nàng ta từng có gặp Thiện Thiếu Đình, chỉ là nàng ta không chú ý mà thôi.Người đều có thói quen nhìn lên phía trên, quen nhớ kỹ hình dạng của người trên, ít có người sẽ nhìn xuống, không có thói quen chú ý mặt mũi người phía dưới.Tương tự như vậy, Thiện Thiếu Đình nhận ra Long Hành Vân, nhưng Long Hành Vân thì không nhận biết y.Ánh mắt Dữu Khánh cũng dõi theo bóng lưng của Văn Nhược Vị, cảm thấy thái độ của nữ nhân này đối với mình hình như có phần không bình thường, lẽ nào nhận biết mình hay sao?Đương nhiên, hắn cũng nhận thấy thực lực của hai cô gái này không tầm thường, quá trình đánh bại đối thủ tựa như đều tương đối dễ dàng, nếu đối đầu e rằng sẽ là cường địch.Khi Chung Nhược Thần lật thẻ bài xong, vừa trở lại bên cạnh muội muội, muội muội liền lập tức đoạt lấy thẻ bài trong tay nàng để kiểm tra.So sánh với số thẻ trong tay mình, phát hiện thấy bên trên đều cùng một con số "Bảy", Văn Nhược Vị lập tức cất tiếng rên rỉ, "Thảm rồi, tại sao chúng ta lại đụng nhau chứ?"Vì để tận lực tránh đụng vào nhau, lúc trước hai tỷ muội các nàng đã tách ra ở hai khu khác nhau, không nghĩ tới tránh qua tránh lại cuối cùng vẫn đụng phải nhau, không nghĩ tới tại lượt thi đấu thứ hai của vòng thi đấu tổng đã đụng phải nhau, đây cũng là một vòng bắt thăm cuối cùng a.Khi kết thúc buổi bắt thăm, ánh mắt Dữu Khánh lại trước tiên dõi theo bóng dáng Văn Hinh rời đi, cuối cùng lại chạm mặt với mấy người Nam Trúc, hỏi thăm tình hình của nhau.Đến đêm, bầu trời đột ngột thay đổi, một trận mưa to dữ dội đổ xuống, gió bão quay cuồng.Một mình lẻ loi trong căn phòng, Dữu Khánh tắt đèn, mở hé cửa sổ ra một chút, đứng tại trước cửa sổ nhìn mưa gió vần vũ bên ngoài, bộ dạng ngẩn ngơ thất thần, tùy ý gió mưa thổi vào mặt.Cũng may mưa to tới nhanh, đi cũng nhanh.Hừng đông ngày hôm sau, mặt trời chiếu rọi, trời trong mây tạnh, con đường đá sạch sẽ, nhưng sân thi đấu lại lầy lội ướt át, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến việc thi đấu.Khi thi đấu bắt đầu diễn ra, liền thấy được cái lợi của trời mưa, trong sân không còn cảnh bụi bặm bị quấy lên mù mịt.Sau trận thứ bảy của lượt thi đấu thứ hai, nhìn thấy hai nữ nhân kia lên sân khấu, Dữu Khánh lập tức nảy sinh hứng thú.Hắn nhận thấy được thực lực của hai nữ nhân này không đơn giản, mong đợi hai người quyết đấu với nhau có thể biểu hiện ra được thực lực chân chính, lấy đó làm tham khảo.Nào ngờ vừa mới lên sân khấu, nữ tử váy vàng đã trực tiếp nhận thua, Tần Phó Quân tuyên bố nữ tử váy trắng thắng.Vào lúc này Dữu Khánh mới nghiêm túc nhớ kỹ tên của hai người, nữ tử váy trắng tên là Thượng Nguyệt, nữ tử váy vàng tên là Thượng Vân.Căn cứ vào dấu hiệu hai người như hình với bóng, và từ hai cái tên như vậy, Dữu Khánh đoán rằng hai người này là tỷ muội.Trên chỗ ngồi quý khách, ngồi tại chủ vị duy nhất, Hoàng hậu nương nương chợt nhàn nhạt hỏi một câu, "Triệu Chưởng môn, đôi nữ tử này chính là người đến từ kinh thành Cẩm quốc đó đúng không?"Triệu Đăng Tử thoáng sửng sốt, rồi ngay lập tức gật đầu, đáp: "Nương nương minh giám, là các nàng."
Ngoại hậu Đô đốc Mễ Vân Trung đúng lúc này cũng khom lưng, nhỏ giọng bẩm báo bên tai Yến Y: "Mặc đồ trắng là tỷ tỷ, mặc đồ vàng là muội muội..."
Trên sân vẫn một trận tiếp một trận ầm ầm đánh nhau, trên khán đài, khán đài thỉnh thoảng bùng lên những tràng âm thanh kinh ngạc hoặc hoan hô.Đối với rất nhiều khán giả, có thể được xem những trận đấu đặc sắc như vậy, đó thực sự là một bữa tiệc hiếm có, bọn họ nhìn xem không biết mệt mỏi, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh."
Lượt thứ hai, trận thứ mười hai, mời Trương Chi Thần, Đồng Tự Uy lên sân khấu xác minh danh tính."
Ở trên sân khấu, Tần Phó Quân cất cao giọng hô to, một tràng thảo luận hơi có dị thường bắt đầu nổi lên."
Nhìn kìa, kẻ đánh bại cháu trai của Trang chủ Quy Kiếm sơn trang lại ra sân rồi."
"Là hắn, là kẻ chống lại được ngàn kiếm như mưa kia."
Trước sự chú ý của rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, Dữu Khánh và Đồng Tự Uy lần lượt phi thân lên sân khấu, giao ra thẻ bài của mình, Dữu Khánh lại xoay lưng về khía sân khấu, tháo khăn che mặt xuống.Sau khi đã xác nhận danh tính hai người, tại thời điểm Tần Phó Quân chuẩn bị mời hai người chính thức ra sân thi đấu thì Đồng Tự Uy đột nhiên nói: "Ta chịu thua."
Nghe gã nói ra lời này, Dữu Khánh sửng sốt nhìn gã.Tần Phó Quân cũng cảm thấy bất ngờ, "Mời ngươi lặp lại một lần nữa."
Đồng Tự Uy xác nhận lại lần nữa với nàng ta, "Ta chịu thua."
Tần Phó Quân liếc nhìn Dữu Khánh, truy hỏi: "Vì sao?"Đồng Tự Uy cười khổ, buông tiếng thở dài nói: "Ta bị thương, ảnh hưởng rất lớn, lúc trước ta đã được kiến thức thực lực của Trương huynh, nếu như ta không bị thương, ta còn có thể thử một lần, nhưng bây giờ nghĩ lui nghĩ tới, thật không cần ra bêu xấu nữa rồi."
Thì ra là nguyên nhân này, Tần Phó Quân chỉ có thể mời gã chờ một chút, sau đó mời nhân viên giám sát tới đây làm chứng.Khi đã xác nhận không có sai lầm, Tần Phó Quân chỉ có thể cất tiếng tuyên bố với mọi người: "Đồng Tự Uy quyết định từ bỏ thi đấu, lượt thứ hai, trận thứ mười hai, Trương Chi Thần thắng!"