Ngày hôm sau, Triêu Dương đại hội chính thức được tuyên bố kết thúc tại khu vực thi đấu, cũng chính thức công bố tên của mười người xếp hạng đầu, "Trương Chi Thần" xếp Hạng nhất không có xuất hiện trên sân.Vô luận là đám người Thiết Diệu Thanh trên khán đài quý khách, hay là đám người Văn Hinh trên khán đài, đều thỉnh thoảng quan sát kỹ càng trên sân khấu, kết quả phát hiện thấy quả thực người không có tới.Không lấy được phần thưởng, vinh dự cũng không phải của mình, Dữu Khánh không muốn lộ mặt ra đó.Côn Linh sơn cũng không có miễn cưỡng, dặn dò Tần Phó Quân tùy tiện tìm một lí do nào đó cho Dữu Khánh để ứng đối với công chúng.Sau khi chính thức kết thúc, khung cảnh hiện trường liền trở nên náo loạn lộn xộn, Côn Linh sơn mặc kệ cho khán giả và người dự thi tiếp xúc, mọi người trao đổi với nhau cách thức giữ liên lạc.Có không ít khán giả vốn là tới đây mời chào nhân thủ, cũng có không ít người dự thi là tới đây tìm kiếm con đường tương lai tốt đẹp hơn, đây là một cơ hội rất tốt, dù sao những khán giả có thể đến đây xem Triêu Dương đại hội thì đều không phải phú tức là quý.Người ở trên khu vực khán đài quý khách sẽ không xuống đây xen lẫn vào việc này, sau buổi lễ liền chính thức rời đi.
Chưởng môn Triệu Đăng Tử đích thân đưa tiễn đám người hoàng hậu Yến Y và Lý Trừng Hổ.Có thể nhận ra được, Triêu Dương công chúa rõ ràng đang giận dỗi hoàng hậu, về việc này, người khác không thể chen vào được.Giữa vùng non xanh nước biếc, sau khi nhìn theo bóng dáng quý khách đi xa, Triệu Đăng Tử khe khẽ thở dài, mãi cho đến khi đại hội kết thúc, hoàng đế và Địa sư cuối cùng vẫn không có tới, cũng có thể nói là không cho Côn Linh sơn thể diện, điều này e rằng đều đã rơi vào trong mắt người để tâm.Trên đỉnh núi ở phụ cận, vẫn chưa khỏi hẳn vết thương, Hướng Lan Huyên cũng đang âm thầm nhìn đám người Yến Y rời đi, hoặc có thề nói là giám thị bọn họ rời đi, nàng ta không có lộ diện đưa tiễn, bởi vì trong lòng nàng ta có uất ức.Nàng ta thật sự hận không thể động thủ dạy cho mụ đàn bà hoàng hậu kia một chút bài học, nhưng mà lại đánh không thắng người ta.Nàng ta đã báo cáo với Địa sư chuyện mình bị đòn, nhưng đến bây giờ Địa sư vẫn không có phản hồi gì đối với chuyện này.Nhìn thấy người đã đi xa, nàng ta đảo ánh mắt nhìn qua những ngọn núi xung quanh, rồi chợt dừng lại một chút tại ngọn núi mà Dữu Khánh ở lại, nghiêng đầu nói: "Vị Thám Hoa lang kia có khả năng ngày mai sẽ rời đi, nhưng ta luôn cảm thấy chuyến đi tới đây của hắn không đơn giản, hẳn là không phải tới đây vì Long Hành Vân...
Ngươi không có nói cho nương nương biết chuyện hắn mượn xe ngựa lén lút tại Côn Linh sơn phải không?"Nói đến chuyện bán đứng nàng ta, tùy tùng đứng ở một bên nghe vậy thì đổ mồ hôi lạnh, vội đáp: "Đại hành tẩu yên tâm, chỉ nói những gì nương nương muốn biết, về phần những việc khác, bản thân nương nương cũng biết rõ, không được Chưởng lệnh đại nhân chấp thuận, bà ấy không có tư cách truy xét bí mật làm việc của Đại Nghiệp ty."
