Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay nhìn chăm chú về phía hắn, cho dù là sư huynh đệ thân thiết, cũng cảm thấy lí do này khiến người đau răng, không khỏi quá vô nghĩa đi.Hướng Lan Huyên trố mắt giật mình nhìn chằm chằm Dữu đại chưởng môn một hồi, nghẹn lời, cho dù không được cởi bỏ cấm chế, nàng ta cũng không tiện nói thẳng ra lời gì, dù sao mạng nhỏ của mình nằm trong tay người ta, nhưng lí do này quả thực khiến người ta chịu không nổi, nàng nhịn không được xì một tiếng, "Lẽ nào tại nơi đây còn có thể có người nào giả mạo ta hay sao?"Dữu Khánh trả lời: "Có thể ở bên ngoài không có, tại trong tiên phủ thì chưa chắc đã không.
Tại Tiểu Vân gian, bọn ta đã lĩnh giáo qua thủ đoạn đó.
Nơi đó có thể nói thật sự là thiên biến vạn hóa, biến thành giống người nào, chúng ta muốn không cẩn thận cũng khó, còn xin Đại hành tẩu lý giải cho sự khó xử của chúng ta."
Vừa nghe nói lời này, Nam Trúc lập tức gật đầu lia lại như con gà mổ thóc, "Phải a, phải a."
Mục Ngạo Thiết cũng thay đổi thái độ, gật đầu ừ một tiếng.Hướng Lan Huyên nhướng mày, cái cớ này thực sự khiến cho nàng ta muốn nói lại thôi, nhưng cho dù biết rõ có kẽ hở, nàng ta vẫn không thể vạch trần, làm cho đối phương giữ không được, làm cho đối phương cảm thấy không còn đường lui, mặt mũi mọi người đều sẽ khó coi, tình thế người ta ta mạnh hơn, người chịu thiệt chỉ có thể là nàng.Vì để an toàn, nàng ta cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời gì.Sau đó Dữu Khánh lại xé ra một mảnh vải, đưa cho nàng, ra hiệu: "Đại hành tẩu, trước tiên che miệng mũi lại đi."
Hướng Lan Huyên tức thì cảnh giác, bày tỏ thái độ kháng cự, "Làm gì?"Nam Trúc chỉ chỉ trên mặt mỗi người, "Không khí trong giếng trời này có độc, ngửi lâu sẽ chết người, ngươi nhìn chúng ta mà xem."
Dữu Khánh gật đầu tán đồng, "Đúng vậy."
Vừa nghe nói là nguyên nhân này, Hướng Lan Huyên không dám sơ ý, nhanh chóng lấy mảnh vải tới, học theo bọn hắn che mặt lại, che chắn chặt chẽ miệng mũi của mình."
Được rồi, chờ đến tối hãy đi, bây giờ tiếp tục làm việc."
Dữu Khánh xoay người cất tiếng kêu gọi.Sư huynh đệ ba người lập tức đi làm việc.
Hướng Lan Huyên mặt đầy nghi hoặc, không biết bọn hắn muốn làm việc gì tại nơi này.
Chỉ thấy Mục Ngạo Thiết không biết từ đâu xách tới một cái túi làm từ một bộ y phục của người nào đó, đi theo phía sau Dữu Khánh và Nam Trúc.
Sau đó hai người chia ra, mỗi người bẻ cong một cây hoa ánh vàng rực rỡ, một tay nâng đóa hoa, một tay xòe ra năm ngón thi pháp lên trên đóa hoa, kình khí quấy nhiễu cuốn ra một chút phấn hoa vàng nhạt, thả vào trong chiếc túi được Mục Ngạo Thiết mở ra chờ sẵn.
