Ngay cả đám người ong chúa cũng nhận ra được chút gì đó từ trong phản ứng hoảng sợ của Hoàn Ngọc Sơn, ánh mắt hoa y nam tử sáng lên.Y tiến tới một bước, đi tới bên cạnh A Thanh, nhấc tay vỗ vỗ lên vai Khúc trưởng lão đang bị kiềm chế, hỏi Hoàn Ngọc Sơn: "Dám phóng hỏa đốt Tiên cung, ngươi có biết tội không?"Khúc trưởng lão lại sặc ra một ngụm máu khỏi miệng, há mồm thở dốc, cuối cùng cũng dần dần phục hồi lại sau đòn đánh.Việc đã đến nước này, Hoàn Ngọc Sơn không biết nên trả lời như thế nào, hỏi ngược lại: "Đại vương muốn xử trí như thế nào?"Hoa y nam tử: "Bản vương luôn luôn khoan dung với người khác, không thích đuổi tận giết tuyệt, nếu như ngươi biết tội và nhận lỗi, bản vương có thể tha cho các ngươi một con đường sống."
Có thể cho một con đường sống? Hoàn Ngọc Sơn kinh nghi bất định, hỏi tiếp: "Không biết nên tạ tội như thế nào mới có thể được đại vương khai ân?"Hoa y nam tử: "Tự chặt hai tay, tha các ngươi không chết."
Đang bị cưỡng ép làm con tin, Tần Phó Quân đột nhiên mở to hai mắt nhìn, cô ta là người biết được nội tình phía bên này, biết rõ hiện tại ong chúa chỉ để bày biện, không nghĩ tới bên này chỉ làm bộ làm tịch dựa vào mấy câu nói đã khiến cho Đại trưởng lão tự phế võ công, làm sao có thể như vậy được?Tròng mắt cô ta xoay chuyển, vô lùng lo lắng cấp bách, nhưng không thể làm ra động tác gì để cảnh báo, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra, cô ta chỉ có thể là lo lắng mà thôi.Đã đến mức này rồi mà vẫn còn có thể cho một con đường sống sao? Đang thở hổn hển, Khúc trưởng lão cũng cảm thấy kinh ngạc không rõ, ánh mắt cố gắng quan sát xung quanh, muốn nhận nhìn ra được điều gì đó.
Đám người Dữu Khánh tự nhiên là biết được ý đồ của ong chúa, nhưng không biết nên vui hay nên buồn, về sau rơi vào trong tay ong chúa cũng không phải là chuyện gì tốt.Hoàn Ngọc Sơn chậm rãi giơ hai tay lên, nhìn nhìn hai tay của mình, vẻ mặt phân vân khó xử, dường như đang suy nghĩ có nên tự phế hai tay hay không, lúc đầu lão ta còn có phần do dự, về sau vẻ mặt dần dần trở nên kiên quyết, ngẩng đầu hỏi: "Chỉ cần ta tự chặt hai tay, đại vương liền cho tất cả bọn ta sống sót sao?"Nếu như thật sự là như vậy, với lão ta mà nói, trong tình cảnh hiện nay, tự chặt hai tay vẫn có thể xem là lựa chọn rất tốt, ít nhất còn có người có thể sống sót, có người sẽ còn có cơ hội, luôn tốt hơn so với tất cả chết sạch.Hoa y nam tử hừ lạnh nói: "Nếu còn tiếp tục nhiều lời, đừng trách bản vương đổi ý."
"Được!" Hoàn Ngọc Sơn cất tiếng quát lớn, mặt lộ vẻ bi thương, chòm râu bạc trắng hơi rung động, hai tay chậm rãi nhấc lên, như sẽ tự chặt hai tay tạ tội ngay trước mặt mọi người.Ánh mắt Tần Phó Quân lấp lóe nôn nóng, thật sự có thể nói là lòng nóng như lửa đốt.Khúc trưởng lão cất tiếng gọi bi thương, "Hoàn sư huynh!"Hoa y nam tử nhíu một bên mày nhìn chăm chú, chờ đợi.Sau khi cân nhắc lợi hại, trước khi quyết định thực hiện tạ tội, Hoàn Ngọc Sơn đảo mắt nhìn qua mọi người, ánh mắt lão ta chợt dừng lại một chút trên bàn tay giơ lên của Hướng Lan Huyên.Trên bàn tay của Hướng Lan Huyên viết một chữ "Trá" thô sơ.
