Bán Tiên ( Dịch )

Chương 703 - Chương 703: Ba Tấm Thẻ Bài

Chương 703: Ba tấm thẻ bài

Văn Nhược Vị thực sự là đôi mắt tỏa sáng, đây mới là vị tỷ phu trong cảm nhận của nàng, nên có khí phách giành thứ nhất.Ba người Mục Ngạo Thiết đều nhìn sững sờ, Nam Trúc nhịn không được hỏi một câu, "Lão Thập Ngũ muốn làm gì vậy?"Bách Lý Tâm và Mục Ngạo Thiết đều lắc đầu không nói lời nào, không người nào có thể trả lời được vấn đề này.Tiểu Hồng vội vàng hỏi Văn Hinh, "Tiểu thư, bây giờ treo lên Thứ nhất có phải là ai cũng đều có thể thách đấu hắn hay không a, ta có nghe sai quy tắc không vậy?"Văn Hinh gật đầu, không hé răng, nhìn chằm chằm vào người đầu tiên treo thẻ tên lên bức vách trên sân khấu phía kia.Ở dưới sân khấu, trong mắt Chung Nhược Thần lộ ra nét kinh ngạc.Long Hành Vân nhìn sững sờ, chiết phiến trong tay che tại trước ngực không động đậy, gã không thể không suy nghĩ đến hậu quả khi đi khiêu chiến người nào đó, cho dù đánh thắng được người nào đó, liệu mình có bị rất nhiều người luân phiên đánh hay không chứ? Theo vô thức, gã quay đầu nhìn về phía Chung Nhược Thần váy trắng che mặt, khóe miệng hơi co giật.Ngày hôm qua Ngân Sơn Hà còn cố ý căn dặn gã, bão gã không nên đi chọi Chung Nhược Thần, nhưng vấn đề bây giờ là, gã không đi chọi người ta, người ta có thể sẽ chủ động tới chọi gã.Cha gã bị sư phụ người ta đánh bại, con trai lại bị đồ đệ người ta đánh cho một trận, như vậy tính là chuyện gì xảy ra chứ?Làm sao bây giờ? Trừ khi gã thua tên Thám Hoa chó đó, nhưng kết quả này cũng không phải là điều gã có thể chấp nhận được!Trước tiên để cho đồ đệ của Địa mẫu đánh bại tên Thám Hoa chó đã, đợi cho tên Thám Hoa chó đó thách đấu người khác thành công, sau đó mình mới khiêu chiến tên Thám Hoa chó đó?Chỉ là, nếu như vậy, phải chăng trông mình có vẻ kinh sợ hay không chứ?Nhìn thấy Dữu Khánh ở trên sân khấu xoay người nhìn về phía mọi người, gã lập tức qquay đầu nhìn về phía khác, phe phẩy chiết phiến trong tay, làm bộ thờ ơ ngắm phong cảnh, không muốn đối diện với ánh mắt của Dữu Khánh, rất sợ Dữu Khánh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình, đến lúc đó nếu mình không dám tiếp chiêu, không dám lên sân khấu, vậy thì mất mặt lớn rồi.Nói chung, mình quyết không thể cúi đầu tại trước mặt tên Thám Hoa chó đó.Ai biết Quỳ Quỳ ở cách gã hai người thì nhìn chằm chằm Dữu Khánh ở trên sân khấu, trở nên vui vẻ, một bộ không sợ trời không sợ đất, vỗ tay cười hắc hắc: "Lại thêm một kẻ tranh đoạt hạng nhất với lão tử."

Gã ta vừa nói ra những lời này, có thể nói đã khiến người dự thi ở xung quanh kinh ngạc, dồn dập nhìn về phía gã ta, thì ra vị này cũng muốn đoạt hạng nhất.Long Hành Vân vươn đầu quan sát gã ta kỹ một chút, cất lời châm chọc: "Cũng không biết vung vẩy ra chút nước tiểu soi mình mà xem, ngươi xứng sao?"Quỳ Quỳ quay đầu lại nhìn đến, hắc một tiếng, "Vậy ngươi đi tiểu soi mình hay chưa? Ngươi ngon ngươi lên đi nha, ngươi lên rồi ta lập tức đi theo, đánh chính là tên mặt trắng nhà ngươi a."

Long Hành Vân hiếm thấy mà không có cứng rắn với gã ta, không để ý đến phép khích tướng của gã ta, phe phẩy chiết phiến, có vẻ khí định thần nhàn, nói: "Lúc nào cần lên ta tự nhiên sẽ lên, không cần tên quê mùa nhà ngươi phải hô hào."

Quỳ Quỳ khinh thường: "Không có gan, chạy đến giả bộ cháu trai làm cái gì."