Ba người cứ làm như vậy với hết đóa này đến đóa khác, không có thủ thuật gì khác.Hướng Lan Huyên nhìn xem, sinh nghi, không biết ba người này đến cùng là đang làm chuyện gì, nhưng có một điểm là có thể nghĩ được, ba người chạy vào trong tiên phủ khẳng định sẽ không phải để làm chuyện nhàm chán, việc này tất nhiên là có thâm ý khác.Nàng ta nhịn không được đi tới bên cạnh một cây hoa, đưa tay bẻ cong ngọn cây xuống, kiểm tra xem bên trong nhụy hoa, hi vọng có thể phát hiện ra được chút bí mật gì đó.Nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra được kết quả gì, điểm kỳ lạ duy nhất chỉ là nó cũng giống như những thực vật khác trong ngoài giếng trời, trong mạch gỗ của chúng đều có chứa tà khí, điểm này tại trong Tiểu Vân gian nàng ta đã nhìn đủ rồi, không có gì ngạc nhiên.Ánh mắt liếc thấy hành động của nàng ta, Dữu Khánh lập tức cất tiếng cảnh cáo: "Trong hoa này có kịch độc, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng trách bọn ta không nhắc nhở."
Nam Trúc không biết nghĩ đến điều gì, cất tiếng cười hắc hắc xấu xa.Có độc? Hướng Lan Huyên chậm rãi buông lỏng cành hoa ra, tuy rằng vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng không dám tùy tiện lỗ mãng.Trong khi tại nơi này sư huynh đệ ba người đang bận rộn làm việc, thì phía bên ngoài vẫn chưa dừng việc truy sát Hướng Lan Huyên.
Số nhân thủ còn lại của Côn Linh sơn đã tập kết, rải ra trên dãy núi tiến dần tới trước tìm kiếm."
Thì ra tu vi của Đại trưởng lão đã đột phá đến cảnh giới Cao Huyền."
"Đúng vậy, thì ra là thâm tàng bất lộ, ngay cả Hướng Lan Huyên cũng không phải là đối thủ của Đại trưởng lão."
Trong đám đệ tử đi truy tìm thỉnh thoảng có người ngẩng đầu ngước nhìn trên trời, lẩm bẩm trò chuyện với người bên cạnh.Thỉnh thoảng có những con ong màu sắc rực rỡ to như nắm đấm bay lượn trên ngọn núi, hoặc là bay quanh bọn họ, nhưng không có tấn công.Ngược lại, bọn họ thì nhịn không được thỉnh thoảng bắt lấy một con và kiểm tra tỉ mỉ, thậm chí còn giết chết để kiểm tra.Càng tiến tới phía trước để lục soát, số lượng đám ong màu sắc rực rỡ này dường như càng ngày càng nhiều, không biết tổ ở gần đây, hay là từ xa bay tới, bởi vì bọn họ không có phát hiện thấy tổ ong nào.Hoàn Ngọc Sơn giống như chim ưng bay lượn từ trên cao nhìn xuống, quan sát kỹ càng động tĩnh phía dưới.
Lão ta thỉnh thoảng cũng phát hiện thấy những con ong màu sắc rực rỡ bay qua bên người, cũng bắt lấy kiểm tra, có chút kỳ lạ với việc những con ong này có thể bay lên cao như thế, sức lực khi va chạm hay giãy giụa cũng không nhỏ.Bên ngoài giếng trời cũng thỉnh thoảng có ong ngũ sắc bay qua, nhưng những con ong ngũ sắc này dường như có phần kiêng kỵ khu vực giếng sâu này, chúng chỉ dám bay tới bay lui bên ngoài, không có con nào sẵn sàng bay sâu xuống bên dưới, nên đám người Dữu Khánh cũng không biết được.Tuy nhiên, bọn hắn đã có chuẩn bị sẵn sàng đề phòng đám ong ngũ sắc này, nhìn trên người Bách Lý Tâm là có thể biết rõ.Bách Lý Tâm dùng mấy chùm Thi Mao thảo kết thành một tấm thảm che phủ trên người mình, thân giấu tại trong đống tanh hôi, mùi hôi thối này cho dù đã bịt mũi miệng lại vẫn có thể khiến người thấy rất không thoải mái, Bách Lý Tâm dùng ý chí cực lớn nỗ lực chịu đựng, mùi vị này cũng khiến ong ngũ sắc tránh ra.Nam Trúc vốn thương hương tiếc ngọc đòi đi làm thay, nhưng Bách Lý Tâm cho rằng Dữu Khánh nói đúng, mình là Đại tiễn sư, thị lực quả thực tốt hơn mọi người rất nhiều, thích hợp phụ trách quan sát hơn.