Hướng Lan Huyên: "Cứ tiếp tục theo dõi tên xa phu Tiền Ngũ Đồng kia, hắn còn chưa bị lộ, chưa bị lộ thì còn có khả năng sẽ sử dụng đến."
"Vâng."
Tùy tùng nhận lệnh.Quý khách đã đi rồi, về phần những khách khứa khác, ào ạt tới, rồi lại dồn dập đi.Lượng lớn nhân viên đưa đưa tiễn tiễn, đây cũng là thời điểm đệ tử Côn Linh sơn bận rộn nhất.Trong dòng người rời đi, Ngô Dung Quý và Tiêu Trường Đạo cũng chưa có tách ra mỗi người đi một ngả, có lẽ từ đây về sau hai người sẽ ở chung một đoạn thời gian lâu dài, bởi vì hai người đã tìm được cùng một người chủ, một vị hào phú quý nhân tại kinh thành, dành cho bọn họ đãi ngộ vô cùng tốt, hai người đã bắt đầu đi theo tháp tùng bên cạnh người chủ này.Tình hình của hai người lúc này đại biểu cho mong muốn của hầu hết người tham gia dự thi, đã chìm chìm nổi nổi một quãng đường, lúc này khát vọng có một con đường ổn định.Dữu Khánh thì mượn danh nghĩa tham quan, với sự đi cùng của một gã đệ tử Côn Linh sơn, hắn đi tới gần chỗ Văn Hinh, đứng ở trong góc chờ đến lúc Văn Hinh và tiểu Hồng rời đi.Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không muốn tiếp tục có kết quả gì với Văn Hinh, chỉ là muốn đưa cho Văn Hinh một lời giải thích mà hắn vẫn luôn chưa thể đưa cho nàng, lời giải thích mà lúc đó Văn Hinh khóc lóc cầu xin cũng không thể cho, đây cũng là lời giải thích hắn muốn nói với chính mình, bởi vì cho đến nay chính hắn cũng luôn luôn canh cánh trong lòng về đoạn chuyện cũ này.Hiện tại hắn đã biết được vì sao mình lại nhảy ra tranh giành đanh hiệu Hạng nhất kia, lúc trước tuy biết rõ đã bị Văn Hinh ảnh hưởng, nhưng lúc này hắn mới thực sự sẵn sàng đối diện với chính bản thân mình, hắn kỳ thực chính là muốn chứng minh bản thân mình tại trước mặt Văn Hinh, mình tuy rằng tài văn là giả, nhưng mình cũng là người có bản lĩnh thật sự.Chứng minh điều này để làm gì? Càng nghĩ lại càng cảm thấy ấu trĩ, tại sao lại làm ra chuyện ấu trĩ như thế?Nhưng cuối cùng hắn vẫn mở mắt trừng trừng nhìn Văn Hinh rời đi, không có lộ diện gặp mặt nàng.Bởi vì hắn vẫn có thể hiểu được, tốt nhất là làm ra vẻ không có gì giao tình gì với Văn Hinh, nếu không rất có khả năng sẽ lần nữa đưa đến phiền toái lớn cho nàng.Hắn cũng hiểu được sâu sắc ý nghĩa của điều gọi là đã bỏ lỡ.Khi trở về tới nơi ở, vừa vặn gặp được mấy người Quỳ Quỳ, Hướng Chân và Từ Dĩ đang chặn cổng nói chuyện phiếm.Nhìn thấy hắn trở về, Quỳ Quỳ lập tức chỉ vào hắn vui vẻ nói: "Hắn phải mời khách, phần thưởng năm trăm triệu nha, đi ra khỏi núi, chúng ta nhất định phải tìm một chỗ làm thịt hắn một trận ra trò."
Mời cái đầu ngươi! Dữu Khánh âm thầm mắng trong lòng, thực sự rất chán ngán việc này, miệng thì hỏi: "Không phải ngươi cũng có ba trăm triệu sao?"Quỳ Quỳ cười hắc hắc: "Vạn nhất ngươi trở về Long Quang tông, khoản tiền này liền không còn là của ngươi nữa, phải tiêu đi, đừng có nương tay.