Long Hành Vân hừ lạnh một tiếng, "Về sau mọi người tự nhiên sẽ nhìn thấy ai là cháu trai."

Trong lúc hai người ở tại đây đốp chát với nhau bằng lời lẽ, tại phía trước dưới sân khấu đấu võ mồm với nhau.Tại trên khu vực quý khách, những người liên quan cũng đều theo dõi Dữu Khánh lên đài treo lên thẻ tên, Triêu Dương công chúa chợt quay đầu lại hỏi Yến Y, "Mẫu hậu, người này muốn làm đệ nhất sao?"Yến Y liếc liếc nhìn Chung Nhược Thần đứng trong đám người, lạnh nhạt nói: "Có ý nghĩ đó là chuyện tốt."

Triêu Dương công chúa rõ ràng có chút hưng phấn, "Mẫu hậu, có thể bảo hắn tháo khăn che mặt xuống hay không, trước tiên để cho ta nhìn xem tướng mạo của hắn như thế nào, lỡ như hắn xấu xí thì làm sao bây giờ?"Nàng ta vừa nói ra những lời này, Lý Trừng Hổ ngồi nghiêng tựa ở tay vịn ghế tức thì há miệng cười vui vẻ, trong lòng biết rõ quả nhiên đã bị mình đoán trúng, hai mẹ con này quả nhiên là tới đây chọn rể và lựa phu.Ông ta đoán không sai, Yến Y nói với nữ nhi, nói cho cùng thế giới này vẫn là thiên hạ của người tu hành, văn đệ nhất thực ra kém xa võ đệ nhất, nói với con gái rằng, nếu không ngại thì tới Triêu Dương đại hội thử lựa chọn một vị hôn phu.Nói rằng cần nữ nhi nhìn trúng, chỉ cần người đó không có vấn đề gì, thì nhất định sẽ thành toàn cho nàng ta.Thực sự là tuổi của đứa con gái này cũng đã càng lúc càng lớn, nếu không gả thì sẽ dần quá lứa lỡ thì, nhưng nàng ta lại chết sống cố chấp đòi muốn lấy tài tử đệ nhất thiên hạ gì đó.Bà ta không có khả năng để cho Thám Hoa lang gì đó làm con rể của mình, quan hệ không rõ ràng với đệ muội của mình, lại từng là vị hôn phu của đồ đệ của sư tỷ mình, làm sao có thể muốn có con rể như vậy, có đánh chết bà ta cũng không thể chấp nhận.Như người ta thường nói biết con không bằng mẹ, bà ta liền nghĩ ra biện pháp này để thay đổi suy nghĩ của con gái, quả nhiên, nữ nhi lập tức nảy sinh hứng thú, trực tiếp "Thay lòng đổi dạ", vội vàng chạy tới nơi đây.Lúc này nghe được nữ nhi đưa ra yêu cầu không có nguyên tắc như vậy, Yến Y cảm thấy nha đầu này quả thực đã bị phụ hoàng của nàng ta làm hư rồi, lập tức cất lời răn dạy, "Nơi đây không phải là nơi cho con làm bừa."

Triêu Dương công chúa chu miệng lên, không hé răng nữa, nhưng ngay sau đó lại rất có hứng thú mà quan sát Dữu Khánh, tròng mắt xoay tròn, không biết đang suy nghĩ cái gì.Ở trên sân khấu, Tần Phó Quân cố ý tìm đến nói chuyện với Dữu Khánh, báo cho hắn biết ý nghĩa khi treo tấm thẻ bài lên vị trí đó, sau đó chính là muốn xác nhận xem hắn có còn muốn treo tại nơi đó hay không, một khi xuống khỏi sân khấu thì không thể thay đổi nữa.Dữu Khánh thể hiện xác nhận, sau đó xoay người rời đi.Tần Phó Quân dõi theo bóng lưng hắn rời đi, cũng rất kinh ngạc.Trong khi Quỳ Quỳ và Long Hành Vân đấu võ mồm với nhau, đột nhiên cùng lúc có hai đạo bóng người bay lên sân khấu.Cùng lúc nhảy lên sân khấu, Chung Nhược Thần và Hướng Chân đều đã nhận ra đối phương, cùng quay đầu lại, nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời đi về phía bức vách.Khi Dữu Khánh đi xuyên qua giữa hai người thì nghiêng đầu nhìn về phía người đi qua sát bên cạnh.Hắn và Hướng Chân ở cùng một khu nhà, đương người là không có gì để quan tâm tới Hướng Chân, hắn vô thức quay đầu lại chính là nhìn Chung Nhược Thần, Chung Nhược Thần cũng theo vô thức quay đầu lại nhìn hắn, trong nháy mắt hai người đi sát qua bên nhau, ánh mắt cũng va chạm vào nhau.Mỗi bên thậm chí còn có thể ngửi được khí tức thân thể của đối phương ở trong không khí.Hai bên cũng không có dừng lại bước nào, cũng không có vì đối phương mà có bất kỳ chút nào dừng lại, cứ thế đi lướt qua bên cạnh nhau.Dữu Khánh đi tới mép sân khấu, trực tiếp tung người nhảy xuống.Chung Nhược Thần và Hướng Chân thì song song đi tới dưới bức vách, rất nhanh lại cùng nhìn nhau một cái, bởi vì bọn họ phát hiện thấy họ đến quá gần nhau, gần như đến cùng một vị trí.Hướng Chân lịch sự lui về phía sau một bước, nói: "Ngươi trước."