Với sự kiên trì của nàng ta, Nam Trúc không còn cách nào, đành phải đồng ý.Đến gần tối, ở trên thần thụ, hai gã nam nhân ở trần, một gã lấy bản đồ trải ra trên mặt đất, một gã thì lấy ra một nhúm hạt cỏ rải ra trên bản đồ.Đứng bên cạnh quan sát, Hướng Chân không hiểu, dò hỏi:"Đây là cái gì?"Hoa y nam tử đi chân trần đứng ở bên cạnh nói cho biết, "Một hạt cỏ tượng trưng cho một người, trước mắt đại diện cho vị trí của những kẻ xâm nhập kia."
Gã nam tử ở trần dừng rải hạt cỏ, sau đó nói: "Đại vương, đây là số lượng đã biết được trong ngày hôm nay."
Hoa y nam tử nhìn chằm chằm bản đồ, gật đầu, "Có đại khái con số để làm đối chiếu là được, tránh để bỏ sót quá nhiều."
Vẻ mặt Hướng Chân nghiêm nghị, gã ta biết rõ bên này điều tra số người là để chuẩn bị cho cuộc đi săn ngày mai, cho dù gã ta không có hứng thú với những thị phi này, nhưng tâm tình ít nhiều vẫn cảm thấy có chút nặng nề...Mặt trời chiều hạ xuống, Hoàn Ngọc Sơn lơ lửng ở trên cao vẫn còn có thể nhìn thấy hoàng hôn đỏ rực, nhưng mặt đất dưới chân đã chìm trong bóng tối, đã không thấy rõ tình hình phía dưới, lão ta không thể không hạ xuống.Lão ta triệu tập toàn bộ đệ tử Côn Linh sơn tới đây, hỏi thăm tình hình tìm kiếm.Chúng đệ tử vẫn chưa phát hiện thấy tung tích của Hướng Lan Huyên, chỉ bắt được mấy nhân viên của Đại Nghiệp ty, cũng chính là những kẻ còn sống sót sau lần Hoàn Ngọc Sơn tập kích lúc trước.Hoàn Ngọc Sơn cất tiếng ra lệnh thẩm vấn ngay tại chỗ, người phụ trách thẩm vấn chính là Tần Phó Quân.Bản thân Hoàn Ngọc Sơn thì không tham dự, lão ta lo lắng nhìn một chút ánh sáng cuối cùng ửng lên nơi chân trời xa trong bầu trời đêm, không tập trung lực lượng đi tìm A Sĩ Hành, mà chỉ lo truy sát Hướng Lan Huyên, lão ta cũng không biết mình quyết định như vậy có đúng hay không.Vấn đề là trời đất bao la, không có bất kỳ đầu mối gì, đi tìm A Sĩ Hành là chuyện xa vời hơn hẳn so với tìm Hướng Lan Huyên.Tuy nhiên, nhìn tình hình hiện tại, người có thể trở thành Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty quả thực không có đơn giản, ngay cả cái bóng của nàng ta, bọn họ cũng tìm không thấy.Sau nửa giờ, Tần Phó Quân mang kết quả thẩm vấn đến.
Trong số người bị bắt, có kẻ biết tình hình đã mở miệng, xác nhận mấy người Dữu Khánh quả thực đã chạy thoát khỏi tay Đại Nghiệp ty, cũng kể ra rõ ràng quá trình chạy trốn, ném Hướng Chân lại làm con tin, lừa dối nhân viên Đại Nghiệp ty, rồi chuồn mất ngay tại phía dưới mí mắt của đám người Đại Nghiệp ty.Khúc trưởng lão nghe xong, nhịn không được lắc đầu lên tiếng, "Tên Thám Hoa lang này thật là láu cá."