Hơn nữa, ngươi giành được hạng nhất, mời khách ăn mừng chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"Từ Dĩ cười nói: "Nếu ta có thể rời núi, cũng cùng theo dính chút vinh quang."
Dữu Khánh vừa nghe nói vậy liền biết vị này chính là loại người không biết tình hình, hắn cười cười, hỏi: "Ngày mai chúng ta mới có thể kết thúc phải không?"Từ Dĩ: "Muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng tối nay tông môn sẽ bày yến tiệc khoản đãi một trăm người đứng đầu, sau tiệc còn sẽ mở ra cấm địa Linh cốc của Tông môn cho mọi người tham quan."
Dữu Khánh đã không còn hứng thú với việc tham quan Linh cốc, muốn đi thì cũng sẽ lén lút đi mà thôi, nào ngờ Từ Dĩ lại bồi thêm một câu, "Đây chính là một cơ cơ hội khó có được, tông môn sẽ khởi động Linh cốc đại trận, để cho chư vị kiến thức cái gì gọi là cây khô gặp mùa xuân, loại kỳ quan này thế nhưng là ngay cả đa số đệ tử Côn Linh sơn cũng không có duyên xem được.
Ta cũng chưa từng xem qua.
Kiến nghị chư vị không nên bỏ qua, vẫn nên đúng giờ dự tiệc là tốt nhất."
Vừa nghe nói như vậy, ánh mắt Dữu Khánh hơi lấp lóe, nghĩ thầm cần phải đi nhìn xem, để xem cây khô gặp mùa xuân là như thế nào.Theo lượng lớn khách khứa rời đi, bầu không khí náo nhiệt tại Côn Linh sơn vẫn chưa được yên tĩnh, lại xuất hiện lượng lớn quan binh, vận chuyển vô số Linh Mễ ra ngoài, chở đi.Đến khi trời chạng vạng, Dữu Khánh, Quỳ Quỳ, Hướng Chân đúng giờ tập kết, rồi dưới sự dẫn dắt của Từ Dĩ, bọn hắn đi đến một nơi đình đài lầu các, quỳnh lâu điện ngọc.Ráng chiều rực rỡ phía chân trời, bên trong lầu các đã thắp sáng lên đèn đuốc huy hoàng.Bên trong lầu các rộng rãi được sắp đặt khoảng hơn chục chiếc bàn tròn, rượu và thức ăn đã đầy đủ, đệ tử Côn Linh sơn tại đây lần lượt dẫn khách tới chỗ, ngồi xuống.Chỗ ngồi không có sắp xếp theo thứ tự xếp hạng, chỉ xếp theo số người, mỗi năm người ngồi một bàn, sau đó bố trí thêm ba gã đệ tử Côn Linh sơn để tiếp khách.Khi đến nơi này, Dữu Khánh không tiếp tục che mặt, không cần thiết phải làm như vậy nữa.
Hắn quan sát xung quanh một chút, nhận thấy nói là mở tiệc chiêu đãi một trăm người hàng đầu, thực ra số người tới đây tham gia cũng chỉ khoảng bảy mươi người, có thể hiểu được lí do, có người đã rời khỏi Côn Linh sơn, có người đã bị đánh chết ngay tại sân thi đấu rồi.Trong lúc đang hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn chợt nghe được ở bên cạnh vang lên giọng nói của nữ nhân, khi nhìn lại, hắn có phần sửng sốt, phát hiện ra là người quen cũ, chính là người phụ trách chủ trì đại hội, Tần Phó Quân.Từ Dĩ ngồi ở bên cạnh hắn, là một trong những thành viên tiếp đãi khách, đứng lên, Tần Phó Quân thì thầm trao đổi với gã mấy câu, Từ Dĩ liên tục gật đầu, rồi cung cung kính kính lui ra, đổi sang ngồi bàn khác, rõ ràng đã trao đổi vị trí với Tần Phó Quân.Tần Phó Quân đối diện ánh mắt với Dữu Khánh, mỉm cười gật gật đầu chào, sau đó cứ bình thản tự nhiên như vậy ngồi xuống bên cạnh Dữu Khánh.Nữ nhân vừa tới đây, tức thì làm cho Dữu Khánh không được tự nhiên, đó được gọi là có tật giật mình.