Chung Nhược Thần hơi gật đầu, cũng không khách khí, nhẹ nhàng tung người lên, tấm thẻ bài viết hai chữ "Thượng Nguyệt" trên tay nhanh chóng được treo lên tại vị trí "Thứ nhất".Chỉ là tấm thẻ bài của nàng không thể không treo tại phía dưới cái tên "Trương Chi Thần", bởi vì tại vị trí trên cùng của mỗi xếp hạng danh hiệu chỉ có một cái đinh, cũng có thể nói đó là vị trí thuộc về đài chủ, chỉ có thể thay vào đó sau khi đánh bại được, không thể cùng tồn tại, nói chung, vị trí đó chỉ có thể treo một tấm thẻ bài.Tại phía dưới thẻ bài đó, trái lại có không ít đinh, kích thước chữ mỗi một xếp hạng đủ lớn, cùng lúc treo bảy tám mươi tấm thẻ bài cũng không có vấn đề.Tấm thẻ bài này vừa mới được treo lên, mọi người vừa nhìn liền hiểu ngay ý nghĩa."

Vị trí Hạng nhất đó quả nhiên nguy hiểm a, vừa mới treo lên liền có thách đấu, ngay cả cơ hội lấy hơi cũng không cho a."

"Vậy còn phải nói, chạy đến nơi đây tham gia thi đấu, ai mà không muốn lấy hạng nhất? Kẻ nào nói không muốn lấy chỉ là đạo đức giả, đều là thực lực có hạn không còn cách nào."

"Thực lực của nữ nhân này cũng không thể khinh thường, sức cạnh tranh rất mạnh."

"Quả thực vậy, có cảm giác sâu không lường được."

"Ừm, hai trận đấu lúc trước, ngay cả vũ khí cũng không hề sử dụng tới, cho đến bây giờ vẫn không biết được vũ khí của nữ nhân này rốt cuộc là thứ gì."

"Đối đầu với người có thể chống lại mưa kiếm thiên cương, có trò đặc sắc để xem rồi."