Tần Phó Quân hỏi: "Nhị vị trưởng lão, xử lý mấy người Đại Nghiệp ty này như thế nào?"Hoàn Ngọc Sơn liếc mắt nhìn nàng ta, "Giữ lại chỉ là gánh nặng."
Tần Phó Quân vừa nghe liền hiểu, trầm mặc một hồi rồi chắp tay lui ra.Sau khi bên cạnh không còn người khác, Hoàn Ngọc Sơn nói: "Khúc sư đệ, trước hừng đông ngày mai, nếu như tìm không được vị Thám Hoa lang kia, nếu không thể tìm được phương pháp giải quyết nguy cơ từ trong miệng hắn, mà Yêu vương kia lại có năng lực tàn sát chúng ta, vậy thì mọi người lập tức thần phục Yêu vương đó đi.
Cho dù đối đầu với ta cũng không sao, trước mắt hãy nỗ lực giữ lại tấm thân hữu dụng chờ đợi cơ hội hành sự, ngươi chuyển lại ý của ta cho mọi người biết đi."
Khúc trưởng lão đầu tiên là thở dài, rồi khẽ gật đầu, đã hiểu ý của lão ta, ngay sau đó lại sửng sốt, hỏi: "Đối đầu với ngươi? Ngươi không thuần phục với Yêu vương sao?"Hoàn Ngọc Sơn: "Nhiều người như vậy, không có khả năng tất cả đều bị mấy lời tùy tiện của người ta hù dọa, dù sao cũng phải có người đi thử xem sâu cạn của Yêu vương.
Ngoài ta ra, không còn ai.”Hầu kết của Khúc trưởng lão giật giật, khó khăn thốt ra: "Sư huynh..."
Hoàn Ngọc Sơn nhấc tay ra hiệu ngừng nói, "Bây giờ không phải lúc dài dòng, chúng ta chỉ còn có thời gian một đêm, vung toàn bộ người ra ngoài đi, tạo ra một tấm lưới, ôm cây đợi thỏ, hi vọng có cơ hội gặp được tên Thám Hoa lang đó."
Khúc trưởng lão than thở: "Nếu như đối phương cố tình giấu mình di chuyển, khu vực này lại rộng lớn như vậy, tản một trăm người ra ngoài, khoảng cách quá lớn, muốn gặp được hắn e rằng quá khó."
Hoàn Ngọc Sơn: "Dù sao cũng phải thử xem."
Khúc trưởng lão gật đầu làm theo.Sau đó, Hoàn Ngọc Sơn lại gọi đồ đệ Nhan Dược của mình tới đây, bảo ông ta dẫn hai gã đệ tử chạy đi ẩn nấp trông chừng ở gần cổng vào tiên phủ, chờ đợi cơ hội cổng vào tiên phủ mở ra.Khi đám người Côn Linh sơn tản ra tìm kiếm, đám người Dữu Khánh cũng quyết định thừa dịp màn đêm để rời đi, kế hoạch của bọn họ không đổi, cần chạy đi hạ thuốc với ong chúa kia.Chưa tới thời khắc cuối cùng, Dữu Khánh sẽ không hạ tử thủ với Hướng Lan Huyên, quyết định dẫn theo nàng ta cùng nhau rời đi.Đương nhiên, không có khả năng cởi bỏ cấm chế trên người Hướng Lan Huyên, nhưng để cho nàng ta dùng chân bước đi thì lại ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển của mọi người, vì vậy chỉ có thể dùng lưng.Nam nữ có khác biệt, trách nhiệm này đương nhiên thuộc về Bách Lý Tâm, mọi người đều là nữ nhân a, cõng người sẽ tương đối thuận lợi, hơn nữa Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết có giấu giếm ý đồ bào sức Bách Lý Tâm.Kết quả Hướng Lan Huyên vừa tới gần Bách Lý Tâm liền có phần chịu không nổi, thực sự là mùi trên người Bách Lý Tâm quá hôi thối, đắp Thi Mao thảo cả một ngày trên người, mùi vị này sẽ không thể tan mất trong một khoảng thời gian ngắn.Hướng Lan Huyên vốn định cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng thực sự là không thể chịu nổi, bịt miệt bịt mũi rồi vẫn không thể chịu nổi, nàng ta không thể không phát tác, "Không được, ta chịu không nổi mùi hôi trên người nàng ta, đổi người khác cõng ta đi."