Hắn có phần hoài nghi nữ nhân này tiếp cận mình là vì chuyện Lưu Tinh điện đêm đó."
Ai ui, đây không phải là Tần cô nương, người chủ trì Triêu Dương đại hội sao? Xem ra Hạng nhất và Hạng 2 ngồi cùng một bàn là chuyện không tầm thường a."
Quỳ Quỳ không chút nào che giấu mà khoe khoang thứ hạng của mình.Tần Phó Quân cười gật đầu chào hỏi, sau đó nói với Dữu Khánh: "Chúc mừng Trương huynh trở thành khôi thủ của Triêu Dương đại hội lần này."
Khi nói lời này thì trong lòng nàng ta nhịn không được cất lời cảm thán, điều mà mọi người thường nói văn võ song toàn đã không đủ để hình dung vị này, văn võ đều có thể siêu quần bạt tụy đến mức độ này, quả thực là thế gian hiếm thấy, đúng là không phụ với thanh danh "Trăm năm nhất tử".Tiếp tục lặng lẽ quan sát hình dạng Dữu Khánh một hồi, phát hiện thấy những quan điểm lúc trước của mình quả thực là bị định kiến ảnh hưởng, nhìn lâu dài kỳ thực cũng được, mặc dù nhìn không ra có phong thái văn nhã gì, nhưng cũng xem như có một loại oai hùng khác.Trương huynh? Dữu Khánh trong lòng lẩm bẩm, phỏng chừng lại là một người không biết nội tình, miệng qua loa nói: "Là nhờ mọi người nhường nhịn."
Lúc này, Chưởng môn Triệu Đăng Tử Côn Linh sơn dẫn theo hai vị trưởng lão xuất hiện, không thể tránh được một hồi đọc diễn văn, sau đó chính là vòng vòng nâng ly kính tửu.Khi đi đến bàn của Dữu Khánh, nhìn thấy Tần Phó Quân an vị tại bên cạnh Dữu Khánh, ông ta vô thức nhíu mi, phát hiện thấy vị tiểu sư muội này vậy mà vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào vị Thám Hoa lang này.Lúc này cũng không tiện nói cái gì, ông ta mở mấy lời khách sáo, kính tửu sau đó sang bàn tiếp theo.Sau khi đi hết một vòng quanh mười mấy mười bàn tiệc, lúc này Triệu Đăng Tử mới rời khỏi, chỉ để lại một mình Khúc trưởng lão đại biểu Côn Linh sơn tiếp đãi khách khứa.Trong bữa tiệc, nghe người trên bàn nói đến việc ngày mai rời đi, Tần Phó Quân nhịn không được quay sang hỏi Dữu Khánh, "Ngày mai Trương huynh sẽ rời đi sao?"Dữu Khánh: "Đại hội đã kết thúc rồi, đương nhiên sẽ rời đi."
Tần Phó Quân lập tức hỏi: "Trương huynh có lẽ còn chưa thực sự dạo chơi tham quan Côn Linh sơn phải không?"Dữu Khánh cảm thấy trong lời của đối phương hình như có ám chỉ, quét mắt nhìn mọi người đang ăn uống trò chuyện, hắn đáp lại với sự cảnh giác, "Mọi người tới tham gia thi đấu đều bị theo dõi gắt gao, ở đâu cũng có người nhìn chằm chằm, có thể đi dạo được đâu chứ?"Tần Phó Quân lập tức chủ động mời: "Nếu là như vậy, không ngại ở lại thêm mấy ngày, phong cảnh Côn Linh sơn ta cũng không tệ, nếu Trương huynh có hứng thú, ta nguyện tận tình địa chủ, đưa Trương huynh đi thưởng thức một hồi."