Nàng ta vừa rồi thuận tay bắt lấy một đóa hoa từ trên đại thụ rơi xuống ở một bên, bóp nát lấy chất lỏng âm thầm vẽ ra trong lòng bàn tay.Có người chú ý tới vô thức theo ánh mắt của Hoàn Ngọc Sơn nhìn tới, nhưng không phát hiện thấy có gì khác thường, chỉ thấy Hướng Lan Huyên nhấc tay vén mái tóc rối bời xõa trước mặt sang một bên mà thôi.Hoàn Ngọc Sơn dần dần kiềm chế lại cảm xúc bi thương, hơi cúi đầu trầm mặc, một lúc lâu sau chậm rãi ngẩng đầu lên, lần này lão ta mới chú ý nhìn thấy được Tần Phó Quân đảo đảo ánh mắt ra hiệu, cũng nhìn thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đang bị bắt, ánh mắt lão ta lại chậm rãi nhìn thẳng về phía Dữu Khánh, người mà lão ta cho rằng đã lừa gạt mình.Lão ta chậm rãi bỏ xuống hai tay cánh tay đang giơ lên, hít vào một hơi thật sâu, nói với ong chúa: "Nếu chỉ cần ta tự chặt hai tay, đại vương sẽ buông tha cho chúng ta, vậy đại vương có thể thả bọn họ ra trước hay không?" Lão ta chỉ tới Khúc trưởng lão rồi lại chỉ Tần Phó Quân.Hoa y nam tử tức thì trầm giọng hỏi: "Ngươi đang cò kè mặc cả cùng bản vương hay sao?""Cũng không phải là cò kè mặc cả với đại vương."
Hoàn Ngọc Sơn chỉ về phía Dữu Khánh cầm kiếm kiềm chế Tần Phó Quân, lấy cớ, "Ta đương nhiên tin tưởng lời hứa của đại vương, nhưng mà ta không tin hắn, tên này quá mức xảo trá, e rằng lật lọng.
Nếu không, để cho hắn thả vị nữ đệ tử này của tệ phái ra trước, được không?" Lão ta vẫn còn đang nghi ngờ về lời nhắc nhở của Hướng Lan Huyên, lão ta không tin Hướng Lan Huyên có lòng tốt như vậy, đang cẩn thận thăm dò.Hoa y nam tử nhìn về phía Dữu Khánh và Tần Phó Quân, hơi lộ vẻ trầm ngâm.Dữu Khánh lập tức khẽ lắc đầu với y, thể hiện lúc này chưa thể thả nữ nhân này ra được, nếu sẽ xảy ra chuyện xấu.Hoa y nam tử cũng biết nữ nhân này lúc trước đã nghe được lời đối thoại bọn họ, nếu giao cho đối phương sẽ rất phiền phức, lập tức quay đầu lại từ chối: "Bản vương không chấp nhận bất kỳ điều kiện mặc cả nào."
Hoàn Ngọc Sơn lần nữa chỉ chỉ tới Dữu Khánh, "Đại vương, ta vẫn là câu nói đó, ta không tin hắn, vậy thì đổi một người khác khống chế đệ tử bản phái cũng được.Vừa nghe nói là điều kiện này, hoa y nam tử cảm thấy có thể chấp nhận, hất đầu ra hiệu cho A Lam.A Lam lập tức đi đến, cưỡng ép tách Tần Phó Quân ra khỏi tay Dữu Khánh, rồi khống chế con tin thay hắn.Dữu Khánh rất bất đắc dĩ, tu vi không cao thâm bằng người ta, cho dù thái độ quyết liệt cũng vô dụng.