Dữu Khánh than thở: "Ta nói nha Đại hành tẩu, đây là lúc nào rồi, còn chú ý tới điều này.
Ngươi nhìn xem người ta cũng là nữ nhân, nhưng nàng cũng phải trốn ở trong mùi này cả một ngày."
Hướng Lan Huyên quả thực chịu không nổi mùi vị này, có được lựa chọn cần gì phải chịu đau khổ? Nàng ta xua tay ra hiệu cho Bách Lý Tâm tránh ra, "Để nữ nhân làm công việc đòi hỏi thể lực như vậy, các ngươi có còn là nam nhân không chứ? Đổi một nam nhân cho ta, ta không chú ý tới những lễ tiết gì đó, đổi một nam nhân cõng ta đi.”Sau khi ăn mấy viên thuốc chữa thương, tinh thần nàng ta rõ ràng đã tốt hơn chút rồi.Thấy nàng ta cứ ngoan cố như vậy, Dữu Khánh không tiện trở mặt với nàng ta, hắn vẫy tay ra hiệu với Mục Ngạo Thiết, "Lão Cửu, làm phiền ngươi."
Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, lập tức đi tới trước mặt Hướng Lan Huyên, quay lưng lại, sẵn sàng làm trâu làm ngựa.Nào ngờ Hướng Lan Huyên lại đẩy y ra, "Không cần ngươi."
Giơ ngón trỏ lên, chỉ thẳng về phía Dữu Khánh, "Ngươi, không cần sai khiến người khác, ta thấy ngươi tương đối thuận mắt, ngươi tới cõng ta."
Dữu Khánh trừng mắt nói: "Đại hành tẩu, đừng có gây náo loạn có được hay không, có người cõng đã không tệ rồi, kén cá chọn canh sẽ không vui đâu.”Với khoảng cách ngắn có lẽ là chuyện đẹp, nhưng bôn ba đường dài thì đây là một chuyện đau khổ, hắn là không muốn ăn vị đắng này, huống hồ việc cần tới thể lực thì từ trước đến nay sẽ do Mục Ngạo Thiết làm.Hướng Lan Huyên cau mày nói: "Thế nào lại không vui? Ta muốn nếm thử lưng của tài tử đệ nhất thiên hạ có cảm xúc gì, không được sao? Ngươi cõng hay là không cõng?"Một câu cuối cùng, giọng điệu đột nhiên trở nên hung dữ.Bách Lý Tâm lặng lẽ quan sát hai người cãi nhau, Nam Trúc cười hắc hắc không ngừng,Mục Ngạo Thiết mặt không biểu cảm mà bỏ đi, đã bị ghét bỏ, hiện tại cho dù đồng ý ý cõng, y cũng sẽ không cõng nữa.Dữu Khánh quả thực không nói nên lời, nhưng nhìn thấy Mục Ngạo Thiết bày ra vẻ tự tôn lên đầu, và Nam Trúc thì đứng tại đó xua xua tay với hắn, ý muốn nói đừng tìm ta, hắn xì một tiếng, đành phải đi tới trước mặt Hướng Lan Huyên, quay lưng lại.Hướng Lan Huyên vỗ vỗ đầu vai hắn, "Chống lên đó làm gì? Thấp một chút, thấp chút, thấp hơn chút nữa."
Thẳng đến khi Dữu Khánh đã ngồi xổm xuống, nàng ta mới cưỡi lên trên lưng Dữu Khánh.