Vị này cố ý giấu giếm thân phận, nàng ta cũng không tiện vạch trần, đã thấy dáng vẻ cầm kiếm của vị này, còn chưa gặp qua cầm bút sẽ như thế nào, nàng ta rất là mong đợi.Dữu Khánh tức thì ngẩn ra, ánh mắt lấp lóe bất định, âm thầm suy nghĩ xem nữ nhân này có ý gì, lưu hắn lại, muốn tìm cơ hội để điều tra hắn hay sao?Ngồi ở nghiêng chếch đối diện, Quỳ Quỳ phì cười, nói: "Tần cô nương, tại sao thấy ngươi chỉ mời một mình Trương huynh thôi chứ? Là khinh thường chúng ta, hay phải lòng Trương huynh rồi?"Gã ta nói chuyện từ trước đến nay đều nhất quán phong cách không giữ miệng, gã cũng chẳng quan tâm, hai vị đệ tử Côn Linh sơn khác có chút lúng túng, bởi vì bối phận của Tần Phó Quân rất cao, nhìn thì trẻ tuổi, nhưng thực ra là đồng lứa với Chưởng môn, hai người bọn họ chỉ là vãn bối trước mặt Tần Phó Quân.Dữu Khánh lườm Quỳ Quỳ một cái, rất muốn nói cho gã biết, có thể phải lòng ta mới là lạ, là muốn điều tra ta.Tần Phó Quân bị câu hỏi đó làm cho khuôn mặt xinh đẹp có chút xấu hổ, nhưng trong trường hợp hiện tại, nàng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Quỳ huynh nói giỡn, nếu chư vị sẵn sàng lưu lại, ta đều hoan nghênh, nguyện tận tình địa chủ."
Quỳ Quỳ cười ha hả: "Được rồi, chuyện du sơn ngoạn thủy này không thích hợp với ta, tốt nhất ta vẫn là đến thành thị lang thang dạo chơi cho rồi."
Kỳ thực gã chỉ nhiều chuyện mà thôi, nhưng lời đó cũng là nói thật, người đến từ Đại Hoang Nguyên, núi non sông nước gì mà chưa từng nhìn thấy, thực sự không có hứng thú với chuyện này.Hướng Chân không bày tỏ thái độ gì, đang nhìn xem phản ứng của Dữu Khánh.Hai người dự thi khác cũng lịch sự bày tỏ cảm tạ, nói là có việc phải đi, kỳ thực người giới tu hành đều đã nhìn quen với cảnh núi núi non non, huống hồ cũng không ngốc, đã nhận ra được người ta không phải muốn mời mình.Tần Phó Quân quay đầu lại hỏi Dữu Khánh, "Không biết ý Trương huynh như thế nào?"Dữu Khánh có chút đề phòng nữ nhân này, hắn từ chối khéo: "Không đi không được, ta còn có mấy đồng môn đang chờ ta tại khu Đinh Dần, đã hẹn ngày mai gặp mặt."
Tần Phó Quân lập tức nói: "Không sao, ngày mai ta sắp xếp người đón bọn họ tới là được, có thể cùng nhau ở lại một đoạn thời gian."
Dữu Khánh không nói nên lời, nhịn không được quan sát cẩn thận một chút phản ứng của đối phương.Hắn vốn dự định trước tiên rời khỏi Côn Linh sơn, sau đó lại mượn nhờ xe ngựa của xa phu Tiền Ngũ Đồng để lẻn trở lại rồi âm thầm hành sự.Bây giờ thấy bộ dạng nhiệt tình làm cho người ta khó thể từ chối của đối phương, trong đầu không khỏi rất nhanh suy nghĩ một chút, rồi sảng khoái nói: "Được, cung kính không bằng tuân mệnh, nghe Tần cô nương sắp xếp vậy."
Tần Phó Quân cười xinh đẹp, "Cứ quyết định như vậy đi."
Hướng Chân chợt chen vào một câu, "Ta cũng lưu lại di dạo."