Thấy tình trạng này, Hướng Lan Huyên với đầu tóc bù xù lập tức hơi rũ mí mắt, cúi đầu, khóe miệng hiện lên nét cười giễu cợt khó thể phát hiện.Thấy đối phương miệng thì nói không chấp nhận cò kè mặc cả nhưng lúc này lại đồng ý với điều kiện của mình, sau hành động âm thầm thăm dò này của mình, Hoàn Ngọc Sơn trong lòng đã có nắm chắc, vẻ mặt cũng lập tức có chuyển biến, ánh mắt lão ta dần dần trở nên bất thiện, lại tiếp tục gia tăng điều kiện,"Thần uy của Đại vương rõ ràng tại đây, dù sao chúng ta cũng không thể chạy thoát được, ta muốn trước tiên thả hai người bọn họ đi trước.
Chỉ cần vừa thả hai người bọn họ ra, ta sẽ lập tức cắt đứt hai tay, mong đại vương thành toàn.”Những lời này vừa được nói ra, Dữu Khánh liền mơ hồ cảm thấy không ổn.Lần này đến phiên ong chúa nổi giận, "Ngươi muốn chết!"Hoàn Ngọc Sơn: "Nếu như chỉ một yêu cầu nho nhỏ như thế mà cũng không thể đồng ý, ta thật sự khó thể tin được đại vương sẽ tuân thủ lời hứa.
Khẩn cầu đại vương thả người trước!" Lão ta chắp tay cầu xin.Thấy thủ đoạn của lão ta từ mềm dẻo tới cứng rắn, thái độ kiên quyết như thế, hoa y nam tử không tiếp tục mở miệng, cũng đã nhận ra được gì đó, y lạnh lùng nói, "A Thanh."
A Thanh quay đầu lại nhìn y một cái, đã hiểu ý, đột nhiên tung một chưởng vỗ xuống trán con tin.Bộp! Trán Khúc trưởng lão sụp xuống, đầu óc vỡ toang, máu tươi chảy ròng ròng, trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc như không tin nổi, mềm oặt đổ nhào xuống.Mọi người đứng xem đều thất kinh, Tần Phó Quân bỗng nhiên mở to hai mắt, nước mắt tuôn trào ra.Cô ta thực sự hối hận, hối hận không nên tự quyết định xông vào trong tiên phủ này, nếu không cô ta sẽ không phải tận mắt nhìn thấy những thảm kịch này.Dữu Khánh cũng đưa mắt nhìn về phía cô ta, lúc này trong đầu lại lóe lên nghi vấn, nữ nhân tối hôm qua đến cùng có phải là cô ta hay không?"Lo lắng cô ta sẽ rơi vào tình cảnh như Khúc trưởng lão, hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh A Lam đang khống chế Tần Phó Quân, gấp giọng nói: "Đại vương, nữ nhân này ta giữ lại còn có đại dụng, vẫn nên giao cho ta đi."
Hướng Lan Huyên nhìn hành động này của hắn với ánh mắt đầy hứng thú.Ong chúa quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt, không đưa ra ý kiến.Vì vậy, Dữu Khánh bất chấp tất cả, trực tiếp đưa tay kéo người ra khỏi A Lam, trong miệng còn cất tiếng lẩm bẩm, "Đại vương đã đồng ý rồi, nhanh đưa cho ta."