Trên khán đài xung quanh nổi lên tiếng bàn tán xôn xao.Ở dưới sân khấu, mí mắt Long Hành Vân giựt giựt, nhận thấy quả nhiên không ngoài dự liệu, đồ đệ của Địa mẫu làm sao có khả năng khuất phục dưới người, quả nhiên là muốn tranh hạng nhất, cái này, con mẹ nó, làm sao chơi chứ?Trong lòng gã có thể nói là ầm ầm gào thét, nếu không muốn nhận sự hèn nhát của mình tại trước mặt tên Thám Hoa chó đó, hậu quả của việc bây giờ lên sân khấu treo thẻ bài là, ngay cả tư cách giao đấu với cẩu Thám Hoa cũng không có, trước tiên phải đánh một trận với đồ đệ của Địa mẫu.Gã tạm thời chỉ có thể tận lực trước tiên khống chế ánh mắt của mình, tránh không nhìn tới Dữu Khánh, rất sợ đối phương cũng đang nhìn mình.Gã đã suy nghĩ nhiều, sau khi xuống khỏi sân khấu, Dữu Khánh quay đầu lại, nhìn thấy vị trí nữ tử váy trắng treo thẻ bài là đang thách đấu với mình, trước tiên là sửng sốt, sau đó cũng có chút thấp thỏm lo âu, không thể không thừa nhận, nữ nhân này là một người khiến hắn khó nhận ra được sâu cạn nhất trong số những đối thủ hiện tại, tại trong những trận thi đấu trước người ta rõ ràng chưa dốc hết toàn lực, chỉ dùng bàn tay trần một đường đánh đổ toàn bộ đối thủ.Cho dù là Quỳ Quỳ, sau khi nhìn thấy lựa chọn của nữ tử váy trắng thì cũng kiềm chế lại bộ dạng không sợ trời không sợ đất của mình, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.Chậm rãi ngồi xuống, Văn Nhược Vị nhịn không được nhấc tay vỗ vào trên bờ trán mịn màng của mình, cúi đầu khẽ thở dài "Ai" một tiếng, hai người này, bất kể là người nào bị thua, đều không phải là nàng muốn nhìn thấy.Quan trọng nhất là, nàng ta cảm thấy "Tỷ phu" chắc chắn sẽ thua rồi, ngay cả nàng ta cũng không phải là đối thủ của tỷ tỷ, nàng ta thế nhưng là tu hành cùng lúc với tỷ tỷ, lúc đầu, khi sư phụ vừa gặp gỡ tỷ tỷ thì đã nhịn không được này sinh ý nghĩ thu làm đồ đệ không phải không có nguyên nhân.Ở trên sân khấu, Tần Phó Quân tự nhiên cũng nhận ra được thực lực của nữ tử váy trắng phi phàm, liếc mắt nhìn phản ứng của Dữu Khánh ở dưới sân khấu, khóe miệng nàng ta nhịn không được hiện ra nét cười châm chọc, nói chung, chỉ cần có thể làm cho Dữu Khánh không thể đạt được như ý thì nàng ta liền vui vẻ.Nàng ta đưa tay làm ra thủ thế mời với Chung Nhược Thần, sau đó lại ra hiệu cho Hướng Chân đưa ra lựa chọn.Hướng Chân tung người nhảy lên, không chút do dự treo thẻ bài của mình tại khu vực xếp hạng "Thứ nhất", sau khi rơi xuống thì dứt khoát lưu loát mà xoay người rời đi.Đối với lựa chọn của mình, gã không có bất kỳ do dự gì, hơn nữa còn rất kiên quyết.Gã sở dĩ đưa ra lựa chọn chậm hơn Dữu Khánh là bởi vì gã chờ cho Dữu Khánh làm ra lựa chọn trước, sau đó mới đi theo.Toàn bộ mọi người tại đây, mặc kệ là cao thủ nào đi nữa, có lợi hại đến mấy gã cũng không có để vào mắt, không phải gã cảm thấy mình lợi hại hơn người khác, mà bởi vì gã không có hứng thú đối với những người khác, hiện tại gã chỉ cảm thấy có hứng thú với Dữu Khánh, gã chỉ muốn đánh một trận cùng Dữu Khánh mà thôi.Trên khán đài tự nhiên lại vang lên một tràng âm thanh rộ lên, tất cả đều không ngờ được, cả ba người treo thẻ bài trước tiên vậy mà đều nhằm vào danh hiệu "Thứ nhất", ngay cả là người dự thi đứng dưới sân khấu cũng dồn dập bàn luận.Dữu Khánh không nói nên lời, hắn đại khái có thể đoán được ý đồ của Hướng Chân.Trở lại trong đám người, Chung Nhược Thần cũng rất ngạc nhiên, không phải là cảm thấy Hướng Chân không xứng đi tranh Hạng nhất, mà cảm thấy cách thức lựa chọn của Hướng Chân có vấn đề, có phải là không nắm rõ quy tắc thi đấu hay không chứ, hay là tới đây nhằm vào nàng?Oa oa, Long Hành Vân lập tức nhịn không được cất tiếng mắng, "Tên ngốc này có bệnh sao? Cho dù ngươi muốn tranh hạng nhất, hãy chờ cho hai bọn hắn so đấu xong rồi đi lên cũng không trễ a, chen vào lúc này là có chuyện gì, giúp đài chủ tiêu hao đối thủ sao?"Gã có chút tức giận, thêm một người gã đã ngại nhiều, bây giờ còn, con mẹ nó, toát ra hai người, bây giờ nếu như gã chen vào nữa thì tính là chuyện gì chứ, chẳng phải trở thành kẻ mắt trong mắt người ta.Nhưng rồi sau khi hơi chút suy nghĩ lại, gã nhận thấy như vậy cũng không phải chuyện xấu, cây quạt trong tay lại thảnh thơi bắt đầu lay động, đã tìm được lí do hợp lý để nhận sợ.Hướng Chân nhảy xuống khỏi sân khấu, vừa trở lại trong đám hai mươi mấy người, Quỳ Quỳ lập tức đi tới bên cạnh gã ta, kéo kéo tay áo, hỏi: "Ta nói nha đầu gỗ, ngươi đây là ngốc đến sôi rồi đi, đánh một trận không muốn, lại chen vào để đánh hai trận, đầu óc ngươi đang suy nghĩ gì vậy chứ?""Đầu gỗ" là biệt hiệu gã đặt cho Hướng Chân, ở chung tại trong cùng khu nhà một thời gian, sau khi tiếp xúc mấy lần, gã liền đặt cho Hướng Chân biệt hiệu đó.

Bình Luận (0)
Comment