A Lam lập tức nhìn về phía ong chúa, thấy ong chúa không có ý phản đối, mơ mơ hồ hồ liền buông lỏng tay ra, tùy ý để cho Dữu Khánh lôi kéo Tần Phó Quân đi.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng đang bị khống chế liền dõi đôi mắt mong đợi nhìn cảnh tượng này, nhưng phát hiện thấy lão Thập Ngũ không có dấu hiệu làm tương tự để kéo bọn họ ra.Trực tiếp nhìn thấy sư đệ bị mất mạng, Hoàn Ngọc Sơn cũng rất kinh hãi, mặc dù lão ta đã có chuẩn bị tâm lý từ bỏ vị sư đệ này, nhưng không nghĩ rằng đối phương lại quyết đoán như thế, điều này khiến cho trong lòng lão ta sinh ra mấy phần kiêng kỵ, lẽ nào tên nữ nhân Hướng Lan Huyên kia đang lừa mình, lẽ nào mình đã phán đoán sai lầm rồi sao?Nhưng sau khi trải qua một phen thăm dò vừa rồi, lão ta không còn đường lui, chỉ có thể nỗ lực tiếp tục xông lên, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, đột nhiên lắc mình lướt tới, phóng tay đánh một trận.Thân hình A Thanh lóe lên, cũng chuyển động, chặn lại.Hai bóng người ầm ầm đánh vào nhau, cương phong mạnh mẽ bùng lên, sóng chấn động dữ dội tràn ra bốn phía, khiến cho người tu vi cảnh giới Sơ Huyền cũng đứng không vững, chân chính là sức mạnh phá hủy tất cả.Nếu là cây cối bình thường, khẳng định sẽ bị nhổ tận gốc, nhưng cây thần thụ này vẫn lù lù bất động, tuy nhiên, đám lửa bừng bừng bốc cháy ở xung quanh thì bị sức ép đột nhiên bùng ra dập tắt một vùng lớn.Dữu Khánh nhanh chóng lôi kéo Tần Phó Quân nhảy vào khoảng trống giao nhau giữa những rễ cây để trú ẩn, hầu hết những người khác cũng làm như thếA Lam thì thi pháp bảo vệ tại bên người ong chúa, ong chúa nói: "Ngươi cũng lên đi."
Dứt lời y chủ động nhảy vào giữa hốc rễ cây ở một bên, chen vào một chỗ với Hướng Chân, đồng thời gật đầu với Hướng Chân thể hiện nhờ cậy, có vẻ rất tin tưởng Hướng Chân sẽ tận lực bảo vệ mình, mà Hướng Chân cũng gật gật đầu đáp lại với vẻ mặt trịnh trọng, thể hiện đồng ý.Giữa một số người, sự tín nhiệm nhau không cần phải dùng ngàn vạn lời nói, chỉ cần một ánh mắt là đã đủ.Sau cú va chạm mãnh liệt, hai người đồng thời bật ra.
Trong mắt Hoàn Ngọc Sơn có nét kinh ngạc, kinh ngạc với sự tinh thuần trong tu vi của A Thanh.Sự tinh thuần này không phải loại tu vi dựa vào linh đan tăng lên của ông ta có thể so sánh được, cảnh giới giữa hai người mặc dù đều ở Cao Huyền đỉnh cao, nhưng mức độ lại đè ép lão ta một bậc.
Giống như lão ta có thể đè ép Hướng Lan Huyên một bậc vậy, xét về sự tinh thuần của tu vi, Hướng Lan Huyên là không bằng lão ta.Tại trong lúc lão ta sinh ra kinh sợ, chợt thấy được cảnh ong chúa nhảy vào khe hở giữa các rễ cây để ẩn nấp, lão ta lập tức nhận ra được gì đó, dũng khí liền mạnh mẽ hơn, muốn bắt giặc trước bắt vương, thế nhưng A Lam đã tấn công đến.Hai người ầm ầm xông lên đánh giết, A Thanh rất nhanh quay ngược lại, hai nữ liên thủ vây công, Hoàn Ngọc Sơn bị quấn lấy muốn thoát khốn nhưng không được.
Ba người đánh nhau rồi dần dần bay lên không trung.Dữu Khánh nhân cơ hội này nhìn chăm chú về phía bên ong chúa, muốn nhân cơ hội này để cứu lấy hai vị sư huynh hoặc là bắt lấy ong chúa.Nào ngờ Hướng Chân đã có đề phòng với người ở gần, vừa nhìn thấy ánh mắt hắn, gã ta lập tức bóp chặt cổ hai người Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, muốn cảnh cáo hắn, nếu dám động, gã ta sẽ giết chết hai người này trước.Dữu Khánh tức thì cảm thấy không nói nên lời, rất muốn hỏi xem có phải gã ta có bệnh hay không, chúng ta không đứng về một phía, ngươi lại cùng đám yêu nơi đây đứng về một phía là chuyện gì vậy chứ?Nhưng lúc trước mình đã phụ người ta, dù có đạo lý cũng không thể nói được ra miệng, chỉ có thể giương mắt nhìn, hối hận mình lúc trước không tìm lí do kéo Hướng Chân cùng chạy theo.Nhưng mà lúc trước quả thực chán ghét Hướng Chân, hơn nữa cần đi làm việc riêng, không muốn để cho người ngoài biết được, cho nên mới ủ thành cục diện trước mắt, hối hận thì đã muộn.Ánh mắt Hướng Lan Huyên gần như một mực nhìn chằm chằm trận chiến trên không trung, nàng ta muốn tìm được đáp án, vì sao hai thị nữ của ong chúa có tu vi không kém gì bọn họ, nhưng ong chúa vẫn muốn trông cậy vào trợ giúp từ bên ngoài.Rất nhanh, nàng ta đã tìm được đáp án.Cùng lúc đó, Hoàn Ngọc Sơn cũng đã tìm ra đáp án, phát hiện thấy A Thanh và A Lam không hiểu biết công pháp đánh nhau gì, chỉ biết vung quyền vung cước đấm đá, lấy cứng chọi cứng này mà thôi, chợt thấy mình đã sợ bóng sợ gió một hồi.Từ lúc đầu bị đè ép luống cuống tay chân, lão ta nhanh chóng tìm được bí quyết ứng phó, chỉ chốc lát sau đã đánh cho hai nữ nhân đó bị thương.Hai nữ nhân khóe miệng chảy máu đang nỗ lực chống đỡ.Ong chúa ngước nhìn trên không, ánh mắt lộ vẻ nghiêm trọng.
hai tay áo cuốn lên cột vào trên vai của y đã sớm thả xuống, bộ dạng càng trịnh trọng hơn so với trước đây, trong lòng cảm thấy bất lực.Trên cao, trong tán cây thần thụ, đàn ong đột nhiên tràn ra, giống như hóa thành một con cự long, bay đi, A Xích và A Chanh hiện ra nguyên hình xen lẫn ở trong đó, nhân cơ hội này nhanh chóng đi xa.Tại không trung, Hoàn Ngọc Sơn đã chú ý thấy, nhưng cũng không rảnh để bận tâm.Hướng Lan Huyên cũng chú ý tới, cau mày, ánh mắt liếc nhìn ong chúa ở cách không xa, rồi khôi phục bình tĩnh trở lại."
A Lam!Trong không trung, A Thanh bỗng nhiên cất tiếng kêu lên thảm thiết.Đánh không thắng Hoàn Ngọc Sơn, cô ta liều mạng chịu đựng một đòn, liều mạng vặn lấy hai tay của Hoàn Ngọc Sơn, nỗ lực giữ chặt hai tay của đối phương, rồi lập tức thừa dịp đó móc hai chân quặp vào người Hoàn Ngọc Sơn, kêu gọi A Lam nhanh tới.Đấu pháp không tiếc mạng, thật sự không muốn sống nữa rồi.Vừa lướt qua tránh né, A Lam lập tức lóe lên quay trở lại, đánh tới một quyền.Hoàn Ngọc Sơn giận dữ, ngực bụng co rụt lại, một luồng máu tươi phun ra khỏi miệng, hình thành bí pháp, một ngụm máu tươi găm vào Ấn đường của A Thanh, trong nháy mắt liền khiến hai mắt A Thanh trở nên đỏ ngầu.Rộp! Hoàn Ngọc Sơn hai tay vung lên, trực tiếp xé toạc A Thanh thành hai nửa.Cuối cùng lão ta cũng đã thoát ra được bị kìm kẹp, tuy nhiên lại không kịp tránh né đòn công kích của người khác, lão ta chỉ kịp vội vàng khua cánh tay ra, một chưởng đánh ngược lại.Trong nháy mắt đánh vào nhau, trên nắm tay đánh tới của A Lam phóng ra hai chỉ, kèm theo một luồng lục quang giống như cây đinh đâm vào lòng bàn tay Hoàn Ngọc Sơn.